Cuối cùng Thiên Thành vẫn rút khỏi công hội. Lam Hà có chuẩn bị tâm lý, không đến nỗi quá shock. Có điều Diệp Thu xài đến chiêu show thân phận thực của mình ra, thật làm Lam Hà khóc không ra nước mắt.
Nhưng khi Thiên Thành rút khỏi công hội, Lam Hà đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm. Trong công hội cậu đã nhẵn mặt tất cả mọi người, ngoài Thiên Thành cũng không còn ai fan Diệp Thu. Chiêu lòe người của Diệp Thu xem như vô dụng từ đây. Giống như Hệ Châu, người ta đã sớm biết thân phận của Quân Mạc Tiếu rồi.
Lam Hà vừa cảm thấy yên ổn, đột nhiên tin nhắn ào ạt đổ tới. Lam Hà mở ra xem, phần lớn là bô lão trong công hội, PM hỏi chuyện Thiên Thành rút lui.
Chuyện này làm Lam Hà không khỏi túa mồ hôi hột. Tinh anh trong nhóm dẫn đầu không còn fan Diệp Thu thật, nhưng phạm vi mở rộng thêm nữa thì khó nói. Dù sao đi nữa, Lam Hà cũng không thể huỵch toẹt ra vụ Thiên Thành bỏ hội theo Diệp Thu. Nói như vậy, không chừng nhân tài Lam Khê Các lại lũ lượt phắn mất thì khốn.
“Không có gì đâu, đây là lựa chọn của ổng.” Lam Hà đành phải trả lời lấp lửng.
Cũng may Thiên Thành không phải một nhân vật được lòng trong Lam Khê Các. Chỉ là do cùng lăn lộn đã lâu, mọi người quen hơi, bỗng dưng người đi mất cũng có chút lạ lẫm. Nói đến lưu luyến, lưu luyến duy nhất cũng chỉ mỗi sức ảnh hưởng của kỹ thuật Thiên Thành đối với công hội mà thôi. Về tình cảm cá nhân, sợ là chẳng ma nào thèm quan tâm đến sự tồn tại của Thiên Thành chứ.
“Công hội mấy cậu còn người như Thiên Thành không? Trực tiếp nói tui biết, để khỏi đi PM từng người, cũng kỳ.” Tin nhắn của Quân Mạc Tiếu nhấp nháy đến.
“Anh cũng biết là kỳ sao. . .” Lam Hà tới chửi CMN cũng không còn sức.
“Tất nhiên rồi.” Quân Mạc Tiếu nghiêm túc nói.
“Không có. . . Anh cũng biết, fan của anh toàn là dân chơi pháp sư chiến đấu mà.” Lam Hà đáp.
“Được rồi.” Tin nhắn của Quân Mạc Tiếu còn thêm một cái icon gật đầu, nhưng lập tức lại hỏi thêm, “Hình như còn bậc thầy pháo súng nữa phải không nhỉ?”
Lam Hà đổ mồ hôi hột, sao lại quên mất bên kia còn một tuyển thủ chuyên nghiệp chuẩn ngôi sao năm cánh lấp lánh như Tô Mộc Tranh chứ! Kể kỹ thuật, Tô Mộc Tranh không phải hạng nhất, nhưng cô nàng còn gương mặt với các loại PR làm hậu thuẫn, mức độ ảnh hưởng xếp hạng đại thần chẳng chơi. Người chơi bậc thầy pháo súng là fan của Tô Mộc Tranh đúng là bao đông đảo.
Lam Hà bối rối, may mà khi lướt sơ danh sách bậc thầy pháo súng trong công hội mình, có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Có bậc thầy pháo súng, nhưng người này anh có kêu Tô Mộc Tranh đến cũng vậy thôi.” Lam Hà trả lời.
“Hả? Người của công hội luôn à?”
“Ừ.”
“Hay là cậu đá ổng ra?”
“Phắn!!” Lam Hà gào thét, năm ngày nằm vùng khiến Lam Hà dễ quạu hẳn, nguyên nhân tới nay vẫn không rõ. . .
“Xem ra Lam Khê Các hết người rồi.” Bên đây Diệp Tu vẫn nghiêm túc nghiên cứu danh sách người chơi cấp cao. Thân phận này của hắn hơn phân nửa chỉ ảnh hưởng được người chơi pháp sư chiến đấu, điều này hắn cũng biết rõ. Nếu như quay lại mấy năm trước, hắn còn có thể làm thần tượng toàn dân ấy chứ. Nhưng mấy năm nay Vinh Quang phát triển không ngừng, cao thủ chuyên nghiệp xuất hiện tầng tầng lớp lớp, đúng là thời đại vàng son thịnh vượng. So ra mức độ ảnh hưởng cá nhân đã không bằng lúc trước.
