Edit: Bông | Beta: Mei
“Diệp thần, ăn gì bỏ bụng rồi tiếp há?” Quản lý Luân Hồi mệt muốn
xỉu, khoa trương gục trên sofa, cái bụng kháng nghị rột rột mấy lần mới
nghĩ tới chuyện ăn cơm.
“Ừm, OK!” Diệp Tu thờ ơ đáp lời, âm thanh ‘cạch cạch cạch’ đồng thời vang lên.
Đậu xanh! Chuyện gì kia!
Quản lý Luân Hồi bỗng ngộ ra: Rõ ràng đây là phòng làm việc của mình mà, thế quái nào mà mình ngồi trên sofa dành cho khách còn thằng kia tự
nhiên như ruồi ngồi ở bàn làm việc của mình, còn vọc máy mình nữa.
Vọc máy?
Vọc máy!!!
Quản lý Luân Hồi nhảy dựng lên, người ngoài có thể tùy tiện đụng vô máy
gã sao? Trong đó có biết bao bí mật làm ăn của câu lạc bộ Luân Hồi đó!
Quản lý Luân Hồi vọt như bay tới bàn làm việc của mình, kết quả nhìn
xong mém xỉu.
Tên này chẳng thèm dò bí mật làm ăn của Luân Hồi bọn họ, đường đường là
máy tính của quản lý Luân Hồi lại dùng để chơi Vinh Quang! Chơi bao lâu
rồi hả?
“Quân Mạc Tiếu… Uầy… Nổi như cồn từ hồi khu 10 mở ra ha.” Quản lý Luân Hồi nhìn ID, tự dưng không còn lời nào để nói.
“Ha ha, thường thôi.” Diệp Tu nói.
“Cấp 66, chậc chậc, luyện cấp chắc không dễ nhỉ?” Quản lý Luân Hồi nói,
tán nhân Quân Mạc Tiếu, đến cấp 50 không thể nào tăng cấp, phải tới Thần Chi Lĩnh Vực rồi mới tăng được. Tuy một quản lý câu lạc bộ không đến
mức quan tâm tới chuyện nhỏ nhặt thế này, nhưng thân trong giới chuyên
nghiệp, không thể không biết chuyện được hóng hớt nhất năm.
“Chuẩn luôn, không dễ tí nào.” Diệp Tu cảm thán.
“Xem ra lại một nhân vật cấp Thần sắp sửa ra đời rồi đây.” Quản lý Luân Hồi nói.
“Ha ha.” Diệp Tu cười, không bày tỏ ý kiến gì khác.
“Điểm kĩ năng nhân vật của anh được bao nhiêu rồi?” Quản lý Luân Hồi bỗng hỏi.
“Bí mật, dễ gì nói cho anh biết!” Diệp Tu tỉnh ruồi đáp lại.
“Ha ha, đã coi tụi này là đối thủ giới chuyên nghiệp rồi sao?” Quản lý Luân Hồi nói.
“Đã gì chứ? Chẳng phải luôn là vậy à?” Diệp Tu hỏi.
“Được rồi… Luôn là vậy…” Quản lý Luân Hồi nói, đột nhiên nhảy sang chủ đề khác: “Coi bộ ông anh và Gia Thế có mâu thuẫn thật rồi! Có hàng sao không liên hệ Gia Thế trước mà lại đưa chúng tôi?”
“Khó hiểu lắm à?” Diệp Tu nói.
“Ừa.” Quản lý Luân Hồi khẽ gật đầu, tại sao lại chọn Luân Hồi, giống
với lí do Diệp Tu và Ngụy Sâm cùng nghĩ tới, tự quản lý Luân Hồi cũng có thể đoán được.
“Hai ta cứ ngồi vầy thì có lẽ mãi chẳng bàn được giá đâu.” Quản lý Luân Hồi nói.
“Quả quyết lên nào, ra giá đi!” Diệp Tu nói.
“Sao không phải anh ra giá?” Quản lý Luân Hồi buồn bực.
“Vì tôi không gấp mà…” Diệp Tu nói.
“Được rồi!” Quản lý Luân Hồi bó tay, Diệp Tu cũng chẳng lòe người, chỉ
phát huy rất tốt các ưu thế vốn có thôi, không thể không nói, đây chính
là phong cách đại thần trong nghề.
“Tôi thấy hay là vầy đi, giờ đã muộn rồi, anh cũng mệt mỏi, cứ nghỉ ngơi trước đã! Ngày mai tôi sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục.” Quản lý
Luân Hồi nói.
“Thế thì…”
“Anh có chỗ ở chưa? Không có tôi sắp xếp giúp cho.” Quản lý Luân Hồi đề nghị.
“Không cần đâu. Vậy mai tôi tới.” Diệp Tu dứt lời đứng dậy, hai người
bàn bạc suốt ngày vẫn chưa thống nhất được gì, đành phải tạm gác ở đây.
