Luân Hồi rốt cuộc gật đầu đồng ý mức 20 triệu, nhưng quản lý Luân Hồi yêu cầu rằng không trả 20 triệu trong một lần mà trả trước 5 triệu, còn 15 triệu sẽ trả góp trong 24 tháng.
Hình thức trả góp này nhìn
qua thì mức tiền không thay đổi, nhưng thực chất lại có rất nhiều mặt
trái. Diệp Tu đương nhiên cũng phải tranh thủ một chút. Nhưng khi đã
chốt giá, hai bên cũng hòa hoãn, cậu nhường một ít tôi nhường một ít,
nửa đùa nửa thật lại nhường thêm chút nữa, cuối cùng bị Diệp Tu chốt trả trước 8 triệu, còn 12 triệu thì trả góp trong 12 tháng.
Thảo
luận xong, Diệp Tu lại nhanh trí, đột nhiên đề xuất đem vật liệu trò
chơi để bù nợ. Nghe được điều này, quản lý của Luân Hồi hai mắt sáng
ngời. Nhưng chờ đến lúc Diệp Tu nói rõ yêu cầu, đầu của quản lý Luân Hồi lắc như trống bỏi.
Đùa chắc, nếu là vật liệu ở phó bản bình
thường, thì còn có thể thương lượng, Diệp Tu lại yêu cầu toàn đồ hiếm
chỉ BOSS hoang dã mới rơi. Nếu thứ này có bán thật, Luân Hồi còn dám
vung 20 triệu để mua ấy chứ, muốn bọn họ bán hết những vật liệu này lấy
tiền mặt, trừ khi công hội Luân Hồi dẹp luôn ý định đoạt giải quán quân. Mà với tình thế và quyết tâm của Luân Hồi hiện giờ, làm sao lại có
chuyện đó được?
Thành thử sau khi nghe vật liệu mà Diệp Tu yêu
cầu, quản lý của Luân Hồi không cần nghĩ ngợi mà từ chối hết sức dứt
khoát. Tiếp đó gã lại lấy một lượng vật liệu khổng lồ từ phó bản ra chào hàng với Diệp Tu, ai ngờ bị Diệp Tu ăn miếng trả miếng, lắc đầu hệt như quản lý Luân Hồi vừa nãy.
Đành chịu, một bên là quản lý, một bên là đại thần chuyên nghiệp, ai có thể ngốc hơn ai đây? Hai người đều
biết rõ sự chênh lệch giữa vật liệu phó bản cùng vật liệu hoang dã. Bên
có tiền là mua được, bên là có tiền cũng không có mà mua. Lần đàm phán
này không giống lúc trước, Diệp Tu sở hữu thứ Luân Hồi cần, có quyền chủ động tuyệt đối nữa. Bây giờ điều quan trọng nhất đã giải quyết xong,
mấy việc nhỏ nhặt này cũng không đến mức bàn không được thì trở mặt, cho nên thường sẽ kì kèo so đo mãi. Cũng may lần này Luân Hồi không có thời gian, thứ họ mua cần sử dụng ngay, cũng để tăng mạnh thực lực bên mình
trong vòng tứ kết. Không còn nhiều thời gian, quản lý làm sao dám so đo
việc nhỏ gây trì trệ quá trình chứ.
Nhưng sau khi thăm dò, quản
lý cảm thấy dù Diệp Tu lắc đầu từ chối giao dịch bằng vật liệu, lại
không kiên quyết cho lắm. Vì thế lại thử thuyết phục, sau đó hai bên
thảo luận vấn đề thay tiền bằng vật liệu thế nào. Theo giá thị trường
thì đương nhiên không thể, Diệp Tu tiếp tục hạ giá xuống, quản lý Luân
Hồi hiển nhiên phải nâng lên, không ngừng chỉ ra những khó xử của bên
họ, cứ như thể giao dịch với Diệp Tu xong thì cả đội sẽ kéo bè ra đường
ăn xin vậy.
Diệp Tu làm sao mà tin gã cho được, kiên quyết cùng
gã phân cao thấp, thỉnh thoảng lại nhắc nhở một chút quản lý anh bận lắm đấy, mấy anh đâu có thời gian. Nếu không thì lại đột nhiên bóng gió hỏi thăm hàng tồn kho bên Bá Đồ, Lam Vũ, Vi Thảo vân vân thế nào, có phải
càng phù hợp hơn không.
Quản lý Luân Hồi vừa nghe xong, thằng
ranh này thật trơ tráo, hai bên cũng đã nhất trí giao dịch, chẳng qua
chưa chính thức ký hợp đồng, thế mà giờ còn dám chơi đổi ý trước mặt
nhau nữa, mất nết quá đi thôi.
