Mấy ngày nay Diệp Tu chủ yếu dành thời gian cho Trai Ngầu Cầu Bại, cũng không ngưng luyện cấp cho Quân Mạc Tiếu. Nếu hắn dùng toàn bộ thời gian luyện cấp cho Quân Mạc Tiếu, e rằng giờ đã gần 60, nhưng hắn lại tập trung vào Trai Ngầu Cầu Bại, mỗi ngày đều cùng một đội bất kỳ đi đánh nhiều phó bản khác nhau, không ngại cực khổ làm MT, Trần Quả thật sự không phát hiện làm vậy tốt chỗ nào.
Cô không nhịn được bèn hỏi lại, ai ngờ Diệp Tu đang gào to vào tai nghe, không nghe thấy Trần Quả nói gì.
Ban đầu Diệp Tu dùng Trai Ngầu Cầu Bại đi đánh phó bản rất khiếm tốn, cũng không vung tay múa chân gì, nhưng hiện tại ai ai cũng biết năng lực của hắn, chỉ huy đoàn đội nào lại không biết ngượng mà mở miệng sai sử một cao thủ như thế. Hết cách, Diệp Tu đành phải thường xuyên mở miệng chỉ huy. Được cao thủ chỉ huy, cả đoàn rất tình nguyện tuân theo, đặc biệt là khi cả đoàn đạt được sự tiến triển dưới tay cao thủ. Vì vậy xưng hô “Anh Cầu Bại” càng ngày càng khiến người ta cảm thấy danh xứng với thực.
Mấy ngày này, theo những gì Trần Quả rửng mỡ thống kê, Diệp Tu đã cùng 22 đội đánh 22 cái phó bản trăm người, hơn nữa đều qua cửa trót lọt, từ hiệu suất cho thấy, có Diệp Tu gia nhập quả thực rất kinh người.
Người chơi phân hội 4 của Mưu Đồ Bá Đạo chiếm được ưu đãi mà hí ha hí hửng, chuyện dẫn đầu các phân hội khác trong thi đua làm cả lũ vô cùng sung sướng. Các phân hội khác cũng dần dà biết chuyện, lập tức cảm thấy rất bất bình. Hội trưởng các phân hội đua nhau kéo đến yêu cầu tổng hội trưởng Tưởng Du, nếu một cao thủ trâu bò như Trai Ngầu Cầu Bại còn chưa vào tổng hội, vì cớ gì chỉ giúp bọn phân hội 4 phát triển chứ!
Tưởng Du không ngờ chỉ cho tên này làm cu li cũng xảy ra vấn đề, không khỏi thảng thốt quả nhiên là đại thần, làm đách gì cũng hot.
Hội trưởng của các phân hội đương nhiên là thành phần quan trọng của Mưu Đồ Bá Đạo, chỉ bàn về độ tin cậy, còn đáng tin hơn nhiều cao thủ tinh anh. Sau khi nghe ý kiến từ tất cả các phân hội, Tưởng Du rốt cuộc tập hợp các hội trưởng lại, nói toẹt ra chân tướng của sự việc.
“Hóa ra là Diệp Thu, hèn chi! !” Hội trưởng các phân hội biết được sự thật lũ lượt giật mình.
“Bởi mới nói, tên này chắc chắn ôm âm mưu trà trộn vào Mưu Đồ Bá Đạo của chúng ta, tuy hiện giờ chưa biết được mục đích của hắn, nhưng chúng ta nên tranh thủ lợi dụng hắn đi.” Tưởng Du giải thích.
Các hội trưởng thay nhau đồng ý với kế hoạch của Tưởng Du. Kẻ tử thù của Mưu Đồ Bá Đạo nay lại miệt mài giúp họ qua cửa phó bản chẳng khác gì chiến sĩ thi đua, nghĩ thôi đã thấy sướng.
“Nếu đã như thế, vậy càng không có lý do gì để ổng góp sức cho mỗi phân hội 4, tụi mình nên chia nhau phúc lợi khó có được này!” Sau khi đám hội trưởng tỏ vẻ đồng ý, hội trưởng phân hội 2 lập tức đề nghị.
“A ha ha, người một nhà cả, phân chia gì chứ.” Hội trưởng phân hội 4 tươi cười phản bác.
“Tất nhiên ông phải nói thế rồi, thằng chả đang ở phân hội 4 mà.” Hội trưởng phân hội 5 trừng mắt. Chuyện đoàn Sói nhà gã từng bị đoàn Cừu Vui Vẻ đút cho một trận hành no nê, gã biết chứ. Nhưng cùng ở trong Mưu Đồ Bá Đạo, thường xuyên cạnh tranh nhau, có bị khi dễ cũng chỉ trách thực lực của mình không bằng người, không thể nào âm thầm giở thủ đoạn trả thù được. Giờ lại được biết đối phương đang được một đại thần giúp đỡ, liền cảm thấy không công bằng, cứ như phân hội 4 chơi hack vậy. Thêm nữa gần đây nhiều đoàn đội của phân hội 4 có tiến triển trong việc phá bản, bèn tỏ vẻ chảnh tró với các phân hội cạnh tranh ngày trước, nhưng thực tế lại chẳng có chút tài cán gì! Chẳng lẽ không biết bản thân đột phát được vậy là nhờ cao thủ thôi sao?
