Lam Hà, sang Thần Chi Lĩnh Vực hẳn phải gọi là Lam Kiều Xuân Tuyết. Từ
đợt khai hoang đầy sóng gió ở khu 10, tâm trạng cậu vẫn không cách nào
khá nổi. Sau khi Quân Mạc Tiếu qua Thần Chi Lĩnh Vực, mấy công hội lớn
mới dần dần đi vào quỹ đạo.
Bên giới chuyên nghiệp, dù thế lực Luân Hồi đang phát triển mạnh mẽ,
nhưng vững chân ở vị trí thứ nhất vẫn là chiến đội Lam Vũ. Sự phất lên
của Luân Hồi hấp dẫn không ít người chơi ở khu mới, nhưng NO.1 vẫn là
NO.1, dựa vào mỗi danh hiệu này, Lam Khê Các đã có thể tung hoành khu
10.
Làm quản lý công hội khu thường, nhìn như là rời khỏi sân chơi cao cấp
Thần Chi Lĩnh Vực, nhưng với những người làm việc ở công hội của câu lạc bộ, chơi game để kiếm sống, địa vị thực chất còn cao hơn năm đại cao
thủ hay dẫn đoàn tinh anh gì đấy. Nhưng sau thời gian quằn quại ở khu
10, Lam Hà vô cùng phản cảm những thủ đoạn lừa gạt tranh chấp giữa các
công hội. Khi Lam Khê Các ở khu 10 phát triển ổn định, cậu liền chủ động đệ đơn cho tổng hội trưởng Xuân Dịch Lão xin từ chức, thà làm một cao
thủ tinh anh ở Thần Chi Lĩnh Vực, còn hơn gánh cái danh hội trưởng khu
thường đầy trọng vọng kia.
Xuân Dịch Lão không thể bắt ép hắn, nên sau khi Lam Hà giao acc hội
trưởng khu 10 Lam Hà xong, liền quay lại Thần Chi Lĩnh Vực tiếp tục cày
cuốc acc kiếm khách tên Lam Kiều Xuân Tuyết của mình.
Cậu không thích thị phi, về Thần Chi Lĩnh Vực rồi cũng ít tham gia cướp
BOSS – vốn là chiến trường ganh đua chính của các công hội, cả ngày dẫn
đoàn chui vào bản làm một PVE-er sống đời thanh thản.
Lam Hà từ bỏ vị trí nhiều người mơ ước, nhưng cậu là nguyên lão của Lam
Khê Các, danh vọng cao, nên vẫn được nhiều người tín dụng. Tuy nói là
không chơi PVP nữa, nhưng lúc công hội có chuyện, đâu thể khoanh tay
không màng?
Gần đây chiến đội Lam Vũ đánh thẳng một đường vào chung kết, trong game
thành viên Lam Khê Các đụng độ fan mấy chiến đội bị Lam Vũ loại, cả fan
hâm mộ của Luân Hồi sắp quyết chiến tới đây nữa, sao nhẹ nhàng cho qua
được. Vừa nhác thấy nhau ít nhất cũng phải phun nước bọt dìm chết bọn
kia mới hả. Lam Hà bị kẹt ở giữa, cuối cùng không tránh được phải đích
thân ra mặt giải quyết. Cũng may mấy người này chỉ do quá dư năng lượng, không tốn nhiều công sức.
War về war, BOSS hoang dã cũng phải cướp. Bên công hội nhận được tin ông vua cống ngầm Lộ Tạp Tu vừa xuất hiện, hội trưởng Xuân Dịch Lão liền
bắt loa hỏi ai đang ở gần đấy. Việc cướp BOSS hoang dã tất nhiên cần có
một người đáng tin trong ban chủ lực công hội chỉ huy mới được.
Lam Hà nhìn nhìn, phát hiện chỉ có mình sát bên! Không thể giả chết, nên đành bất đắc dĩ lên tiếng. Công hội không tin mình còn tin được ai?
Trọng trách dẫn đội cướp BOSS lập tức được chuyển qua cho Lam Hà.
Dù bỏ bê PVP đã lâu, nhưng Lam Hà không lạ lẫm gì. Ngẫm lại đời mình,
mới ngày nào còn là chân chạy vặt, từ từ bò lên tới thành viên chủ lực,
đội trưởng dẫn đội, rồi đoàn trưởng mang một đoàn lớn, đến tổng chỉ huy
phụ trách toàn quân, sau lại mệt mỏi quyết định rửa tay gác phím; chính
cậu cũng phải cảm khái hồi lâu. Một lúc sau người trong đội tập hợp đông đủ, Lam Hà liền ra hiệu cho bắt đầu đánh. BOSS cấp thấp thì giành được
trước là đủ rồi.
