Toàn Chức Cao Thủ

Đứng Nơi Cao Trông Xuống


trước sau

Trần Quả mới nói hai câu, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đã nhảy lên 2 độ, nổ súng. Nhân vật vẽ ra một đường cong hoàn mỹ trên không, đáp vững xuống nơi cần rơi.

Làm sao nhảy lên tháp chuông này? Trần Quả cũng biết lý thuyết, cô từng xem và nghiên cứu video của Tô Mộc Tranh không ít lần, giờ nhìn Diệp Tu thao tác đâu vào đấy, giống y phương pháp trên video nọ. Mỗi một điểm dừng chân hệt như những vị trí mà cô đã biết.

Điểm khác nhau là, nếu Trần Quả làm, cô sẽ đáp không đúng chỗ, còn Diệp Tu thì sao? Ít ra đã thành công hai lần.

Trần Quả lại bắt đầu lo lắng.

Cô biết rõ vụ nhảy này, chỉ cần đạp sai một lần sẽ thành công cốc ngay. Cô đã thất bại không biết bao nhiêu lần.

“Quả Quả xem này.” Chợt Đường Nhu kéo cô, Trần Quả quay đầu lại nhìn, Hàn Yên Nhu của Đường Nhu cũng chạy đến chân tháp, góc nhìn đối diện với Quân Mạc Tiếu đang nhảy tháp.

Nhảy lên, nổ súng; nhảy lên, nổ súng. . . . . .

Chậm một chút!

Trần Quả muốn nói, lại không dám mở miệng quấy rầy Diệp Tu.

Quân Mạc Tiếu nhảy tù tì không ngừng, trừ những lúc phải xoay người, hầu như vừa giẫm xuống điểm dừng đã nhảy lên ngay. Nhân vật như đang bám sát vách tháp mà trượt lên, thoáng chốc đã leo được ¼ ngọn tháp.

Trần Quả lo lắng đến độ lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, tai nghe trên đầu cũng thấy nặng trĩu.

Sau khi tiện tay tháo xuống, âm thanh thao tác phía Diệp Tu nghe cực kỳ rõ ràng.

Hết ngừng rồi bấm, tiếng chuột và phím vang theo nhịp điệu khiến người nghe cảm thấy thoải mái vô cùng. Nhìn nhân vật nhún nhảy theo tiết tấu, cứ như video được chèn thêm nhạc nền, hợp lực tăng sức mạnh.

Trong nháy mắt, tháp chuông đã nhảy non nửa, kẻ trộm Noel đuổi theo Quân Mạc Tiếu cũng lao đến chân tháp. Kỹ năng trèo tường của NPC há chỉ là hư danh? Không nói nhiều, bu vào tháp chuông và đuổi ngay lên trên.

Trộm Noel không ngừng lao ra trên các con đường quanh tháp chuông. Quân Mạc Tiếu chỉ di chuyển lên cao, tức là đứng yên trên bản đồ. 341 kẻ trộm Noel rốt cuộc có địa điểm họp mặt thống nhất, tụ tập càng lúc càng đông dưới chân tháp, nhộn nhịp và ầm ĩ không thôi. Tiếp đấy, cả lũ lại rất có trật tự, vây quanh tháp chuông rồi leo từng bầy lên.

Trần Quả nhìn, Diệp Tu nhảy lên tháp chuông, quả thực chính là không còn đường lui. Nếu phạm lỗi ngã xuống, hắn sẽ ngập chìm trong biển quái, mỗi đứa một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết hắn.

Phim gây cấn biến thành phim kinh dị, tim Trần Quả muốn nhảy ra ngoài cuống họng, cô gần như không dám nhìn tiếp.

Lên, lên.

Vị trí của Quân Mạc Tiếu không ngừng lên cao, không chút chần chừ, không một sai lầm. Những chỗ mà Trần Quả nhớ có hơi khó, cũng được hắn lướt êm ru như trên đất bằng.

Mà ngay thời khắc cuối cùng, chỉ chớp mắt sẽ nhảy đến đỉnh tháp, Trần Quả đột nhiên hét to: “A”

Trong màn hình, phương thức của Quân Mạc Tiếu vẫn là nhảy và bắn, nhưng hiện tại, nhân vật chỉ cách tháp chuông một khoảng bé tẹo, thế mà không thể lên nữa.