Diệp Tu vừa rời đi, quản lý Luân Hồi lập tức liên lạc với ông chủ báo
cáo tình huống cụ thể. Được ông chủ chỉ mưu bày kế xong, quản lý lập tức triệu tập các bộ phận trong câu lạc bộ họp hành thâu đêm.
Hôm sau cũng không hẹn gặp nhau lúc nào, Diệp Tu ngủ đủ giấc, dọn dẹp đồ đạc rồi tản bộ tới Luân Hồi. Biết rõ Diệp Tu định tới Luân Hồi, lúc
Trần Quả đặt vé cũng đặt luôn khách sạn gần đó.
Tại câu lạc bộ Luân Hồi, sáng tinh mơ quản lý Luân Hồi đã chờ Diệp Tu
ghé thăm, nhưng nhìn qua có vẻ không thoải mái, xem ra đêm qua nghỉ ngơi không đủ.
“Sao rồi?” Diệp Tu cười nói, hắn cũng đoán sơ được tại sao hôm qua quản
lý lại nói hôm nay mới trả lời chính xác được, nhất định là hắn đi rồi
Luân Hồi mới họp hành thảo luận, cân nhắc tường tận giá trị món đồ
trong tay Diệp Tu.
“Có hai điều cần nói, một là danh sách nhiệm vụ. Chỉ cung cấp tên nhiệm
vụ thôi, chắc không vấn đề gì đúng không? Tiếp đó là anh đã tính xác
suất bằng cách nào, chúng tôi hi vọng có thể thấy bằng chứng thuyết
phục.” Cực khổ cả đêm quả nhiên không phải công dã tràng, bên Luân Hồi
đã thương lượng kĩ càng để ra giá thỏa đáng, nhưng trước khi ra giá cần
phải làm rõ một vài thứ.
Trưa hôm qua giằng co cùng Diệp Tu cũng không uổng phí. Làm sao để có
thể đạt được số sách kỹ năng 1000 điểm, quản lý Luân Hồi giờ đã rõ. Nếu
bí quyết nằm trong các chi tiết nhỏ suốt quá trình nhiệm vụ, thế thì
cung cấp tên nhiệm vụ cũng chẳng để làm gì. Luân Hồi chỉ cần biết tên để kiểm thử nhân vật có thể đạt tối đa bao nhiêu trong 1000 điểm ấy. Thêm
nữa, qua xác suất phần thưởng nhiệm vụ, ước chừng có thể rõ luôn cuối
cùng nhận được bao nhiêu điểm kĩ năng. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết
vẫn là độ chính xác của xác suất mà Diệp Tu nói phải được đảm bảo.
“OK!” Diệp Tu tỏ vẻ anh đây tính hết rồi, sau đó thành thạo sử dụng máy
tính của quản lý, nhanh chóng mở mail lấy hai văn bản từ trong đấy.
Một là quá trình mà Muội Quang suy luận ra xác suất nhiệm vụ nhận sách
kĩ năng 1000 điểm này. Bọn Diệp Tu xem chẳng hiểu mô tê gì, nhưng chỉ
cần có nhân tài chuyên môn trình độ như Muội Quang là có thể chứng minh
thật giả.
Còn một phần khác là danh sánh tất tần tật những nhiệm vụ lớn nhỏ để đạt được 1000 điểm kĩ năng.
Sửa sang hai văn bản xong xuôi, Diệp Tu cũng đưa ra yêu cầu của mình:
“Chỉ kiểm tra thôi thì dĩ nhiên tôi cũng phải ở đây, không vấn đề gì
chứ?
“Đương nhiên.” Quản lý Luân Hồi không có ý kiến.
Tùy tiện in hai file tài liệu ra, quản lý Luân Hồi
mới ngó qua đống số
liệu kia đã váng cả đầu, dẫn Diệp Tu tới bộ kĩ thuật hậu cần xong lập
tức tống cho chuyên môn. Phần nhiệm vụ được copy ra thành 11 bản, mỗi
bản ghi một ID của Luân Hồi, còn thẻ tài khoản gồm mười một nhân vật
thuộc các nghề của chiến đội Luân Hồi đã được chuẩn bị xong từ đời nào.
Nhân viên Luân Hồi dùng từng acc tiến hành kiểm tra nhiệm vụ.
Mạng Vinh Quang được một buổi sáng sôi động. Tin tức nhanh chóng được
lan truyền tới tai các chiến đội trong giới, thoáng cái các chiến đội
lớn đều hay tin nhân vật thuộc chiến đội Luân Hồi mới sáng bảnh mắt đã
lên game du lịch, từ khu thường đến cả Thần Chi Lĩnh Vực, thời gian mỗi
nhân vật ở lại cũng xêm xêm.
Vòng tứ kết sắp diễn ra rồi đấy, Luân Hồi không tận dụng thời gian luyện tập mà chạy vào game làm gì? Từng đứa từng đứa thi nhau xuất hiện, có ý gì hả?
