Dịch bởi Lá Mùa Thu
Nhà thi đấu sôi trào những tràng pháo tay và hoan hô nhiệt liệt. Ngô Khải đã giành về cơ hội tấn công cho Luân Hồi, fan Luân Hồi sao có thể không phấn khích? Chưa chắc hiểu hắn làm điều đó như thế nào, nhưng họ vô cùng hài lòng với kết quả.
Hội tuyển thủ chuyên nghiệp thì há hốc mồm. Với góc nhìn Thượng đế, mọi hành động của các tướng trong trận đều không qua khỏi mắt họ, nhưng Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc của Ngô Khải có từng làm gì đáng ngờ à?
Không.
Không ai cho là vậy.
Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc vẫn luôn tồn tại trên sàn đấu, nhưng người ta chỉ chú ý đến Nhất Thương Xuyên Vân của Chu Trạch Khải, Vô Lãng của Giang Ba Đào và chuỗi tấn công nhiều mục tiêu của Đỗ Minh.
Cũng giống như Kiều Nhất Phàm, các tuyển thủ ngoài trận đều không cảm giác được sức uy hiếp của Ngô Khải, dù ở góc nhìn nào.
Bởi vì hắn không có sức uy hiếp?
Hiện trạng chính là câu trả lời. Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc lẳng lặng tìm đến sau lưng Một Tấc Tro, mở đầu cho combo sát thương khủng. Đấy chẳng phải sức uy hiếp thì là gì?
Hắn rất nguy hiểm, chỉ là không ai nhìn ra.
Một thích khách vô hình, mới là kẻ ám sát đúng nghĩa nhất.
Ngô Khải là một tuyển thủ vô hình ư? Thật khó tin. Hai lần giúp chiến đội đoạt cúp vô địch với tư cách chủ lực, ai dám khinh thường hắn? Thế nhưng khi đứng giữa đội hình toàn sao của Luân Hồi, vầng sáng từ Chu Trạch Khải, Giang Ba Đào, Tôn Tường và Lữ Bạc Viễn đã át đi sức hút của hắn.
Hắn không phải một tuyển thủ vô hình, hắn chỉ vô hình giữa Luân Hồi.
Hắn không phải không nguy hiểm, hắn chỉ giấu nó đi dưới thế tấn công ào ạt của đồng đội.
Lối đánh của hắn không quá tích cực hay chủ động, nhưng cũng chẳng đến mức núp lùm chờ thời. Hắn chọn một tiết tấu bình thường nhất giữa thế trận kịch liệt, để tự giảm bớt sức uy hiếp của bản thân trong mắt người khác.
Và rồi hắn ám sát thành công.
Vì mục sư không đảm nhiệm đúng vai trò trị liệu từ đầu game, dây máu các tướng Hưng Hân không được bổ khuyết. Một Tấc Tro bị kèm bởi Nhất Thương Xuyên Vân suốt thời gian dài, HP vốn đã tiêu hao không ít. Lúc này Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc áp sát cậu, cho cậu những hit đâm ác liệt với sát thương phụ trợ từ sau lưng, HP Một Tấc Tro trượt xuống vạch mức 50%.
Những lời nói trước kia của Vương Kiệt Hi vang vang trong đầu Kiều Nhất Phàm. Có lẽ Ngô Khải đang sở hữu thứ tài năng mà tiền bối từng đề cập. Kiều Nhất Phàm dám chắc chắn mình không hề lơ là hắn, nhưng... cậu thực sự chẳng ngửi thấy mùi nguy hại. Hay nói cách khác, mức độ nguy hại của Ngô Khải không đủ để Kiều Nhất Phàm phải chú ý. Cậu cảm thấy các tướng Luân Hồi khác cần được ưu tiên xử lý hơn.
Có phải, Vi Thảo ngày xưa đã từng hi vọng mình trở thành một thích khách như Ngô Khải?
Kiều Nhất Phàm không biết, nhưng cậu không tốn quá nhiều thời gian nghĩ ngợi xa vời. Cậu của hôm nay đã là một trận quỷ thực thụ, một trận quỷ biết mình nên làm gì. Hai chữ thích khách đối với Kiều Nhất Phàm đã là quá khứ. Cậu giữ lại kiến thức và kỹ năng học được từ quá khứ ấy, không có nghĩa cậu muốn quay về.
