Toàn Chức Cao Thủ

Thế Cục Mịt Mờ.


trước sau

Sau khi các công hội đàm phán xong liền giải tán đường ai nấy đi, đa số đều hướng về Khe Núi Nhất Tuyến.

Phía Diệp Tu, sau khi thuận lợi họp mặt cùng bọn Đường Nhu, Kiều Nhất Phàm liền vào phó bản. Bảy công hội lớn cho người tản khắp 50 cửa vào bản, gần như đã dùng hết quân của mình. Trong lúc cày bản, muốn đụng mặt bọn Diệp Tu chỉ có mỗi lúc ra vào, yêu cầu phải có sự trùng hợp nhất định.

Vậy nên đêm nay hai bên đều bình an vô sự, mỗi bên mang tâm tư bất đồng.

Các công hội lớn đã lên kế hoạch mới, đêm vì thế trở nên nhẹ nhàng hơn. Ai cần làm gì thì làm nấy, chỉ việc để ý xem xung quanh có bóng dáng Quân Mạc Tiếu không, tự tại nhàn tản, không chịu áp lực nào.

Còn bên Diệp Tu, tất nhiên không biết các công hội lớn đã đổi kế hoạch, vẫn giữ tâm lý đề phòng cao độ như trước. Xong một chuyến phó bản, không biết ở cửa có bị ai theo dõi không, buộc phải đi vòng đổi cửa khác. Bối Đăng Đạn đoán rất chuẩn, trong trường hợp này, cứ để đám Diệp Tu gánh áp lực mãi như vậy, mỗi ngày phí chút thời gian cảnh giác, tích tiểu thành đại, tốc độ luyện cấp nhất định không được như cũ.

Đường Nhu lại mong bị phá giống lúc trước, PVP vui hơn PVE, đây đã trở thành nhận thức của cô. Nhưng đêm nay xem ra cô phải thất vọng, phó bản lần một bình an vô sự, đi đường vòng vào lần hai. Xong hai chuyến, vòng thêm vòng nữa vẫn không thấy ai, lại vào bản. Xong ba lượt phó bản, Tô Mộc Tranh, Kiều Nhất Phàm đăng xuất. Diệp Tu, Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn tiếp tục vòng vèo, không gặp ai theo dõi, cũng không thấy BOSS này nọ.

Hôm nay Trần Quả đầy sức sống đến không ngờ. Sau khi giác ngộ được ưu điểm của Kim loại nặng, càng chơi càng mát tay, tỷ lệ thắng tăng cao, không muốn thoát game. Chỉ bực mỗi chỗ có người lại bảo cô là Quân Mạc Tiếu đánh thế của ngày đó, kêu cao thủ rồi tui tới lãnh giáo lợi hại đây.

Bọn Diệp Tu xong hết ba lượt phó bản đã gần ba giờ. Bình thường ba lượt chỉ cần đánh hai tiếng đã xong, nhưng hiện tại phải tốn thêm không ít thời gian đổi cửa vào.

Lúc này mắt Trần Quả đã muốn mở không lên, chơi tới giờ là quá đối nghịch với thời gian biểu bình thường. Trần Quả ngáp lên ngáp xuống, cơ hồ là nhắm mắt PK cho qua trận, khi nghe tiếng Đường Nhu cười mình mới giật mình dụi mắt, cuối cùng đành quyết định đi nghỉ.

Bàn phím và chuột mới tất nhiên không thể để khách dùng, nên tháo ra đặt tạm ở quầy phía trước.

“Coi như cậu có lý, chuột cho cậu xài đó!” Sau khi gỡ ra, Trần Quả lại ném con Gió nhẹ 7.0 cho Diệp Tu, phóng khoáng vung tay nói ngủ ngon rồi bước lên lầu.

Diệp Tu cắm chuột đổi dùng ngay tại chỗ. Cầm Gió nhẹ 7.0 trong tay, cảm giác quen thuộc dâng lên.

“Giờ làm gì đây?” Trong tai nghe truyền đến âm thanh của Đường Nhu.

“Đi luyện cấp! Tranh thủ thời gian luyện cấp, thực ra chúng ta chỉ cần thăng cho thiệt cao, đã là cách đánh trả tốt nhất rồi.” Diệp Tu nói. Hắn biết Đường Nhu mong được xáp lá cà với bên kia hơn, nhưng cứ đánh mãi như vậy, dù tụi công hội cũng thiệt hại, nhưng bọn Diệp Tu ngoài trừ hả hê trên tinh thần ra thì chẳng có lợi ích thực tế nào. Còn tốn khối thời gian luyện cấp nữa.