Lam Hà vốn hi vọng lần hiếm hoi quay về cướp BOSS của mình được suôn sẻ, nào ngờ ông trời cố tình chống đối. Vừa giết chưa được bao lâu, bên đây nhận được tin báo, quân viện trợ mới tới nửa đường đã bị tập kích. Lam
Hà mới đầu không quan tâm, nhưng khi ngó ID bọn kia, liền không cách nào giữ bình tĩnh.
Có cần nhọ vậy không?
Gã này gần đây không phải đang lặn à? Thế qué nào mình vừa xọt chân vào
cướp BOSS chả đã lù lù xuất hiện? Tập kích giữa đường? Sao có thể làm
thứ hành vi vãi cả đê tiện vậy chứ!
Tập kích người ta giữa đường là đê tiện? Tất nhiên không. Trong nghệ
thuật cướp BOSS, trước “thủ đoạn” luôn có hai từ “bất chấp”, sao chia
thanh cao đê tiện? Thủ đoạn thi triển chỉ không có cái người ta không
làm được, chứ không có cái người ta không nghĩ tới.
Việc tập kích giữa đường thế này, nhìn bề ngoài các công hội ít khi đụng vào, nhưng không phải do bọn họ không nghĩ tới, mà có làm cũng chẳng
hiệu quả bao nhiêu.
Bởi vì đám người chơi bình thường, không ai đạt đến trình độ đẳng cấp như Diệp Tu.
Diệp Tu dẫn theo Đường Nhu, Bánh Bao, Trần Quả, team bốn người đủ để đè
chết ngạt một nhóm địch có nhân số tương đương, xử xong một nhóm, sau đó lại mau lẹ tiếp cận nhóm khác. Còn bình thường, trình độ mọi người sàn
sàn nhau, dù có bị đánh lén, cũng không đến nỗi tạch trong vòng một nốt
nhạc. Chặn giết giữa đường, ai cũng không có lợi, cuối cùng là đến chặn
giết người ta hay là đi chịu chết còn phải coi lại. Còn như muốn áp đảo
nhân số, phải gọi thêm nhiều người, mà bên mày biết gọi chẳng lẽ bên tao không biết gọi, thành ra quy mô cướp BOSS từ cái ổ kiến bị bôi ra thành ổ voi. Cuối cùng con BOSS đâu còn chưa thấy, hai bên đã xáp lá cà. Mà
quan trọng nhất, móa nó đánh như vậy khác gì làm chuyện ruồi bu, có ích
lợi gì!
Mà bọn Diệp Tu thì hoàn toàn không giống, chỉ có tí tẹo người, nhưng
trình trâu khỏi bàn, đánh năm ba thằng mi một lượt cũng khỏe re như ăn
sáng. Thành Hách Tân là khu vực cấp 55, bình thường vắng sẵn, người cướp BOSS lũ lượt kéo nhau xuống cống ngầm, hầu như là đi cùng một ngả. Team bốn người Diệp Tu chiếm đường đóng chốt, tốp ba tốp năm người chơi các
công hội đi ngang qua ngơ ngác chưa biết gì đã được tiễn về chỗ phục
sinh, lúc bước ra thuộc tính đỏ choét, bấy giờ mới ý thức là có điềm
xấu.
Khi bốn người Diệp Tu giết tới chỗ cống ngầm, mới thấy thành quả cày cấy nãy giờ của họ vĩ đại thế nào. Người của
các công hội lớn cực kỳ thưa
thớt, đem so với tụi Nghĩa Trảm Thiên Hạ full pt bên kia, quả thực đìu
hiu không nói nên lời.
Diệp Tu không thèm nói một câu, dẫn ba người xông thẳng tới, không đánh
BOSS, nhằm ngay người chơi mà giết. Trảm Lâu Lan thấy hoàng thượng giá
lâm liền kéo người qua giúp. Được Nghĩa Trảm support, nhất là có mục sư
chống lưng, Diệp Tu càng được nước lấn tới. Ngoại trừ đám Nghĩa Trảm
Thiên Hạ, đụng thằng nào trảm liền thằng đó.
“Cướp BOSS kiểu này. . . Bá đạo vãi. . .” Trảm Lâu Lan nhìn cảnh lầm
than quanh mình, không khỏi cảm thán. Diệp Tu như vầy, khác éo gì dọn
chiến trường! Khí phách tới nhường nào!
Bên đây đại khai sát giới, nhân số các công hội lớn có hạn, không cách
nào đỡ nổi. Hợp tác liên minh tổ đoàn? Không phải nói là làm được.
Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đang chém người hăng say, đột nhiên một luồng
kiếm khí từ bên hông lướt tới, ý đồ cắt ngang thế công của hắn, xem thời cơ, xem độ chuẩn xác, rõ là kỹ năng hiếm hoi được thi triển có chủ đích giữa bầy hỗn chiến. Diệp Tu trượt về sau tránh, sau đó lập tức kéo tầm
nhìn trông về hướng kia.
Chiến đội thiếu người! Nên bất kì lúc nào, Diệp Tu đều không quên chú ý người chơi có biểu hiện sáng giá chung quanh.