Trong game người chơi bàn tán xôn xao, chiến đội trong giới cũng rất
xoắn xuýt. Luân Hồi được cho là đội có khả năng giành quán quân cao
nhất, đối thủ mạnh chẳng ai dám khinh, giờ diễn trò khó hiểu này làm gì?
Bởi nhân vật chỉ lượn đông lượn tây, trình tự không đồng đều, chỉ chọn
một NPC buôn chuyện, người bên cạnh không dễ dàng nhìn ra, nên chẳng
chiến đội lớn nào phân tích được mười một nhân vật này login bày trò mèo gì. Thế nhưng dù gì hành động này cũng không thể vô nghĩa được, nhất là khi chỉ mấy ngày nữa thôi vòng tứ kết sẽ bắt đầu. Nghĩ tới nghĩ lui,
chỉ có một khả năng, đó chính là chiến đội Luân Hồi muốn tăng sức mạnh
nhân vật.
Đây cũng là chỗ đặc sắc của eSports lấy game online làm cơ sở như Vinh Quang.
Sức mạnh nhân vật, giống như bất kì nhân vật nào trong tay người chơi
thông thường, muốn tăng phải năng online. Nhân vật chiến đội Luân Hồi
chạy lên mạng lúc nước sôi lửa bỏng thế này, không phải để tăng sức mạnh thì là gì.
Chỉ là, từ hành động của họ, không ai nhìn ra họ định làm gì.
Mười một nhân vật chỉ kiểm tra nhiệm vụ chưa làm thôi mà đã mất hết một
buổi sáng. Tiến độ bên kiểm tra số liệu thì ngược lại, nửa buổi đã có
kết luận số liệu đáng tin, không có gì đáng nghi.
Cứ thế, căn cứ theo nhiệm vụ mỗi nhân vật chưa hoàn thành cùng xác suất
nhận thưởng của mỗi nhiệm vụ, coi như đã tính được hết điểm kĩ năng mà
từng nhân vật Luân Hồi có thể đạt được.
Chưa cần nói tới vận may, chỉ nhìn số liệu cũng đủ thấy, trong mười một
nhân vật của Luân Hồi thì có năm người có thể đạt mức 5000 điểm kĩ năng, sáu người còn lại cũng với tới khoảng 4960. Nếu tính thêm ăn ở, sắp
5000 cũng chưa chắc đạt tới 5000, không 5000 cũng đạt được 5000.
Diệp Tu nhìn những kết luận này, không nói một lời. Đây tuyệt đối là
bằng chứng hùng hồn, tới nước này mà Luân Hồi còn chưa chịu xì tiền thì
chỉ có thể là không có tiền, chứ Diệp Tu chịu không nghĩ được lí do
khác.
Làm sao suy ra nhiệm vụ từ số liệu? Diệp Tu đã tìm Muội Quang xác nhận,
tuyệt đối không thể nào. Muội Quang nhờ kết quả thử nghiệm chất núi của
Ngụy Sâm mới có thể suy ra số liệu rồi mới có thể mô phỏng kiểm tra đối
chiếu sửa chữa. Dưới tình huống không có tài liệu của Ngụy Sâm, chỉ có
số liệu và tên nhiệm vụ mà muốn suy ra quá trình nhiệm vụ là chuyện
không tưởng. Không thế thì sao Diệp Tu dám to gan phơi đống số liệu tài
liệu này ra, thế có khác gì viết hướng dẫn hoàn thành nhiệm vụ rồi đem
cho người ta đâu.
Quản lý Luân Hồi cầm kết quả đi ra, cùng Diệp Tu rời bộ kĩ thuật quay lại văn phòng quản lý.
“15 triệu.” Sau khi xác nhận tất tần tật, quản lý Luân Hồi định giá. Nói thật, vừa rồi tiến hành kiểm tra giống như con dao hai lưỡi, nếu không
có gì, Luân Hồi có thể lấy lí do không rõ khả năng mà hạ thấp giá, nhưng bây giờ kiểm tra rõ ràng, nội bộ Luân Hồi hoàn toàn an tâm rồi, lại
ngại chuyện tiền nào của nấy, hết cách bới ra khuyết điểm gì.
15 triệu hiển nhiên là giá mua đứt. Nếu không mua đứt, giá còn lâu mới
cao như vậy. Vinh Quang cũng chỉ là eSport mới phát triển được mấy năm,
chuyển nhượng tuyển thủ hay chuyển nhượng nhân vật cơ bản chỉ lấy triệu
làm đơn vị. Đây là lần đầu trong lịch sử Vinh Quang có giao dịch trên
mười triệu. Chỉ là giao dịch này chắc sẽ không bao giờ được công khai ra ngoài.
15 triệu là hơn 51 tỷ VND đó mấy thím ( ̄▿ ̄)