Có lẽ, cậu đã để lỡ vài thứ nào đó ở Vi Thảo, nhưng cậu sẽ không vì thế mà muộn phiền. Cậu chỉ càng thêm quý trọng hiện tại. Những thứ có được ở hiện tại đều không dễ dàng, Kiều Nhất Phàm rất hài lòng, rất nguyện ý dốc sức mình ra bảo vệ.
Một Tấc Tro lăn một vòng, bật dậy.
Đổi hướng, rút chạy!
Mọi kỹ thuật di chuyển đều được cậu sử dụng, nhưng Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc cứ
như một con đỉa bám sát không chịu buông.
Đứng gần với Một Tấc Tro nhất là Hàn Yên Nhu.
Nhờ sự cương quyết lấy một kèm hai của cô, Một Tấc Tro mới dễ thở hơn chút, nhưng ngay sau đó cô lại bị hai tướng Luân Hồi kẹp ngược, không cách nào trợ giúp cậu lúc này.
Đổi vị trí!
Nhất Diệp Chi Thu giao lại Hàn Yên Nhu cho Ngô Sương Câu Nguyệt. Hắn muốn chuyển sang giáp công Một Tấc Tro, dứt điểm cậu càng sớm càng tốt.
Đang ức chế vì bị kèm cặp, Hàn Yên Nhu càng không chấp nhận mình ở thế bị động. Nhìn thấy Một Đao Đón Gió chém xuống đầu nhưng cô mặc kệ, vung chiến mâu Hỏa Vũ Lưu Viêm đâm về phía Nhất Diệp Chi Thu, bất chấp sát thương phải chịu.
Nhất Diệp Chi Thu bị đẩy về trong lúc Hàn Yên Nhu lảo đảo suýt ngã, còn Ngô Sương Câu Nguyệt thì khựng lại chưa đánh tiếp vì bất ngờ với lối xử lý của cô.
Trùng hợp thay, hit chém gây mất thăng bằng đã đưa Hàn Yên Nhu đến gần với Một Tấc Tro hơn.
Không được!
Luân Hồi cho rằng nếu để một mình Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc xử lý, Một Tấc Tro cũng sẽ yếu thế toàn diện. Họ bèn tập trung vào việc ngăn cản Hưng Hân trợ giúp cậu.
Sao Băng Bách Long!
Nhất Diệp Chi Thu lao tới với thanh chiến mâu Khước Tà trong tay. Hắn canh chuẩn góc độ, một cú đâm ngang chặn đường Hàn Yên Nhu.
Ầm ầm ầm!
Tiếng pháo rát tai báo hiệu Mộc Vũ Tranh Phong từ xa đã nhập cuộc.
Có đến hai chiến tuyến cần cô giúp đỡ: Một Tấc Tro và Hàn Yên Nhu. Đây gọi là hiệu ứng domino. Đấu đoàn đội, một người rơi vào bị động sẽ kéo theo cả tập thể. Để tránh tình huống này, kinh nghiệm là điều cần có. Pha xử lý gấp gáp của Đường Nhu cho thấy sự thiếu kinh nghiệm ở cô, mà cách Tô Mộc Tranh hỗ trợ thì cao tay hơn hẳn.
Cô không dốc toàn bộ hỏa lực xuống trung tâm của vấn đề là Kiều Nhất Phàm. Cô chọn mục tiêu chính để trợ giúp là Đường Nhu, vì nếu Đường Nhu thoát khỏi kèm cặp sẽ có thể chạy sang cứu Kiều Nhất Phàm. Chưa kể, Tôn Tường và Đỗ Minh đã hình thành một tường chắn vững chãi. Đừng nói Đường Nhu, Diệp Tu hay Bánh Bao muốn chạy sang Kiều Nhất Phàm đều cần đột phá bức tường thành này. Chọn nơi đây làm điểm dội bom, Tô Mộc Tranh đã cân nhắc rất toàn diện.
Phía Kiều Nhất Phàm cô cũng không chểnh mảng, thỉnh thoảng gửi tặng Ngô Khải một hai quả pháo để quấy rối nhịp tấn công của hắn, hi vọng giúp Kiều Nhất Phàm tranh thủ cơ hội.
Lửa đỏ rực chiến trường cho thấy hỏa lực hùng mạnh của bậc thầy pháo súng. Nhưng đổi lại, là sức kiểm soát không đủ.
Chơi cứng không phải đặc quyền của riêng Đường Nhu. Lúc này, Đỗ Minh bỗng tỏ thái độ khác biệt.
Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm!
Ngô Sương Câu Nguyệt sử dụng đại chiêu level 70. Ánh kiếm loang loáng như nước, ập vào lửa đỏ!