Sai lầm này lúc trước Lưu Hạo đã phạm phải, vì ganh Diệp Tu nên trong trận đấu chính thức bị mất ổn định. Diệp Tu không muốn phạm phải lỗi ấy. Sau khi chơi khăm các công hội lớn mấy vố, hắn không nhây nữa mà dứt khoát thu tay. Diệp Tu dù sao cũng là dân chuyên nghiệp nhiều năm, tư duy minh xác, không dễ bị lung lạc.

“Còn phó bản Vùng Đất Lưu Lạc thì sao?” Đường Nhu hỏi.

Dựa theo góc độ hiệu suất tăng exp mà nói, dù đã lên 33, nhưng nếu cày phó bản Vùng Đất Lưu Lạc thì vẫn thu được nhiều kinh nghiệm hơn đi đánh quái ở khu luyện cấp nhiều lần.

Nhưng Vùng Đất Lưu Lạc không so nổi Khe Núi Nhất Tuyến, không có địa hình mê cung, hơn nữa người của các công hội lớn ở khu này đông như kiến cỏ, thật sự không thuận tiện. Cuối cùng ba người rời khỏi Khe Núi Nhất Tuyến, chuyển sang Rừng Rậm Bừng Cháy luyện cấp. Diệp Tu cho Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn một vài nội dung giới hạn để luyện tập, dùng cách giết quái để giúp hai người hoàn thiện kỹ thuật thao tác của mình. Một đêm cứ vậy mà qua.

Hai ngày sau cũng tương tự. Diệp Tu dần cảm nhận được sự thay đổi của các công hội lớn. Trong hai ngày này các đại công hội chỉ vây giết bọn hắn ba lần, có thể dễ dàng nhìn ra đều là quyết định nhất thời. Trong đó có hai lần đánh Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu, cuối cùng bị hắn khôn khéo lẩn mất. Một lần đụng mặt Bánh Bao Xâm Lấn, cuối cùng thành công tiễn Bánh Bao Xâm Lấn về thành. May mà cả bọn đã sửa hộ khẩu đến trấn Bố Nhĩ Tư, sau khi chết sẽ hồi sinh ở đây. Nếu bị cho bay về thành Không Tích, theo sách lược của đám công hội đó, dù không du côn chặn cổng thành, nhưng nếu sơ xuất bị phát hiện như Bánh Bao Xâm Lấn, lúc ra thành vẫn bị đuổi giết như thường.

Diệp Tu nghe chuyện, bất động thanh sắc, chỉ an ủi Bánh Bao Xâm Lấn mấy câu.

Bánh Bao Xâm Lấn vỗ ngực bảo mình là nhân vật vĩ đại đã kinh qua nhiều sóng to gió lớn, chết một hai lần chỉ là chuyện cỏn con, không đáng nhắc tới.

Diệp Tu vẫn trơ mặt như cũ, không đáng nhắc tới? Vậy mà mình vừa onl không biết ai đã khóc lóc ào tới PM kể lể vậy kìa.

Chỉ sợ vậy thôi! Diệp Tu dù không nói, nhưng trong lòng âm
thầm thở dài.

Kẻ địch không liều mạng quấn chặt như cũ, nhưng cứ giữ khoảng cách rồi nhìn chăm chăm như vậy, bọn Diệp Tu không cách nào biết sẽ bị lên thớt lúc nào. Chỉ có thể cảnh giác cao độ, mà bấy giờ thì sao? Kẻ địch có lẽ đã bỏ chuyện truy sát, an nhàn đi luyện cấp, nhưng bọn Diệp Tu làm sao biết được?

Tất cả công hội lớn có thể dùng 20%, thậm chí 1% tâm sức đi đuổi giết bọn Diệp Tu, còn bọn hắn phải luôn ở trạng thái phòng bị 100%. Nếu sơ sảy sẽ trở thành một Bánh Bao Xâm Lấn nữa, bị mất 10% exp oan mạng.

“Hay với đám người này ta cứ gặp một lần giết một lần?” Bánh Bao Xâm Lấn đề nghị.

“Nếu giết một lần mà tăng exp anh cũng tán thành hai tay.” Diệp Tu đáp. Hắn đến khu mới chơi, thật sự không muốn tốn thời gian lao tâm lao lực đi ứng phó mấy thứ này.

“Cày ra một cái kỷ lục phó bản tàn nhẫn nhất cho tụi nó tức chết!” Đường Nhu đề nghị.

Với ý kiến này, Diệp Tu tỏ vẻ sẽ suy nghĩ lại.

Kỷ lục phó bản gần đây, mỗi người tới một tẹo cũng chỉ nhích lên đôi chút. Trong làn sóng cày kỷ lục, đội Diệp Tu không như lúc trước, vung tay một cái là thả ra một cái kỷ lục làm chúng dân tuyệt vọng. Bọn họ cũng từ tốn như mọi nhà công hội khác, mỗi lần phá kỷ lục cũng chỉ nâng lên một ít.

