“Thế nào?” Nghe thấy Diệp Tu thắc mắc, Ngụy Sâm lập tức hỏi.
Hàn Văn Thanh là một trong những tuyển thủ thế hệ đầu tiên, Ngụy Sâm
đương nhiên biết, cũng từng so đấu. Nhưng dù sao chuyện đã xảy ra nhiều
năm, ấn tượng không thể bằng Diệp Tu đã chạm trán với người ta từ trước
tới giờ. Diệp Tu đã nhìn ra vấn đề, gã lại chưa phát hiện được gì. Trong mắt gã, trận này song phương đánh nhau kịch liệt, đều là phát huy đẳng
cấp thượng thừa, hành động của chủ lực Bá Đồ Hàn Văn Thanh dường như
không có chỗ nào bất ổn, chí ít Ngụy Sâm hoàn toàn không nhận ra.
“Ầy, cũng không thể nói là không tốt, nhưng vẫn luôn cảm thấy có gì không ổn.” Diệp Tu nói.
“Không ổn chỗ nào?” Ngụy Sâm vội hỏi lại. Gã khẩn trương không phải là
không có nguyên nhân, làm tuyển thủ về hưu nhiều năm, chắn chắn phản ứng và tốc độ tay sẽ bị chậm đi. Tuy nhiên, nếu không giữ được kinh nghiệm, hiểu biết cũng như cái nhìn thấu đáo của một tuyển thủ lão luyện thì
việc có thể thích ứng với giới chuyên nghiệp hay không vẫn còn khó nói.
“Nhất thời tui cũng không diễn tả được…” Diệp Tu cau mày lắc đầu.
Vòng tứ kết này chắc chắn sẽ được tiệm net Hưng Hân tiếp sóng, có điều
cả bọn đang ngồi xem trong phòng huấn luyện. Nhưng bởi vì trình độ khác
biệt nên ý kiến không giống nhau. Diệp Tu và Ngụy Sâm đương nhiên có thể cùng nhau thảo luận, Trần Quả có nhiều kinh nghiệm nên cũng nghe hiểu
một chút. Còn Đường Nhu và Bánh Bao, chơi game cũng đã được mấy tháng,
cũng không phải gà mờ, thế nhưng nếu thảo luận sâu hơn, kỹ lưỡng hơn thì đúng là hơi quá sức của họ.
Diệp Tu nói Hàn Văn Thanh có gì không ổn, bọn họ càng mù tịt, đều nhìn chằm chằm Diệp Tu chờ hắn mở miệng.
Diệp Tu lại không nói thêm gì nữa. Tiếp đến là tường thuật phần họp báo
sau trận đấu, Bá Đồ và Yên Vũ đã thể hiện hết sức trong trận này, không
ai thù hằn ai, bất luận thắng hay thua đối với họ cũng không có gì đáng
tiếc. Trong buổi họp báo hai bên phát ngôn y xì nhau: họ hài lòng với
biểu hiện của đội mình, đồng thời cũng hết sức coi trọng đội bạn, ôm
niềm tin với trận tiếp theo vân vân mây mây.
Phía Bá Đồ, Hàn Văn Thanh là đội trưởng nên ắt phải tham gia phỏng vấn.
Bởi vì Diệp Tu đã nhắc riêng nên mọi người đều nhìn chăm chú vào anh ta, không chỉ nghe trả lời mà còn cực kỳ chú ý vào từng biểu lộ xem tên này có gì bất thường. Mọi thứ lại rất bình thường, không thấy Hàn Văn Thanh có chỗ nào không ổn. Họp báo kết thúc, chương trình chấm dứt, mọi người quay sang nhìn Diệp Tu chờ hắn tiết lộ chút gì. Thế nhưng hắn chỉ lắc
đầu, cuối cùng đi về ngồi trước máy tính của mình.
Mọi người cũng lập tức trở về vị trí, Ngụy Sâm lúc về chỗ thấy Diệp Tu
vẫn mang vẻ suy tư, cũng không quấy rầy, chỉ châm cho Diệp Tu điếu
thuốc. Diệp Tu nhận lấy, lặng lẽ hút, tiếp tục im lặng, tay gõ một trang web, sau đó lướt sơ qua.
Ngụy Sâm vừa nhìn thì thấy đó là trang web chuyên thu lại các trận đấu
của Liên minh Chuyên nghiệp Vinh Quang. Phỏng chừng Diệp Tu định xem kỹ
lại trận đấu vừa rồi để nghiên cứu tỉ mỉ hơn. Chẳng qua trận đấu vừa kết thúc không lâu, phải đợi thêm chốc nữa mới được đăng lên mạng. Thấy vẫn chưa có video, Diệp Tu lại mở file đã được hắn thu thập chỉnh lý lại,
bắt đầu mở tất cả các video trận đấu trước đó của Bá Đồ.
Một trận lại một trận, hầu như chỉ dõi theo Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn
Thanh, dần dần mặt của Diệp Tu cũng bắt đầu thả lỏng, sau đó lại load
trang web kia, video trận đấu vừa kết thúc đã được up lên, Diệp Tu lập
tức tải về.