Kết quả nhìn qua, thấy được ID người xuất kiếm: Lam Kiều Xuân Tuyết. Có vẻ quen quen?
Nghe ở đâu cà? Diệp Tu vừa nghĩ, sau đó chợt nhớ. May mà trên đầu Lam
Kiều Xuân Tuyết có đội danh hiệu Lam Khê Các, nếu không có tên công hội, khéo hắn còn cho rằng nhầm nick.
“Ồ, đây không phải là acc ai kia sao? Lam Hà dạo này khỏe không?” Diệp
Tu nãy giờ vẫn bận đánh bận giết, giờ mới có thời gian thăm hỏi bạn cũ.
“Lam Hà đây. . .” Bên kia nghiến răng đáp.
“Ồ, là cậu à! Rốt cuộc cậu cũng về Thần Chi Lĩnh Vực. Cậu biết anh là ai mà nhỉ, tới chịu chết sao?” Diệp Tu nói.
Lam Hà khóc thảm! Con mịe nó đây thèm vào à? Nhưng bây giờ thân phận của mình thế này, gặp chuyện khó khăn, mình cũng không thể trốn tránh được!
“Hướng hai giờ!” Kết quả Diệp Tu không chờ cậu trả lời, hô một tiếng,
xong bỏ mặc Lam Kiều Xuân Tuyết, tự chạy về hướng hai giờ tiếp tục đồ
sát.
“Đừng chạy!” Lam Hà sử dụng Tam Đoạn Trảm đuổi theo, Quân Mạc Tiếu
nghiêng người né sang bên, Ô Thiên Cơ hóa thành hình thái chiến mâu đâm
trúng người Lam Kiều Xuân Tuyết, dùng Viên Vũ Côn hất cậu ngã trên đất.
“Chạy? Đây là chiến thuật đó anh bạn, không biết thì dựa cột mà nghe
nha.” Diệp Tu nói xong, tiếp tục dẫn ba vị nhà mình vừa chạy vừa giết
theo hướng đã định.
Đích thực, người không biết nhìn vào chỉ thấy bọn Diệp Tu đang càn quét
dọn hiện trường. Nhưng Diệp Tu tự biết, dù đội mình trâu tró đến đâu,
bốn người cân cả thế giới vẫn là chuyện hết sức hư cấu. Nãy giờ liều
mạng đánh đấm, cũng là do Diệp Tu quan sát tình hình rồi lên kế hoạch,
có chiến thuật hẳn hoi, mục đích chính tất nhiên là giúp bọn Trảm Lâu
Lan câu giờ, câu chỗ giết BOSS.
Điều này Diệp Tu đã bàn bạc với Trảm Lâu Lan từ trước. Hiện tại một nhóm Nghĩa Trảm Thiên Hạ đánh phối hợp với bọn Diệp Tu, nhóm khác đang tích
cực hốt hàng con BOSS.
Chỉ một chiêu liền bị đánh ngã. Lam Hà người đầy đất cát lồm cồm bò dậy, không thể chỉ vì vậy đã nằm luôn giả chết.
“Nữa à? Tranh thủ mang người mấy người đi đi, BOSS này không có phần đâu nhá.” Thấy Lam Hà lại xông lên, Diệp Tu khó xử bảo.
Lam Hà không đáp, cắn răng cầm kiếm tiếp tục đánh, bỗng một cái chân từ
đâu xọt ra đá cho hắn lộn nhào, sau đó quyền cước, gạch đá thi nhau ập
tới, đủ các chiêu thức đầu đường xó chợ, đích thị là lưu manh Bánh Bao
Xâm Lấn.
“Tên nhóc này, anh đánh chú thật ra là đang giúp chú đấy! Lão đại cho
chú mặt mũi thì biết điều chút đi, chọc giận lão đại là không lãnh nổi
hậu quả đâu!” Bánh Bao vừa đánh vừa lảm nhảm. Thật ra trình độ của Lam
Hà pro hơn hẳn đa số người chơi, còn thêm kinh nghiệm lâu năm. Dù Bánh
Bao tiến bộ rất nhanh, nhưng chưa đến mức trên cơ Lam Hà. Nhưng vì tên
này bất thình lình nhào ra, Lam Hà đề phòng không kịp nên mới dính
chưởng, hứng nốt cả chuỗi skill liên hoàn của Bánh Bao.
Bánh Bao thao tác quá nhanh! Khi đã cướp được cơ hội, Lam Hà muốn tránh
cũng không còn kịp. Vừa bị Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu hất ngã, xong lại
bị Bánh Bao tẩn cho một trận, Lam Hà sầm mặt. Nhìn xung quanh, người Lam Khê Các không biết chết ở đâu hết, không ai tới giúp cậu.
Ngẫm lại Lam Hà cũng phục mình vãi chưởng. Mình lấy can đảm đâu ra mà
dám xông lên sống mái với bốn người này đây? Không lẽ là tới chịu chết
thật sao?