Tạm thời vẫn đang giữ kỷ lục, nhưng Mưu Đồ Bá Đạo đang đuổi sát sau lưng, lúc nào cũng có thể vượt qua ngay lập tức. Bầu không khí căng thẳng như vậy, thực ra giúp Mưu Đồ Bá Đạo bị chửi chùm trên kênh thế giới với Lam Khê Các dạo trước vớt vát chút mặt mũi. Ít ra ai cũng thấy bọn này có khả năng giành giật với Quân Mạc Tiếu.

Mấy công hội khác cũng không cam lòng bét bảng, ở phó bản Khe Núi Nhất Tuyến cũng tạo được chút thành tích. Có điều mấy ngày nữa tụi top đầu đang 33 sẽ đột phá lên 34, kỷ lục phó bản Khe Núi Nhất Tuyến hiện chưa phải kết quả cuối cùng. Đội Quân Mạc Tiếu đang nắm hạng đầu, nhưng chỉ cách Mưu Đồ Bá Đạo thứ hai có 2 giây, Trung Thảo Đường thứ ba 4 giây, Lam Khê Các 5 giây. Nói cách khác, từ top 1 đến top 4, bốn vị trí chỉ chênh lệch nhau 5 giây, chỉ cần chút may mắn đã dễ dàng vượt qua. Các công hội lớn nhìn chết trân danh sách kỷ lục, tất cả đều có cảm giác hồi hộp trước cơn bão. Đến khi game thủ của các công hội đến cấp 34 sẽ không ai nương tay nữa, dùng hết sức cày ra kỷ lục mạnh nhất.

Còn Quân Mạc Tiếu? Tụi này vẫn còn xoắn chung với đám công hội, rốt cuộc là đang đợi thứ gì? Hay muốn chờ đến lúc công hội nào đó vênh vênh tự đắc, lại độc ác ném ra một kỷ lục khủng bố đạp đầu người ta?

Công hội này sẽ là công hội nào? Mưu Đồ Bá Đạo? Trung Thảo Đường? Hay là Lam Khê Các đã bị giẫm đầy dấu chân trên mặt?

Mấy công hội tự nhận cạnh tranh không lại những nhà khác, bây giờ đều quay đầu làm fan Quân Mạc Tiếu, thấy Quân Mạc Tiếu đạp bẹp kỷ lục của công hội lớn, lòng đều tự hào không thôi.

Chiều chủ nhật, cũng như mọi ngày, Diệp Tu chờ thay ca đến khu hút thuốc tìm chỗ tùy tiện ngồi chơi. Người chơi trong tiệm Hưng Hân hôm nay khá phấn khích, tối qua có trận thi đấu chuyên nghiệp, gà nhà Gia Thế của ổ Hưng Hân thắng lớn. Tôn Tường uy vũ điều khiển Nhất Diệp Chi Thu, có nhà bình luận bảo thao tác đấy đủ để đám fan hâm mộ Gia Thế quên mất Diệp Thu.

Tuy mùa này Gia Thế đã hết hy vọng vào top 8 của vòng tứ kết, nhưng ít nhất cũng cho mọi người thấy được Gia Thế đã trở mình sống lại, năm sau nhất định sẽ quay lại gia nhập hàng ngũ tranh giành quán quân. Làm đám fan hâm mộ hận không thể skip hết mấy trận còn lại của mùa này đi.

Bà chủ lớn Trần sau đêm qua vẫn còn rất kích động. Vấn đề chuột bàn phím chuyên dụng của cô và Đường Nhu vẫn chưa xong, kết quả hôm nay Diệp Tu phát hiện Trần Quả trực tiếp chọn ra ba máy trong tiệm, thông báo là cho người sửa thành chuyên dụng. Lý do là hiếm khi tiệm net đông đến mức ba máy cũng chẳng còn. Nếu cần quá thì thay lại bàn phím khác, chuyện như vậy cũng không thường gặp, không đến nỗi quá phiền.

“Ba máy? Không phải có máy cho tui nữa chớ?” Diệp Tu hỏi.

“Không cần quá xúc động, cậu cứ đội ơn trong lòng được rồi.” Trần Quả nói.

“Không cần đâu, tối tui còn phải trực trước quầy mà.” Diệp Tu nói.

“Ơ. . .”

“Ban ngày tui cũng phải hút thuốc nữa, ngồi kế chị chị chịu nổi sao?” Diệp Tu nói.

“Ơ. . .”

“Nhưng thôi cứ giữ vậy cũng không sao, đợi khi tui dạy chị gì đó thì qua ngồi cũng được.” Diệp Tu nói.

“Đi chết đi!” Trần Quả trừng mắt, lập tức gọi người bỏ máy dành cho Diệp Tu ra.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện