“Người anh em tẩm quất nó đi! Tụi tui tiếp tục đuổi Quân Mạc
Tiếu!” Có người rống một tiếng sau đó chạy trước. Những người khác lập
tức theo sau, không ai coi trọng tiểu kiếm khách cấp 27 này.
Kiếm khách một câu cũng không đáp, lúc này trong mắt chỉ có tiểu kiếm khách
Lưu Mộc. Kiếm quang vụt qua, gã này vậy mà đề trận bằng một chiêu Vỡ Núi Kích của cuồng kiếm sĩ, chiêu đó dùng để thể hiện tâm trạng bùng cháy
muốn băm Lưu Mộc thành trăm mảnh của gã.
Hoàng Thiếu Thiên lảm
nhảm nhìn như kích động, nhưng thật ra hắn cực kỳ bình tĩnh, phán đoán
chính xác vô cùng. Chiêu Vỡ Núi Kích này hắn không cho Lưu Mộc tránh né, đối thủ quá nóng nảy, kỹ năng nhấn quá sớm, căn bản không chém tới
người Lưu Mộc.
Kiếm khách dù sao cũng là một cao thủ bậc tinh
anh, Vỡ Núi Kích chém tới một nửa cũng phát hiện là đã hỏng. Chiêu này
vẫn còn kém, không đến được Lưu Mộc. Mà tên Lưu Mộc kia hình như biết rõ việc này, cứ đứng yên đó không nhúc nhích?
Vỡ Núi Kích chém
xuống, sóng xung kích hất cỏ dại mọc ven đường rơi đầy lên giày Lưu Mộc, cũng không khiến hắn nhích một li một tí nào. Hắn rõ ràng hơn ai hết,
chiêu này sẽ không gây ra chút sát thương cho mình.
“Rút Đao Trảm!” Hoàng Thiếu Thiên quát to một tiếng, Rút Đao Trảm.
Nếu không phải game, đầu kiếm khách kia nhất định đã bị chiêu này bổ đôi
như bổ dưa hấu. Nhưng vì là game, một chiêu Rút Đao Trảm chỉ làm kiếm
khách đang lúc thu chiêu Vỡ Núi Kích bị chém lùi về sau.
“Xiên
Lên!” Hoàng Thiếu Thiên làm như mình là thánh đấu sĩ, vừa thao tác vừa
kêu tên kỹ năng ra, một kiếm đâm tới, chọt kiếm khách bay lên trời.
“Tam Đoạn Trảm!” Kỹ năng thường được kiếm khách dùng để di chuyển tức thời,
lúc này được Hoàng Thiếu Thiên dùng để công kích. Lưu Mộc lướt tới một
bước, kiếm thứ nhất chém vào kiếm khách ở giữa không trung, kiếm thứ
hai, Lưu Mộc đột nhiên chuyển hướng, trượt nghiêng sang bên, vẫn chém
ngay kiếm khách ở giữa không trung, bước thứ ba và kiếm thứ ba cũng hệt
như vậy.
Một chiêu Tam Đoạn Trảm vốn phải đi thẳng, dưới thao tác của Hoàng Thiếu Thiên bị chuyển hướng hai lần. Việc này có lẽ nhiều
người cũng làm được, nhưng ba bước ba kiếm, lại chính xác trúng mục tiêu đang lơ lửng, này không còn là thao tác của người bình thường nữa rồi.
“Xiên Lên!” Sau Tam Đoạn Trảm, Xiên Lên đã CD xong, Hoàng Thiếu Thiên lại vung kiếm.
“Xem kiếm! Xem kiếm! Đâm Liên Chớp! Ngân Quang Lạc Nhẫn! Xiên Lên! Rút Đao
Trảm! Tam Đoạn Trảm. . .” Mấy kỹ năng Hoàng Thiếu Thiên kêu “Xem kiếm”
là mấy chiêu bình thường. Từ trên trời bị đập rơi xuống đất, từ dưới đất lại bị xỉa lên cao. Kiếm khách tinh anh không phải không muốn chống cự, nhưng dưới công kích liên hoàn của Hoàng Thiếu Thiên, gã lại không suy
nghĩ được gì, không tìm được cách phản công.
Khi gã nghĩ được
cách phản công, skill của người ta đã qua rồi. Cho nên chỉ biết cách cào bàn phím lung tung hòng ăn may được cái skill nào đó để thoát khỏi tình trạng hiện tại. Kết quả cào không được skill có ích, mấy đòn gã tung ra như thể đã được người kia dự đoán tất, lần lượt bị cắt ngang, phá giải. . .