Tưởng Du chứng kiến các hội trưởng tranh cãi cũng không tức giận, niềm nở đứng ra hoà giải: “Thôi, mọi người đừng tranh cãi nữa. Để Diệp Thu làm cu li cho công hội khiến chúng ta rất mát lòng mát dạ, một cơ hội hiếm có thế này, đúng là nên chia sẻ với mọi người. Cứ để các phân hội quay ổng như dế đi!”
Thấy Tưởng Du lên tiếng, các hội trưởng cũng không dám ý kiến ý cò nữa. Tuy nhiên, vẫn có người không chỉ suy xét về mặt lợi ích, hội trưởng phân hội 1 mở miệng: “Chúng ta cố hết sức đì ổng như vậy, ổng có nhận ra không?”
“Nhận ra thì làm được gì? Ha ha, không sao cả! Cùng lắm thì ổng rút lui, tụi mình không mất gì hết.” Tưởng Du đáp, rõ ràng gã đã suy tính kỹ càng. Nhưng đồng thời, gã vẫn không nắm chắc. Gã đã theo dõi chặt chẽ từng hành động của Trai Ngầu Cầu Bại, chẳng qua đại thần ra chiêu có khi lại nằm ngoài ý muốn của bọn thường dân, làm họ khó lòng phòng bị. Vậy nên Tưởng Du phát hiện mình chả thấy áp lực gì với sự xuất hiện của Trai Ngầu Cầu Bại cả, cùng lắm thì thằng chả ra đi, thế cũng đáng mừng lắm rồi.
Đám hội trưởng khác cùng suy nghĩ, đúng há. Đối xử khắc nghiệt với một tên nằm vùng khôn khéo như vậy thì có làm sao? Hắn cũng có mượn kế phản gián được đâu, tranh thủ lúc hắn ta còn ở đây thì mặc sức lợi dụng trước đã.
Tiếp đó các hội trưởng lại tranh nhau cu li sẽ thuộc về tay ai, Tưởng Du cũng không lấy thân phận hội trưởng ra lệnh cho chuyện nhỏ nhặt này, gã chỉ ở cạnh góp miệng cho vui. Cuối cùng các hội trưởng chọn cách ném xúc xắc, quyết định cho phân hội 3 quyền xài app hack này.
“Chỉ có một ngày! Đùa hả mấy ba, một ngày
có thể làm được gì!!” Hội trưởng phân hội 3 nghe thấy thời hạn sau khi thương lượng là một ngày, lập tức nổi giận.
“Chứ ông còn muốn thêm mấy ngày? Ông hành mấy ngày rồi người ta bỏ đi thì sao, thế chẳng phải tụi tui đéo được gì à?” Một tên hội trưởng khác ầm ĩ kháng nghị.
“Chí ít cũng phải giống như phân hội 4 chứ.” Hội trưởng phân hội 3 bảo hộ quyền lợi của mình.
Việc tranh cãi không đi tới đâu, phân hội của Mưu Đồ Bá Đạo quá nhiều, mỗi ngày một công hội thay phiên cũng khiến mấy đứa lượt sau thấp thỏm có đến lượt mình hay không, bởi vì ai nấy chỉ muốn hành tên này, mà chèn ép tới bến rồi, không chừng sẽ có ngày người ta giận dữ bỏ đi thì sao?
Cuối cùng, các quyết định ban đầu đều bị bác bỏ, mọi người thỏa hiệp lựa chọn ngẫu nhiên. Ai cũng có thể đi mời, Trai Ngầu Cầu Bại muốn theo ai thì đi, không ai được phép ngăn cản.
“Anh nói chuyện này hơi liên quan xíu.” Tưởng Du nhìn mọi người bàn bạc xong xuôi, vội vã lên tiếng: “Mọi người chỉ được nghe theo ý muốn của ổng, không được dùng ưu đãi gì để lôi kéo ổng đó!”
“Hả?” Các hội trưởng giật mình.
“Cuối cùng tụi mình tranh nhau hét giá để nhờ ổng giúp đỡ, vậy ai sẽ được lợi đây?” Tưởng Du nói.
Đám hội trưởng nghe xong hiểu ngay, nhanh chóng thề thốt mình chỉ mời, tuyệt đối không đưa ra điều kiện dụ dỗ gì.