Nếu như mở rộng phạm vi tìm kiếm, việc tìm người hẳn cũng không phải chuyện phức tạp lắm. Nhưng vấn đề là hiện tại Diệp Tu lại cần người chơi tối thiểu cấp 40 trở lên để cùng nhau phá kỷ lục phó bản hồ Thiên Ba cấp 40 – 43. Đây chính là chiến trường cạnh tranh chính của các công hội hiện giờ.
“Một người cũng không có?” Trần Quả bên cạnh hỏi.
“Mấy đứa cao cỡ này, người thì đào được đấy, nhưng nhân vật thì không. Bây giờ chúng ta cần nhân vật cấp cao, người thì sao cũng được.” Diệp Tu nói.
“Còn cái khác?” Trần Quả hỏi.
“Có cái này thôi.” Diệp Tu nhấp vào một nhân vật trên bảng xếp hạng top 100 theo cấp bậc, tên là Mã Hậu Pháo, nghề nghiệp bậc thầy pháo súng, hiện là thành viên công hội Yên Vũ Lâu.
“Bậc thầy pháo súng. . .” Trần Quả nhìn nghề nghiệp cũng hiểu ý Diệp Tu. Cô vây xem cả ngày, cũng chứng kiến được phương pháp đào người của Diệp Tu. Loại thủ đoạn dựa vào thân phận đại thần của mình này, Trần Quả không những không cảm thấy vô sỉ, ngược lại còn cho rằng vô cùng perfect. Nếu là cô, nhất định đã lên kênh thế giới quát to “Anh mày là Diệp Thu, thích anh thì theo anh đi!” cho xong chuyện rồi.
“Này phải nhờ Mộc Tranh. Nhưng mà. . .” Diệp Tu do dự một chút.
“Hừ, em ấy nhất định không được mặt dày như cậu!” Trần Quả nói.
“Cho cô nàng tự nghĩ cách vậy!” Diệp Tu nói xong, lại PM Phong Sơ Yên Mộc của Tô Mộc Tranh nói mấy câu.
“Ha, để em xem thử.” Tô Mộc Tranh đáp rất đơn giản.
Kết quả Tô Mộc Tranh còn nhanh lẹ hơn cả Diệp Tu, chưa tới mấy phút đã đáp lại, “Xong rồi.”
Diệp Tu lại mở danh sách kia ra, cột công hội của Mã Hậu Pháo đã trống hoác như của Thiên Thành, tất nhiên là đã thành công rút khỏi công hội.
“Em làm sao vậy?” Diệp Tu hỏi.
“Không có gì, kết bạn với ổng, sau đó nói công hội Hưng Hân đang tuyển người, ở đây có Diệp Thu với Tô Mộc Tranh tọa trấn, hỏi ổng có hứng thú vô không.” Tô Mộc Tranh trả lời.
Nhân vật tầm này như họ muốn kết bạn với ai cũng không phải chuyện khó. Quân Mạc Tiếu tất nhiên là nổi trội nhất, nhưng mấy đội viên chung đội cũng không kém phần thu hút.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó ổng ngạc nhiên quá trời, em liền nói cho ổng biết em chính là Tô Mộc Tranh đây!” Tô Mộc Tranh nói.
“Vậy là tin rồi hả?” Diệp Tu nói.
“Tất nhiên chưa, sau đó em cho
ổng một số điện thoại, nói không tin thì gọi số này là biết liền.” Tô Mộc Tranh nói.
“Em cho ổng số điện thoại ai vậy?”
“Hoàng Thiếu Thiên á, không phải ảnh thích nói chuyện lắm sao, cơ hội tốt vậy tất nhiên phải nhớ tới bạn bè rồi.” Tô Mộc Tranh nói.
“Hê. . .” Diệp Tu đổ mồ hôi. Số điện thoại dù sao cũng là bí mật cá nhân, nhất là đại thần như Hoàng Thiếu Thiên, cứ vậy tùy tiện tung ra có chút không hay.
“Đùa thôi! Bật webcam với ổng một chút không được sao.” Tô Mộc Tranh nói.
“À há. . .” Diệp Tu giật mình. Hắn không nghĩ tới, bởi vì cách này vốn vô dụng với hắn. Căn bản đâu ai nhận được mặt hắn, chat video có lợi ích gì? Tô Mộc Tranh lại không giống, mức độ phủ sóng của người ta vốn không ai bì kịp.
“Được rồi, năm ngày sau là góp được một team rồi. Trong năm ngày vừa đúng lúc có thể tập luyện làm quen với nhau.” Diệp Tu tuyên bố.
“Nghề nghiệp phối thế này có sao không?” Trần Quả hỏi.