Ngụy Sâm vẫn để ý nãy giờ, trông Diệp Tu như có phát hiện mới lập tức hỏi: “Phát hiện cái gì?”
“Kha khá.” Diệp Tu đáp.
Trần Quả bên kia lập tức góp mặt: “Như nào?”
“Tên này đang thay đổi” Diệp Tu nói
“Thay đổi?”
“Ừ, ổng thay đổi đấu pháp vẫn dùng, thay đổi một ít chiêu trò của nhà
quyền pháp, ổng đang nghiên cứu đấu pháp mới cho nghề này” Diệp Tu trả
lời.
“Thằng này, thật đúng là không chịu thua kém ai.” Ngụy Sâm thoáng giật mình mới cảm thán vô vàn.
Sáng tạo đấu pháp mới không phải chuyện dễ. Trong Vinh Quang, khi cấp
bậc tăng lên sẽ có thêm kỹ năng mới hoặc thay đổi về trang bị, nói chung chắc chắn sẽ có biến hóa, nhưng sự thay đổi theo kỹ năng hoặc trang bị
kiểu này chỉ điều chỉnh một chút chứ chưa tạo nên cải biến gì lớn. Cũng
bởi nghề nghiệp trong Vinh Quang thiết kế khá cân đối, đó là lý do vì
sao từ trước tới nay chưa từng có người nào phá vỡ được lối mòn này sau
mỗi lần update.
Hàn Văn Thanh là tuyển thủ hàng đầu, nếu Diệp Tu đã nói tên này đang
nghiên cứu đấu pháp mới thì tất nhiên không thể nào chỉ điều chỉnh một
chút. Điều chỉnh kiểu đấy không làm khó những tuyển thủ có cấp bậc như
họ, lại càng không thể khiến Diệp Tu tỏ ra kinh ngạc đến vậy.
Hàn Văn Thanh đang tiến hành thay đổi, hay nói chính xác hơn là sáng tạo đấu pháp mới.
Rất nhanh, video trận đấu đã được tải về, Diệp Tu lập tức mở ra xem lại, Ngụy Sâm với Trần Quả cũng bu lại. Đường Nhu và Bánh Bao tuy rất hứng
thú nhưng họ xem không hiểu được nhiều.
Nói trắng ra thì tuyển thủ chuyên nghiệp là những kẻ tấn công chủ yếu
trong PVP. PVP có sự khác biệt lớn nhất ở chỗ: chí ít phải hiểu rõ về
tất cả các nghề, cho dù đó có phải là nghề mà bạn đang chơi hay không.
Chỉ cần nói ra một nghề, lập tức bạn phải biết rõ nghề đó có đấu pháp
gì, có chiêu thức gì. Bây giờ, Đường Nhu và Bánh Bao đã khá am hiểu nghề pháp sư chiến đấu và lưu manh mà mình đang dùng, thế nhưng muốn hiểu
hết về tất cả các nghề thì hai người còn lâu mới đạt được. Huống hồ đây
còn là vấn đề về việc nghiên cứu đấu pháp sâu xa, đừng nói
hai người,
ngay cả Trần Quả từng lăn lộn trong game nhiều năm cũng chưa đủ trình
hiểu.
Quả nhiên khi Diệp Tu dừng lại ở một chỗ để nhận xét, vẻ mặt của Trần
Quả lập tức ngơ ngác, song lần này, điều khiến cô khá vui là Ngụy Sâm
cũng ngơ ngác theo.
“Nhìn xem, chỗ này này!” Diệp Tu hiển nhiên đã hiểu sơ bộ sau khi nghiên cứu nhiều video của Đại Mạc Cô Yên, vô cùng tự tin nói: “Nếu là trước
đây, ổng sẽ giành ra chiêu Xương Cốt Sắt Thép chịu đòn với người ta,
hoặc là tặng một cú đá xoáy sau khi nhảy lùi. Còn bây giờ ổng lại
nghiêng người Đấm Vỡ, sau đó nhấc tay như muốn dùng Tay Không Cản Dao
Sắc, tui chưa từng thấy ý tưởngnày bao giờ.”
“Thật à?” Ngụy Sâm quả thực mù tịt, bởi vì chi tiết Diệp Tu chỉ thật sự
quá nhỏ, trong tình huống này thường mỗi người sẽ có một cách tùy cơ ứng biến khác nhau trên sân đấu, vậy mà Diệp Tu lại chém ra hẳn một bộ
combo.
“Cả chỗ này nữa.” Không đợi Ngụy Sâm kịp hiểu, Diệp Tu lại kéo tới một
đoạn khác: “Tung Song Hổ Chưởng ở đây, ông không thấy có chút đột ngột
sao?”
“Có à? Tao nghĩ vừa đúng lúc mà…” Ngụy Sâm vẫn ngơ cmn ngác.