Bấy giờ Tưởng Du mới yên lòng. Lúc đám hội trưởng rút ra kết luận trên, trong lòng gã đột nhiên lo lắng. Gã bỗng cảm thấy đây mới là mục đích của Diệp Thu: Tự tiến vào công hội, sau đó lấy thân phận cao thủ để các phân hội cạnh tranh nhân tài, đến lúc đó lại đầu cơ tích trữ, tự nâng giá bản thân, nêu ra đủ loại yêu cầu. . .
May mà tao phát hiện được, thằng chờ hó này quá gian xảo! Tưởng Du thuyết âm mưu liên tục.
Mưu Đồ Bá Đạo vừa cho ra kết luận này, Diệp Tu lại càng bận rộn hơn. Hội trưởng của tổng hội – Tưởng Du đột nhiên nhắn tin bảo muốn nhờ cậy thực lực của hắn nhiều hơn, rồi đám phân hội nhờ vả hắn không chỉ hạn chế trong phân hội 4 nữa, phân hội lớn cũng có, thậm chí còn có người đến từ tổng hội. Tưởng Du không hề ngăn cản, chỉ cần không tổn hại lợi ích, ai cũng có thể mượn sức Diệp Thu, kẻ được lợi cuối cùng chẳng phải đều là người của Mưu Đồ Bá Đạo ư?
Chứng kiến các phân hội lớn bởi vì có Diệp Thu giúp một tay mà phá bản thuận lợi, Tưởng Du cảm thấy cực kì thoả mãn với sự bố trí của mình. Mà hai tuần này Mưu Đồ Bá Đạo cũng trải qua mấy lượt cướp BOSS, Tưởng Du có xung động muốn dùng cu li, cuối cùng vẫn nín nhịn. Tưởng Du suy đi nghĩ lại, cảm thấy chỉ cần ép tên này đi phó bản đến mức đi luôn là được. Hàng cao cấp như BOSS chỉ cần lần thăm dò trước đó, không nhất thiết phải mạo hiểm.
Thế nhưng, Tưởng Du có vũ khí hạt nhân mà không dùng, các công hội khác lại chưa chắc như thế.
Tại Bách Hoa Cốc, tiếng tăm của Hoa Nhạt Mê Người đã được lan xa. Dưới sự giúp đỡ của người này, Bách Hoa Cốc nổi lên mạnh mẽ trong cuộc chiến cướp BOSS hai tuần qua. Ba công hội lớn không được lợi gì, ngay cả công hội siêu nổi gần đây như Luân Hồi cũng bị áp chế. Mà thực lực trâu bò của hắn ta cũng thu hút rất nhiều sự chú ý, tin đồn tầng tầng lớp lớp.
Có người nói là Trương Giai Lạc, người cho là Trâu Viễn, vài kẻ còn kháo nhau đây là người nối nghiệp Bách Hoa Liễu Loạn do chiến đội bồi dưỡng, vào game để tập luyện, lại có lời đồn cho rằng đây là một anh chàng đã âm thầm khổ luyện nhiều năm, tự tiến cử đến Bách Hoa Cốc để chuẩn bị đổi đời.
Tin sau càng hư cấu hơn tin trước, nhưng một cao thủ thu hút như vậy chắc chắn sẽ lọt vào mắt xanh của các chiến đội câu lạc bộ, nhân vật này đã dẫn đến bao nhiêu cuộc thảo luận. Chẳng hạn như Diệp Tu gần đây cũng hay lên QQ trò chuyện với tên này lắm.
“Gần đây chơi nổi quá ba, tính làm gì vậy?” Diệp Tu nhắn hỏi.
“Ông trà trộn vào Mưu Đồ Bá Đạo làm gì?” Trương Giai Lạc hỏi lại.
“Tui làm chuyện đứng đắn đó!” Diệp Tu nghiêm túc nói, “Lần trước ông cũng phối hợp ghê, không tiết lộ thân phận của tui, định hợp tác chung phải không?”
“Tui thấy ông cực quá nên không cản trở thôi.” Trương Giai Lạc trả lời.
“Không cực, tui vui lắm á!” Diệp Tu nói.
“Vậy hả. . . Thế thì tốt rồi!”
“Ông thì sao?”
“Tui hả. . . Cũng đang phân vân chọn lựa.” Trương Giai Lạc nói.
“Bộ khó lắm hả? Hợp tác với tui chắc chắn sẽ giật giải!” Diệp Tu trả lời.
“Xin lỗi nha, chuyện này không nằm trong phạm vi lựa chọn của tui.” Trương Giai Lạc nói.
“Ông không biết nhìn xa trông rộng gì hết.” Diệp Tu coi thường.
“Nhìn xa cần thời gian đầu tư, tui có ư? Tui và ông đâu giống nhau.” Trương Giai Lạc nói.
“À. . . Tui hiểu rồi.” Diệp Tu nói.