Nhưng mà với giao dịch vật liệu,
quản lý của Luân Hồi vẫn khá tin tưởng. Đừng nhìn Diệp Tu luôn nhắc
những thứ mà Luân Hồi đang cần gấp để chèn ép họ, quản lý Luân Hồi biết
Diệp Tu cũng có chỗ gấp. Hắn lập chiến đội bằng hai bàn tay trắng, chắc
chắn rất cần vật liệu. Đâu thể chỉ cầm trang bị cam trang bị tím trong
game xông pha giới chuyên nghiệp chứ? Vật liệu từ BOSS hoang dã là thứ
không thể bán, hơn nữa còn cần nhiều vật liệu phó bản dùng trong việc
nghiên cứu trang bị tự chế nữa. Tuy mấy thứ này có tiền không sợ không
gom được, nhưng quản lý Luân Hồi biết chỉ cần ra giá hơi thấp hơn bình
thường, đối phương sẽ động lòng.
Sự thật chứng minh phán đoán của quản lý Luân Hồi không hề sai. Sau khi kì kèo qua lại, Diệp Tu rốt cuộc cũng không cố chấp nữa. Thật ra, hắn biết trong quá trình giao dịch này đổi lấy chút vật liệu sẽ tiết kiệm không ít so với giá thị trường. Còn
về sau giá cả vật liệu có tăng hay giảm thì Diệp Tu cũng chẳng quan tâm
lắm, hắn cũng không phải kẻ chuyên kiếm vật liệu bán lấy tiền, hắn cần
gom góp mấy thứ này để dùng, mà còn là dùng gấp, nên cũng không quan tâm giá thị trường ra sao.
Cuối cùng, Diệp Tu và quản lý của Luân
Hồi thực hiện một cuộc giao dịch vật liệu phó bản trị giá 2 triệu, cụ
thể thế nào thì sẽ liệt kê trong hợp đồng sau. Diệp Tu vì chuyện này còn cố ý gọi về, bảo Ngụy Sâm gởi một bản yêu cầu qua, bất kể là nhu cầu về Bàn Tay Tử Vong hay nhu cầu trang bị tự chế khác.
Trong danh
sách mà Ngụy Sâm gửi đến cũng nhấn mạnh vài vật liệu hiếm rơi từ BOSS
hoang dã, đáng tiếc bên Luân Hồi sẽ không nhượng bộ thứ này, Diệp Tu chỉ đành tiếc nuối xóa đi.
Số lượng vật liệu phó bản trị giá 2 triệu không hề ít. Diệp Tu vẫn phải tốn hồi lâu mới có thể xác định được mọi
nhu cầu, số lượng cụ thể thì tạm thời chưa suy xét kỹ càng được, nhưng
chủng loại thì xem chừng cũng đủ. Sau khi đưa danh sách cho quản lý Luân Hồi, bên đối phương đã sớm có nhân viên chuyên môn công tác ở đó, theo
yêu cầu của quản lý, bắt đầu tiến hành định giá những vật liệu này. Cuối cùng trừ đi số lẻ, lúc này mới chính thức xác định con số 2 triệu tròn
trĩnh kia.
Quản lý Luân Hồi chuyển nhượng một lượng lớn vật liệu
phó bản mà chẳng hề chớp mắt, Diệp Tu cũng thầm tán thán Luân Hồi không
hề đơn giản. Xem ra khi mùa giải này bắt đầu, bọn họ cũng phải chuẩn bị
tới mức nhất định rồi.
Họ lại tốn nửa ngày nữa để quyết định
những việc vụn vặn khác, tối cùng ngày, hai bên
chính thức ký hợp đồng.
Sau khi Luân Hồi sắp xếp chuyện chuyển khoản, Diệp Tu cũng thoải mái
down file từ mail xuống rồi ném cho Luân Hồi xem.
“Chậc chậc….”
Quản lý Luân Hồi tự kiểm hàng, xem xem nhiệm vụ trong file này có giống
trong danh sách Diệp Thu đưa lúc trước hay không. Coi mỗi thứ này mà mất hết 20 triệu, quản lý Luân Hồi cũng trầm trồ không thôi.
Gã kiểm tra xong danh sách, sau đó nhân viên chuyên nghiệp đem xác suất mà Diệp Tu cung cấp đối chiếu với nội dung nhiệm vụ. Công việc này không đơn
giản, nhưng lại rất cần thiết. Trong hợp đồng đã có giao ước, nếu như
hướng dẫn nhiệm vụ cuối cùng không giống với số liệu đã cung cấp trước
đó thì Luân Hồi có quyền thay đổi số tiền phải chi trả.
Vì điều
khoản này mà trong khi kiểm nghiệm, Diệp Tu cũng không thể không căng
thẳng. Nhỡ Muội Quang có sai sót một hai con số gì đó thì sẽ rất phiền
toái. May mà Muội Quang luôn chăm chú tỉ mỉ nên Diệp Tu cũng dần bình
tĩnh lại.
Việc kiểm tra này tiến hành suốt đêm. Quản lý của Luân
Hồi không hổ là làm trong ngành game, thức trắng đêm như Diệp Tu cũng
không hề hấn gì, vẫn cứ chăm chú như vậy.