Hoàng Thiếu Thiên gào rống tên skill bên đây rốt cuộc thu
hút sự chú ý của những người chơi đang đuổi giết Quân Mạc Tiếu. Có người vô tình quay đầu lại, rồi lại không thể dời mắt được.
Quá rực rỡ. . .
Dù không nên có suy nghĩ này, nhưng đây chính là sự thật. Đồng bọn bị người ta chà đạp. . . chỉ có từ này mới đủ để hình dung.
Trong tay Lưu Mộc chỉ là một kiếm quang – vũ khí xanh bình thường, nhưng ánh
sáng lấp lánh nó phát ra lại không hề giống mấy thanh kiếm khác. Mỗi
kiếm đâm tới chưa trở về đã có kiếm khác nối tiếp. Kiếm quang nối nhau
thành chuỗi, theo đó là hoa máu không
ngừng phún ra từ người kiếm khách
tinh anh, tạo thành cảnh tượng rực rỡ mà tàn khốc.
Người chơi
dừng lại càng lúc càng nhiều, người chơi ngoái đầu nhìn cũng càng lúc
càng nhiều, người chơi ngây người cũng càng lúc càng nhiều.
Họ
chỉ có thể trơ mắt nhìn, hoàn toàn quên chuyện phải xông lên giúp đỡ.
Công kích liên tiếp như vậy, chỉ mới nhìn thấy trong video thôi. Thực
chiến? Đừng nói là thực chiến, dù một tên bị rớt mạng đứng như khúc củi, cũng không ai tin mình có thể công kích được trôi chảy như vậy.
“Người này thật mạnh. . .”
Rốt cuộc không biết ai nhịn không được nói ra.
Lời vừa nói ra, mọi người mới kịp phản ứng, đồng bọn của họ sắp chết dưới kiếm của người kia rồi.
“Mọi người cùng xông lên!” Có người hô một tiếng, tất cả cùng hành động.
Mặc dù không phải rất đoàn kết, nhưng nhìn người cứ vậy mà chết trước mắt mình, nếu không chi viện, thật sự có chút khó coi.
“Mục sư đâu! Thêm máu trước đã!” Có người cuống quýt kêu, kết quả quét mắt nhìn một lượt 14 người, không có mục sư.
“Tạch tạch tạch tạch tạch. . .”
Tiếng súng nối nhau vang lên. Một người chơi bậc thầy pháo súng thực hiện Súng Nòng Xoay, đạn bắn thẳng thành một đường.
Kiếm quang chớp lóe.
Tam Đoạn Trảm của Lưu Mộc chém ra. Bậc thầy pháo súng chỉ nghĩ tên này muốn di chuyển tránh né, vội kéo nòng súng bắn sang phương hướng Tam Đoạn
Trảm sắp sửa chém đến, ai biết một kiếm Tam Đoạn Trảm này tới giữa đường lại chuyển hướng, kiếm sau lại ngoặt trở lại, cuối cùng lại về đường
cũ. Kỹ năng Súng Nòng Xoay của bậc thầy pháo súng bị lừa bắn hết đạn vào không khí.
“Tam Giác Tam Đoạn!” Trong đám người chơi có người nhìn thấy cách Tam Đoạn Trảm chuyển hướng, kêu lên.
Tam Giác Tam Đoạn Trảm. Thao tác này yêu cầu kỹ thuật không hẳn cao, nhưng
cùng một thao tác này, tùy người thực hiện mà hiệu quả sẽ khác nhau.
Kiếm khách của Hoàng Thiếu Thiên làm tất nhiên không chê vào đâu được,
kiếm thuật hoa lệ, thêm một cái Tam Giác Tam Đoạn Trảm hoàn hảo, còn mồm mép bật auto không dừng được này. Mọi người đã sâu sắc hiểu được sự
thật, kiếm khách trước mặt này chính là một đại cao thủ, dù cấp 27 cũng
không ai có thể khinh thường nữa, còn phong cách, thậm chí cực kỳ giống
một đại thần nào đó.
Ngay lúc này, tên kiếm khách dưới kiếm Lưu Mộc rốt cuộc hết nổi, đồng bọn không cách nào cứu được.
Thân thể kiếm khách bị Lưu Mộc chém một nhát bay ra, đã trở thành một xác chết.
“Kết cục của đồ rác rưởi!” Hoàng Thiếu Thiên kết thúc chuỗi tên chiêu thức của mình bằng một câu như vậy.