Trên màn hình chính là trận đấu đoàn đội giữa Yên Vũ và Bá Đồ. Được bão
công kích khắp bản đồ của Phong Thành Yên Vũ do Sở Vân Tú điều khiển che giấu, hai nhân cận chiến phe Yên Vũ đột ngột áp sát vào. Chẳng ngờ
thoáng chốc lại bị Đại Mạc Cô Yên quay người nhanh hơn đếngần trước, sau đó một chiêu Song Hổ Chưởng một phát trúng hai đích, đánh cho hai người kia bắn ngược trở lại.
“Vân Thân Song Hổ Chưởng, chả phải dùng như thế à?” Ngụy Sâm nói. Vân
Thân là một chiêu lách mình di chuyển của nhà quyền pháp, trong khi dùng Vân Thân liền tung ra Song Hổ Chưởng, thường được gọi là Vân Thân Song
Hổ Chưởng, đây chính là một trong những kỹ xảo hay sử dụng của nhà quyền pháp.
“Vân Thân thi triển trễ một chút, nhưng Song Hổ Chưởng lại tung ra sớm hơn” Diệp Tu nói.
“….” Ngụy Sâm vừa nhìn Diệp Tu tua lại hai lần, rốt cuộc từ bỏ: “Chịu rồi, ai nhìn ra không?”
Câu này của Ngụy Sâm là nói với Trần Quả, Trần Quả lập tức lắc đầu. Cô
biết bộ combo cơ bản Vân Thân Song Hổ Chưởng, nhưng mỗi người dùng một
kiểu, Hàn Văn Thanh sử dụng trông rất hữu hiệu, quả thực cô không nhìn
ra chỗ nào không đúng lắm.
“Nếu là trước đây, ổng sẽ không dùng như vậy” Diệp Tu lại nói.
“Vậy trước kia nó dùng thế nào?” Ngụy Sâm hỏi.
“Mạnh hay yếu hơn trước?” Trần Quả hỏi tiếp.
Ngụy Sâm với Trần Quả mỗi người một câu.
Diệp Tu chỉ lắc đầu: “Cũng không thể nói rõ, có lẽ ổng vẫn đang trong quá trình kiểm nghiệm.”
Sau đó Diệp Tu lại xem tiếp, vừa tìm vài chỗ vừa nhận xét, càng khiến
Ngụy Sâm và Trần Quả chả hiểu mô tê gì. Nghe mãi cuối cùng hai người mới biết, những cải biến bây giờ của Hàn Văn Thanh tương đối vụn vặt, có
nhiều chỗ thậm chí chỉ mới lộ ra ý đồ thao tác, thế mà cũng bị tên Diệp
Tu này phát hiện, sau đó ở đây bô lô ba la.
“Ở đây ổng lưỡng lự nè…”
“Đây cũng không phải phong cách trước giờ của ông…”
“Chắc ổng muốn….”
Đến tận lúc cuối cùng nghe Diệp Tu rút ra kết luận, người nãy giờ vẫn
không bắt kịp tần sóng với Diệp Tu – Trần Quả bật câu thảng thốt: “Người hiểu bạn nhất chính là đối thủ của bạn, lời này chẳng sai tí nào.”
“Công nhận!” Ngụy Sâm gật đầu, gã không còn lo lắng nữa. Không nhận ra
những chỗ mà Diệp Tu phát hiện không phải vì trình độ, mà vì gã không
quen thuộc và hiểu rõ Hàn Văn Thanh như Diệp Tu, hơn nữa Diệp Tu còn là
bách khoa toàn thư của Vinh Quang, bởi vậy trừ nghề thuật sĩ, trình độ
của Diệp Tu vẫn cao hơn Ngụy Sâm nhiều.
Hơn nữa Hàn Văn Thanh có lẽ chỉ mới bước đầu thay đổi, bằng không đã
thực hiện một bộ combo hoặc tổ hợp kỹ năng, như vậy thì không cần tuyển
thủ chuyên nghiệp mà chỉ cần người chơi lão luyện là có thể phát hiện ra ngay. Như bây giờ, trừ Diệp Tu, Ngụy Sâm không biết còn ai trong giới
chuyên nghiệp phát hiện được nữa. Trong cuộc họp báo sau trận đấu vừa
rồi, chẳng phải không hề có bất kì tuyển thủ nào bên Yên Vũ giao đấu với Hàn Văn Thanh nhắc tới hay sao? Điều này chứng tỏ thay đổi của Hàn Văn
Thanh vẫn đang dang dở, còn chưa hoàn chỉnh.
Nghĩ thông rồi, Ngụy Sâm không muốn xem lại trận đấu nữa, vỗ vỗ Diệp Tu
nói: “Mày nên lảm nhảm mấy thứ này cho Tiểu Đường và Bánh Bao nghe, giúp tụi nó quen với nhà quyền pháp hơn.”
“Ừ, hai người nên học tập nhiều hơn ở phương diện này.” Diệp Tu nghe vậy cũng nghiêm túc gật đầu.