Trong trận lăng xê sóng gió đó, thế lực nào cũng có toan tính riêng, đều là người trong giới nên ai cũng hiểu rõ. Chỉ có Trần Quả là thật sự lĩnh hội được tình hình từ ngoài vào trong qua lần này.
Nếu là trước kia, chắc chắn cô sẽ là một trong những người đứng bên cổ vũ Diệp Thu. Mà nay thì cô đã hiểu, đằng sau một trận tranh cãi nảy lửa có bao nhiêu âm mưu toan tính. Fan thì điên cuồng cãi nhau để chứng minh thứ mình bảo vệ, nhưng người trong cuộc có thực sự quan tâm không? E là không.
Nhìn vẻ hờ hững của Diệp Tu làm Trần Quả cảm thấy hắn có phần lạnh lùng. Cô không biết bao nhiêu người trong giới chuyên nghiệp có tố chất ấy, nhưng cô tin chắc rằng chỉ với một việc cỏn con đã điên tiết muốn lật bàn như cô thì có lẽ không hợp làm nhân vật hàng đầu trong giới thật. Cái loại lạnh lùng và lý trí ấy, Trần Quả có thể hiểu, nhưng cô tin mình không học được.
Lúc nào cô cũng muốn lật tẩy bộ mặt giả dối của đám Gia Thế, hận không thể kéo hết số fan của Gia Thế phản chiến sang phe mình. Ấy thế mà Trần Quả lại thấy Diệp Tu – người bị hại trực tiếp trong cuộc lại chẳng mảy may để ý gì.
Kể cả khi hợp tác lăng xê cùng đám Trảm Lâu Lan cũng chẳng khác tham gia cho có, tiện thể cho mình một đường lui. Hắn có muốn nhờ trận sóng gió này đả kích Gia Thế hay ai đó không? Không, hoàn toàn không.
Người bị cho rằng chịu mọi tổn thương, chẳng qua chỉ vừa đúng lúc bị cuốn vào trận sóng gió này mà thôi. Mà những kẻ cứ tưởng mình là mục tiêu, lại hoàn toàn không phải vậy.
Việc Diệp Tu làm chỉ là lợi dụng những gì sẵn có để đánh bóng tên tuổi bọn Trảm Lâu Lan mà thôi.
“Thế cậu thì sao? Rốt cuộc cậu muốn gì?” Trần Quả hỏi.
“Tui á?” Diệp Tu đáp ngay không phải nghĩ, “Tui nói từ lâu rồi mà, công hội của Trảm Lâu Lan càng hot thì Quân Mạc Tiếu càng được chú ý, vậy thì đám công hội có câu lạc bộ nhắm vào tui sẽ không dám manh động nữa.”
Trần Quả suýt ngất, “Nói vậy là cậu chỉ muốn an ổn luyện cấp thôi hả?”
“Chứ sao.” Diệp Tu gật đầu.
Trần Quả khóc không ra nước mắt. Người ta luyện cấp là chuyện thường ngày ở huyện cơ mà? Sao đến tay đại thần lại loằng ngoằng vậy chớ? Làm toàn bộ Vinh Quang phải rối loạn, liên lụy cả 20 câu lạc bộ, khiến hàng trăm vạn người chơi chà đạp nhau trên diễn đàn, lôi kéo cả mớ truyền thông phải thay nhau giật tít…
Các đồng chí nhầm hết rồi…
Chân tướng chân chính chỉ là đại thần người ta muốn cày cấp thôi.
Trần Quả không muốn trở thành người duy nhất biết chân tướng chút nào, cô muốn cho cả thế giới biết để ai cũng phải đồng cảm, phải khóc không ra nước mắt như mình.
“Thôi chị đi ngủ đây…” Trần Quả thất thểu đi ra.
“Đi đi, tẹo nữa tui cũng nghỉ.” Diệp Tu tỉnh ruồi bảo.
Ai thèm quan tâm, Trần Quả không ngừng rủa thầm. Giờ thì cô bỗng thấy các câu lạc bộ lớn đều muốn đánh lén hắn là chính xác biết bao. Chỉ vì muốn luyện cấp mà kéo cả thế giới phải xôn xao hỗn loạn, rốt cuộc hắn là cái thể loại gì không biết?
Quả nhiên tối đó Diệp Tu không vào game, xem xét linh tinh gì đó rồi đi nghỉ.
Sáng hôm sau, lại có vài thông tấn xã rùa bò nhắc đến chuyện này. Thời gian dư giả giúp họ đưa tin tường tận thực tế hơn. Nhưng Trần Quả chả buồn xem, nghĩ cho cố vào, còn gác cả việc Hưng Hân chỉ vì để Diệp Tu luyện cấp, nhất thời Trần Quả thấy nhàm chán tợn.
“Ăn xong có luyện cấp không?” Trần Quả hỏi, lúc nói hai chữ “luyện cấp” còn nhấn mạnh rất khinh bỉ.