“Cũng có chút vấn đề. . . Nhưng còn đỡ hơn không đủ người.” Diệp Tu cũng bất đắc dĩ. Cả đội hai pháp sư chiến đấu kèm hai bậc thầy pháo súng, đúng là bao đơn điệu.
Mà lúc này, Lam Hà cũng đang quan sát bảng xếp hạng cấp bậc, thình lình phát hiện một Mã Hậu Pháo đột nhiên trống cột công hội như Thiên Thành, lập tức biết được Diệp Thu đã nẫng được người. Lại nói, người này Lam Hà cũng chú ý, biết có khả năng trở thành mục tiêu của Diệp Thu. Mà quả nhiên là vậy, dựa vào sức hút của Tô Mộc Tranh, lại dụ thêm được một bậc thầy pháo súng. Như vậy, công hội Hưng Hân vừa góp đủ một đội cấp cao để đi phó bản.
Nghĩ lại người ta chỉ nghiên cứu hướng dẫn thôi đã xoay kỷ lục trong lòng bàn tay, Lam Hà cảm thấy tiền đồ của các công hội lớn ở khu 10 lại hấp hối. Tụi công hội lớn lấy gì để đọ lại đây? Lam Hà thầm nghĩ, trong lúc đó bất giác quên mất, với tư cách hội trưởng Lam Khê Các ở khu 10, đây cũng là bài toán chung của mình, vậy mà giờ lại suy nghĩ như người vây xem bên đường.
Không phải các công hội lớn ai ai cũng ngó sát bảng xếp hạng cấp bậc như Lam Hà. Nhưng rốt cuộc vẫn có người vô tình phát hiện.
Có hai nhân vật không có công hội, mới đầu các công hội lớn cũng không nghĩ nhiều. Thấy người chơi cấp cao lại không có công hội, chuyện đầu tiên cần làm là lôi kéo về nhà. Vì vậy Thiên Thành và Mã Hậu Pháo cứ vậy được các công hội lớn săn đón nhiệt tình.
Sau đó, khi nhận được câu trả lời đầy thuyết phục của hai người, tất cả công hội bị chân tướng đánh như sấm ngang tai.
Hai người chơi cấp cao này muốn đến nương nhờ công hội Hưng Hân?
Cũng như Lam Hà lúc trước, hội trưởng các công hội lớn không nghĩ rằng Hưng Hân sẽ dụ được những người chơi có cấp bậc này. Nằm vùng trong Hưng Hân báo tin về, công hội Hưng Hân không có nhân vật cấp cao để tranh kỷ lục phó bản hồ Thiên Ba cấp 40 – 43 cùng cả bọn. Mà chuyện thành ra bây giờ, có thể xem là hệ lụy từ đợt phong ba Quân Mạc Tiếu gây nên tại thành Tội Ác ngày ấy. Nếu không vì hắn, tuyệt đối không tạo được một đoàn quân tách biệt với quần chúng như vậy. Công hội Hưng Hân có thể xem là gieo gió gặt bão, tự làm tự chịu.
Tất cả công hội lớn vì vậy mà vô cùng hưng phấn! Ai dè chợt phát hiện có hai người chơi cao cấp bị công hội Hưng Hân dắt đi mất, tin này quả thật làm cả đám vô cùng bất an.
Lam Khê Các làm ăn kiểu củ cải gì vậy? Yên Vũ Lâu làm ăn kiểu củ cải gì vậy?
Hai công hội để xổng người chơi cấp cao bị tập thể đồng lòng khinh bỉ. Đa số mọi người đều không thấu được thủ đoạn đào người bậc thầy của Diệp Tu, chỉ là do may mắn chưa dính chưởng thôi.
“Vậy qua năm ngày nữa, Quân Mạc Tiếu cũng dẫn đội đi giành kỷ lục được rồi!” Tất cả lãnh đạo của các công hội lớn đều đang kịch liệt bàn bạc vấn đề này.
“Năm ngày. . . Có thể chạy level trước một khúc không?”
“Chạy cũng không được bao xa! Đội Quân Mạc Tiếu đó giờ có cần cấp bậc áp đảo để giật kỷ lục đâu, trừ khi là một đoạn phó bản, chứ có một hai cấp cũng chẳng ăn thua gì.”
Mọi người đều im lặng. Tất cả đã bó tay.
Vì vậy đám hội trưởng công hội lớn lại lập group chat chuẩn bị đương đầu với thách thức mới.
“Sao Lam Khê Các và Yên Vũ Lâu lại thả level cao vậy đi chứ?” Trong group chat, vấn đề nhức nhối nhất được lên thớt đầu tiên.
“Sự thật hơi bị khủng, các ông muốn biết thật ư?” Lam Hà hững hờ gửi tin nhắn nói.