Thoáng cái, Trần Quả đột nhiên nhớ lại, chỗ cuối cùng có độ cao hơi lớn, đòi hỏi phải vài yêu cầu về lực phản của súng ống và phụ trọng nhân vật. Diệp Tu vừa tới đã nhảy ngay, e rằng chưa kịp chuẩn bị chỗ khó cuối cùng này.

Trần Quả trơ mắt nhìn Quân Mạc Tiếu vì nhảy không lên đỉnh tháp mà dần sa xuống, ân hận tại sao mình lại quên nhắc thì, bỗng nghe tiếng lượn phím tốc độ “cạch cạch cạch” nối liền từ Diệp Tu bên cạnh, Quân Mạc Tiếu đột nhiên giơ vũ khí trong tay lên, “xoạt” giương ra.

“Gì vậy? Nhảy dù hả?” Trần Quả khó hiểu lẩm bẩm, Ô Thiên Cơ cũng không ngừng biến hóa. Toàn bộ mặt ô bất chợt gập về phía nan ô, tám cái nan ô cũng hợp lại từng đôi một, sau đấy, đột nhiên xoay tròn.

“Đù má, thiệt đó hả!” Trần Quả la lên, cái này cô biết, đây là kỹ năng của kỹ sư máy móc: Chong Chóng Máy.

Quân Mạc Tiếu lập tức ngừng rơi, sau khi lảo đảo vài cái giữa trời liền bay vèo lên cao, nối theo thao tác của Diệp Tu, Ô Thiên Cơ trở về hình dáng thường, Quân Mạc Tiếu đáp vững trên đỉnh tháp.

“Cái thứ này của cậu có cả chức năng của hộp máy à!” Trần Quả trợn mắt há mồm bảo.

Hộp máy là trang bị đặc biệt của kỹ sư máy móc. Kỹ sư máy móc được phân vào hệ Xạ Thủ, nhưng trên thực tế, đa số kỹ năng lại không thực hiện bằng súng, mà bằng hộp máy mở rộng trang bị thần kỳ.

Hộp máy không nằm trong ô trang bị, nó được đặt trong túi, trông giống một món đạo cụ. Bản thân nó không có thuộc tính công kích, nhưng nó phụ trợ tăng vài cấp kỹ năng cũng như các thuộc tính khác, mà súng của hệ Xạ Thủ, chính là một món không thể thiếu của kỹ sư máy móc.

Nên với một kỹ sư máy móc, tay cầm súng, eo treo hộp máy mới được tính là hệ thống vũ khí hoàn chỉnh, đây là chỗ đặc biệt của nghề này.

Kỹ năng Chóng Chóng Máy, tuy là kỹ năng chung của hệ Xạ Thủ dưới cấp 20, nhưng bạn đừng hòng dùng được nếu hộp máy không có trong tay.

“Hay trong túi cậu có mang hộp máy?” Trần Quả nhớ ra rồi tiếp tục hỏi.

“Có đâu, kiêm chức năng hộp máy luôn đấy.” Diệp Tu nói.

“A đù, vũ khí của cậu là cái quái gì vậy!”
Trần Quả câm nín luôn.

Diệp Tu chỉ cười không nói, góc nhìn của nhân vật chuyển đổi.

“Ý, có người kìa.” Trần Quả lại kêu lên. Trên đỉnh tháp chuông có người khiến cô hoảng sợ, nhưng sau, cô lại thấy rõ tên đối phương, Phong Sơ Yên Mộc, cũng nhận ra người này đã từng giúp Đường Nhu, một trong đồng bọn của họ.

“Nhỏ cũng nhảy lên được à…” Trần Quả thầm thì ghen tị. Cô nàng kia cũng là bậc thầy pháo súng, lại còn kề vai bên Diệp Tu và Đường Nhu, Trần Quả không khỏi so sánh với bậc thầy pháo súng của mình. Giờ thấy người ta có thể nhảy lên đỉnh, chỉ mỗi thao tác Phi Pháo thôi mình đã không so được.

“Vãi, đừng lắm người làm được thế chứ…” Trần Quả nói nhỏ, Diệp Tu đeo tai nghe nên không nghe thấy, hắn đang nói chuyện với Tô Mộc Tranh trong game. Mở cửa sổ giao dịch với Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh, lấy một lượng lớn thuốc phục hồi từ bên kia, tất cả đều là mana, thoáng chốc trọng lượng tăng đầy.

“Để phòng ngừa thôi!” Tô Mộc Tranh bảo.