“Có chứ.” Diệp Tu đáp như không hề nghe thấy giọng Trần Quả có gì khác lạ.
“Liệu có bị vây xem không?” Trần Quả hỏi.
“Chưa biết được. Nhưng người thường thì chắc là thoát thôi.” Diệp Tu nói.
“Chúc chú em thành công.” Trần Quả nói.
“Ờ, hai người ăn đi.” Diệp Tu ăn xong đứng dậy, lên tầng hai chơi game.
“Chị làm sao thế?” Đường Nhu nghe giọng điệu là lạ của Trần Quả thì hỏi.
“Em biết không? Nó á…” Trần Quả chợt thấy có đối tượng để chia sẻ câu chuyện đẫm nước mắt của mình, có bao nhiêu chuyện bèn phun ra hết.
“Ha ha ha.” ai ngờ Đường Nhu nghe xong thì cười nắc nẻ, “Em thấy hay đó chứ.”
“Có gì mà hay?” Trần Quả hỏi.
“Chị không thấy xé chuyện bé ra to như thế rất giỏi sao?” Đường Nhu hỏi.
“Em bị thằng đó làm hư mất rồi.” Trần Quả thất vọng lắc đầu.
“Hí hí.” Đường Nhu cười không nói. Trần Quả không tìm được đồng minh từ Đường Nhu cũng đành thôi bàn vấn đề này.
Trần Quả không quan tâm không có nghĩa trận sóng gió sẽ chấm dứt. Thực tế, cuộc tranh cãi từ giờ mới chính thức bắt đầu.
Sáng hôm ấy, bên Gia Thế lập tức có phóng viên liên hệ phỏng vấn, câu hỏi xoay quanh tin tức tối qua Nghĩa Trảm phủ nhận chuyện Diệp Thu gia nhập chiến đội.
Gia Thế cũng đã tính kỹ, không tiếp tục nhấn mạnh Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu nữa, mà chỉ tỏ vẻ Diệp Thu có tham gia Nghĩa Trảm hay không cũng chả sao. Dù hắn muốn phát triển thế nào thì Gia Thế cũng chúc mừng cho hắn, sẽ lấy thái độ chuyên nghiệp để đối mặt với hắn. Còn về Nghĩa Trảm, đương nhiên cũng chúc mừng họ thuận lợi trở thành một phần của Liên minh, sau thì chúc họ sẽ gặt hái được nhiều thành tích tốt.
Khi đối mặt với câu hỏi Gia Thế cảm thấy thế nào về Quân Mạc Tiếu – một tân đối thủ vừa ra trận đã nổi bần bật và có thể đánh bại Hoàng Thiếu Thiên gần đây, thì Gia Thế cũng rất bình tĩnh đáp rằng, Gia Thế không ngán bất cứ đối thủ nào, sau đó không nhắc đến Nghĩa Trảm nữa mà chỉ say sưa nói mùa giải sau Gia Thế chắc chắn sẽ trở lại đoạt cúp vô địch vân vân.
Chiêu đánh trống lảng vẫn được dùng nhiều nhất để đối phó với những vấn đề kiểu này, đại ý là với một đội lính mới như thế căn bản không đáng quan tâm, tụi
tao đách có care đâu.
Ngoại trừ Gia Thế, vào sáng nay, nhóm tuyển thủ luôn miệng khẳng định Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu hôm qua cũng bị phỏng vấn lại lần nữa.
Họ đều là những người thấy Diệp Tu online trong nhóm ngày hôm qua, sau đó còn vào game tìm Quân Mạc Tiếu, vốn đã chắc mẩm thân phận tên kia rồi. Thế mà Nghĩa Trảm lại nghiêm túc công bố Diệp Thu không gia nhập chiến đội. Nhóm tuyển thủ cũng biết thừa kiểu chơi chữ này nhưng chung quy vẫn không một ai đứng ra quả quyết Quân Mạc Tiếu là Diệp Thu cả, bởi với câu lạc bộ mà nói tin tức này chẳng được lợi lộc gì. Vậy nên ai cũng giữ nguyên thái độ thuận theo tự nhiên, Nghĩa Trảm muốn làm gì thì làm, họ không nhúng tay vào nữa, không thì mỗi tuyển thủ át chủ bài lại trở thành biển quảng cáo free cho người ta như lần trước.
Từng ấy đại thần và các tuyển thủ chạy đến xem người của Nghĩa Trảm Thiên Hạ, tin vừa lộ, chiến đội Nghĩa Trảm đã trở nên hot hơn bao giờ hết. Có người còn phân tích rằng, Nghĩa Trảm vừa có thực lực vừa có tài chính, chắc chắn sẽ xoay chuyển vận mệnh Liên minh, có khi còn tạo kì tích trở thành một đối thủ khó lường đoạt giải quán quân khi mới vào Liên minh đấy.
Lời bàn tán trên khiến dăm ba câu lạc bộ trở nên hoảng sợ. Nhưng đêm đó, mọi người đã được chứng kiến kết cuộc của đám Trảm Lâu Lan khi đấu với Hoàng Thiếu Thiên, thực lực ra sao, nhóm tuyển thủ chuyên nghiệp đều đã nắm rõ, chả thấy đám đó còn mạnh được đến đâu.
Thế mà bên đăng tin lại cố tình dìm thông tin này xuống, hẳn Nghĩa Trảm đã phải tốn không ít phí tuyên truyền và phong bì rồi.
Còn về “Người đàn ông thần bí” có thể đánh bại Hoàng Thiếu Thiên, ai ai cũng biết đó là Diệp Thu, nhưng Nghĩa Trảm lại bảo Diệp Thu không gia nhập chiến đội của họ, thực là càng lúc càng không rõ họ đang chơi trò gì.
Sau khi thảo luận.
Diệp Thu đã giải nghệ, giờ có muốn cũng không thể gia nhập chính thức, vậy nên mới công bố không gia nhập. Nhưng đôi bên đã thỏa thuận nửa mùa giải sau mới tái xuất, tham gia chậm hơn.
Suy đoán trên là nhận định chung của mọi người trong câu lạc bộ sau khi đã thảo luận với nhau. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, khi bị phỏng vấn chỉ cười xòa cho qua, không lắm mồm.
Trong tất cả các tuyển thủ chuyên nghiệp được phỏng vấn, chỉ duy có Hàn Văn Thanh của Bá Đồ là trả lời khác hẳn. Khi đối diện với câu hỏi của phóng viên, hắn ta chỉ lạnh lùng đáp một câu: “Nghĩa Trảm có nói Quân Mạc Tiếu không phải Diệp Thu ư? Quân Mạc Tiếu không phải Diệp Thu thì là ai?”
Giữa cả tá câu trả lời na ná nhau của các tuyển thủ câu lạc bộ lớn ngày hôm đó, thì câu trả lời của Hàn Văn Thanh như một ngôi sao sáng làm lu mờ tất cả các cuộc phỏng vấn khác, giật tít ngay và luôn.
Kỳ thật, cái mánh vặt của Nghĩa Trảm chỉ lòe được nhóm fan ngu ngơ thôi, giới truyền thông sở trường về đào bới đã phát hiện từ lâu, sớm đã chuẩn bị lên bài. Giờ tự dưng có hẳn tuyển chủ chuyên nghiệp đứng ra nói thì còn gì bằng.
Mà trong buổi phỏng vấn Nghĩa Trảm tiếp theo, Nghĩa Trảm cũng kiên trì giấu kín thân phận Quân Mạc Tiếu.
Nhoắng cái, thông tin Quân Mạc Tiếu chính là Diệp Thu lại dâng cao, và suy đoán “Thỏa thuận trước, gia nhập sau” mà các câu lạc bộ phân tích cũng bị truyền thông ngửi được đưa tin.
Độ tin tưởng của ý kiến này lại rất cao, không phải nghi ngờ.
Vòng đi vòng lại, cuối cùng Quân Mạc Tiếu vẫn là Diệp Thu, đám fan hóng hớt tin tức như được coi tiểu thuyết trinh thám thứ thiệt. Truyền thông cũng chưa chịu thôi, lại bắt đầu đi lượm lặt quan điểm của vài phóng viên, bình luận viên, người chơi các kiểu.
Cuối cùng, ý kiến “tái xuất rồi mới gia nhập” được đón nhận nồng nhiệt, ai cũng nhất trí cho rằng Quân Mạc Tiếu chính là Diệp Thu, đã trở thành người của Nghĩa Trảm, Nghĩa Trảm chỉ cố tình lừa bịp mà thôi.
Trần Quả nói không quan tâm, nhưng cuối cũng vẫn không chịu nổi mà tìm đọc tất cả các bài đăng, sau cùng rất chi là khó hiểu với kết quả này: “Sau lòng vòng hồi lại trở về như cũ rồi?”
“Bảo trì tính liên tục cho câu chuyện, truyền thông thích thế, Nghĩa Trảm cũng thích vậy.” Diệp Tu đáp.
“Giờ thân phận còn chắc chắn hơn ấy.” Trần Quả bảo.
“Là chuyện sớm muộn mà.” Diệp Tu lại như chẳng bất ngờ tẹo nào.
“Sao Nghĩa Trảm không giải thích? Cậu yêu cầu à?” Trần Quả hỏi.
“Họ biết thừa tui sẽ không gia nhập, không giải thích còn tốt hơn giải thích, chị cứ nghĩ mà xem.” Diệp Tu bảo.
“Nghĩ cái gì mà nghĩ, nói thẳng ra xem nào.” Trần Quả nổi cạu.
“Vội gì, BOSS” Diệp Tu kêu lên.
“Hả?” Trần Quả vừa nghe thấy, bèn nhổm qua xem.