Rốt cuộc, 4 giờ 37
sáng, việc thẩm tra đối chiếu số liệu đã xong, chính xác không sai. Quản lý bên Luân Hồi thân thiết bắt tay với Diệp Tu, vụ mua bán lớn nhất
trong lịch sử Vinh Quang chính thức hoàn thành, chỉ tiếc đây là vụ làm
ăn không thể công khai ra bên ngoài. Còn về phần bản hướng dẫn này, từ
nay về sau sẽ thuộc quyền quản lý của bên Luân Hồi, mặc dù phía Diệp Tu
có muốn sử dụng cũng phải được Luân Hồi cho phép. Đương nhiên, Diệp Tu
cũng cam đoan không hạn chế thực lực của chiến đội bên họ, việc này là
cần thiết, phía Luân Hồi hiểu nên cũng không hà khắc quá mức. Nhưng nếu
Diệp Tu muốn lấy thứ này để trục lợi thì hiển nhiên là không thể được.
“Lại một ngày bận bịu, mọi người hẳn đã mệt rồi, đi nghỉ ngơi trước đi, giữa trưa lại đến, cũng phải mở tiệc chiêu đãi đại thần chứ.” Tất cả mọi vấn đề đã được xác định, quản lý Luân Hồi tự nhiên thả lỏng tinh thần,
không tống cổ Diệp Tu mà vẫn nhiệt tình như trước.
“Không cần đâu, tôi cũng phải về gấp, tôi sớm muộn gì cũng phải qua chỗ anh thôi.” Diệp Tu nói.
“Ha ha, cũng phải, mong sớm gặp lại anh.” Quản lý Luân Hồi nói.
“Vậy hẹn lúc đó gặp lại sau.”
“Thật sự không ở lại ăn bữa cơm?”
“Ăn cái gì mà ăn.” Diệp Tu khoát tay, rời khỏi Luân Hồi.
Diệp Tu rời khỏi tòa nhà, quay đầu nhìn thấy phòng còn sáng đèn không hề ít. Diệp Tu đoán chừng lúc này Luân Hồi đã bắt đầu mài giũa nhân vật của
mình, các tuyển thủ của Luân Hồi vừa tỉnh dậy đã có được những nhân vật
với kỹ năng mà chí ít người trong liên minh không thể địch lại được.
Nhìn vào độ gấp rút ngày đêm của Luân Hồi, hắn đoán chừng sẽ không tiết lộ
bản hướng dẫn cho đám tuyển thủ biết, suy cho cùng thì tuyển thủ chuyên
nghiệp cũng sẽ có người chuyển nhượng, dù đã ký thỏa thuận bảo mật cũng
không chắc chắn được 100%, chẳng thà giao cho những người tín nhiệm thì
hơn. Còn sau này Luân Hồi sử dụng những thứ đó ra sao thì Diệp Tu cũng
không biết. Nhưng hắn tin những vấn đề hắn biết thì bên Luân Hồi cũng rõ ràng, họ mua đứt thứ này chủ yếu để tạo lợi thế đoạt giải. Diệp Tu đoán chừng Luân Hồi không có suy nghĩ kiếm tiền nhờ nó đâu.
Trò này
chỉ có mấy chỗ dịch vụ cày game mới làm. Những kẻ đứng trên đỉnh Vinh
Quang như câu lạc bộ chuyên nghiệp đẳng cấp hơn đám kém tắm kìa nhiều.
Thường thì, một tuyển thủ hay một nhân vật trong liên minh chuyển nhượng sẽ
mất tới mấy triệu, mà theo xu thế phát triển hiện tại, đột phá con số
mười triệu cũng chẳng phải chuyện khó. Những nhân vật trong Liên minh,
tuy dựa vào game online mà tồn tại, nhưng trên thực tế cũng tồn tại vì
Liên minh, giá trị của những nhân vật đã không còn đơn giản như một acc
game bình thường. Liên minh Vinh Quang đã trở thành danh hiệu vượt xa
chính game Vinh Quang rồi.
Trở về khách sạn, book vé khứ hồi rồi
mới nghỉ ngơi. Tối hôm đó, Diệp Tu đã về tới tiệm net Hưng Hân ở thành
phố H. Bước vào phòng huấn luyện, mọi người đều tập trung tại đây, vừa
thấy Diệp Tu vào đã nghiêm túc hơn hẳn.
“Bao nhiêu tiền?” Giọng
nói của Ngụy Sâm khô khốc. Hai ngày nay Diệp Tu có liên lạc với họ, cả
bọn cũng từng dợm hỏi, nhưng Diệp Tu vẫn không nói gì. Cũng bởi việc
kiểm tra cuối cùng vẫn chưa hoàn tất, Diệp Tu không nỡ để mọi người trèo cao rồi té đau nên không hề tiết lộ. Mà lúc này, cuối cùng hắn cũng có
thể nói ra rồi.
20 triệu NDT là trên 67 tỷ, giàu rồi, tụi mình bye Vinh Quang thôi.