“Trọng lượng cao quá chả quen gì.” Diệp Tu nói.

“Giờ có cần di chuyển nhanh đâu.” Tô Mộc Tranh nói.

“Chưa chắc.” Diệp Tu điều khiển Quân Mạc Tiếu tới sát mép tháp nhìn xuống. Tháp chuông rất cao, từ trên đây nhìn xuống trông đám trộm chẳng khác gì lũ kiến đang chen chúc bò lên khắp tháp.

Đường Nhu đứng dưới tháp, nâng góc nhìn trông lên đỉnh tháp mờ ảo như lọt giữa màn sương. Chỉ khi sấm sét chớp nhoáng thì mới thấy bên trên có hai bóng người đang lấp ló.

Đường Nhu có thể đến tháp chuông trước, đương nhiên là nhờ vào sự tiện lợi khi ngồi cạnh Diệp Tu. Người chơi các công hội vất vả truy lùng Quân Mạc Tiếu, lúc đuổi đến nơi thì đã quá trễ. Người nhanh chân hơn thì được chứng kiến tư thế nhảy tháp oai hùng của hắn.

“Đây là… Đâm lao phải theo lao ư?” Sau khi nhận được tin, Lam Hà bất đắc dĩ nói với Hệ Châu.

Hệ Châu nhất thời cũng im lặng.

Họ đã nghĩ đến chuyện Quân Mạc Tiếu sẽ chén sạch đám trộm bởi ưu thế trên cao. Còn những người đến từ các công hội không biết thân phận thật sự của Quân Mạc Tiếu vẫn đang khó tin trước chuyện hắn nhảy lên đỉnh tháp.

Khó tin mang nghĩa khi đối phương làm một hành động ngoài dự đoán, ta sẽ thấy kinh ngạc và sửng sốt, chứ không quá ảo não.

Trần Dạ Huy lại cực kỳ ảo não. Hắn biết Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu, hắn không bất ngờ chuyện thằng chả có thể nhảy lên đỉnh tháp. Nhưng nếu không bất ngờ, vì sao lại không liệu được trước? Hắn chỉ nghĩ Diệp Thu coi khinh họ, ép đám công hội giúp mình giết sạch trộm, nên án binh bất động, lại không ngờ Diệp Thu đã có hậu chiêu đối phó với chiêu án binh bất động này. Phải chi nghĩ ra vụ mượn địa thế của tháp chuông sớm hơn, cách này, chính Trần Dạ Huy cũng có thể đoán được.

Giờ thì trễ rồi.

Khi Trần Dạ Huy tự mình đuổi tới tháp chuông, hắn cũng trợn mắt há mồm như tất cả người chơi đang có mặt. Số lượng trộm nhiều đến nỗi không thể đếm được. Nhìn chúng chạy rông khắp thành còn chưa cảm giác được, nay chúng tụ hết về đây, chấn động thị giác quá mãnh liệt.

Tất cả kẻ trộm có mắt không tròng, phớt lờ một lũ người chơi đứng sau, một lòng hướng về tháp chuông như đi cúng miếu. Những kẻ anh dũng bò trước đã leo được phân nửa, còn đám người chơi thì sao? Chỉ có thể ngơ ngác dõi theo.

Trần Dạ Huy chuyển góc nhìn quanh, thấy Xa Tiền Tử, thấy Lam Hà, thấy Dạ Độ Hàn Đàm, Cô Ẩm, Bối Đăng Đạn, Yên Vũ Thương Thương. . . . . .

Những tên hội trưởng khét tiếng của khu 10 đã tề tụ về đây, mặt ngu nhìn lên… Nhìn bóng dáng cao cao tại thượng, không có sét thì không thấy được kia.

Đám trộm lao đến đầu tiên sắp leo lên đỉnh. Sấm chớp chợt bổ đôi trời, đúng lúc soi rõ tầm nhìn cho mọi người. Bóng người trên đỉnh không phải một, mà là hai. Ngay vào lúc sấm chớp xẹt qua, hai tia lửa bắn ra từ bóng súng.

Vách tháp bùng nổ ánh lửa, ai nấy đều nghe rõ tiếng kêu la thảm thiết. Kẻ trộm Noel bị sóng xung kích hất văng, chênh vênh giữa trời biết nắm vào đâu? Chẳng phải đâm đầu lao xuống ư?

Điểm tích lũy cả đó! Quà cả đó! Các người chơi nghĩ mà đau lòng không thôi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện