Edit: Cớt | Beta: MeiTrước mặt Hại Người Không Mệt bị
chặn cứng, Trảm Lâu Lan hận không thể dùng dây thép treo thêm vài người ở trên để tăng tuyến phòng ngự. Người này quả là khó bắt, khó trách tiếng xấu đồn xa, nhặt mót lại vẫn ăn nên làm ra. Lần trước chung vai chiến
đấu, Trảm Lâu Lan vẫn chưa lĩnh hội sâu sắc về thực lực của Hại Người
Không Mệt, nhưng trong lần đối đầu này, gã cảm thấy người này thật sự là một nhân tài. Với một đội ngũ năm người có tư cách trở thành tuyển thủ
chuyên nghiệp như họ, Hại Người Không Mệt không hề thua kém.
Trảm Lâu Lan định bụng lôi kéo, hiện đang cân nhắc nên làm thế nào, tất
nhiên sẽ không lên bắt chuyện ngay. Nhưng đám người Nghĩa Trảm Thiên Hạ
vây quanh Hại Người Không Mệt đã sớm rít gào: “Chạy hả, sao mày không
chạy đi? Thử chạy nữa cho bố xem!”
Trăm người bắt một người mà
cũng không bắt nổi, cuối cùng phải nhờ hai cảnh vệ chặn ngay cửa mới tóm được. Mà trang bị của hai người này lại cùi tới nổi làm người khóc
thét. Sự xấu hổ và giận dữ của người chơi Nghĩa Trảm Thiên Hạ lúc này
không kể đâu cho hết.
Hại Người Không Mệt bị vây tứ phía nhưng
tuyệt nhiên không nói lời nào. Thật ra, lúc đó hắn đã nẫng thành công ba món đồ BOSS hoang dã cấp 70 rớt từ người Trảm Lâu Lan, giờ bị đánh chết một lần cũng không lỗ lã gì. Trừ khi số hắn quá nhọ, đồ hắn cuỗm bị
người ta cuỗm trở về, nhưng xác suất đó vô cùng nhỏ. Một trường hợp khác là vật liệu trong túi không rơi, trang bị trên người có bị đánh rơi
cũng còn lời chán.
Vì thế, đồ bị người cướp đi muốn cướp trở về
thật sự không dễ. Hiếm khi nào đánh một trận là giải quyết ổn thỏa lắm.
Nhưng nếu cướp không được món ban đầu, cướp một món đồng giá cũng không
tính là lỗ. Chuyện này lại không phù hợp với hoàn cảnh hiện nay, bởi mấy thứ trên người Hại Người Không Mệt không hề đồng giá với ba món BOSS
hoang dã rơi ra.
Xem ra Hại Người Không Mệt rất rõ điều này, vì
hắn biết mình nhất định phải chết, nên vô cùng ung dung. Chết thì chết!
Dù sao quả này lời to rồi.
Đám người chơi thuộc Nghĩa Trảm Thiên
Hạ chỉ đứng chửi chứ không ai động thủ, hiển nhiên cũng hiểu rõ, giết
hắn một lần cũng không thu được lợi lộc gì, phải tìm biện pháp khác.
Ngờ đâu hội trưởng đứng bên còn chưa nói gì, Quân Mạc Tiếu đã lên tiếng.
“Trốn không thoát chứ gì? Đồ đâu giao ra đây.” Diệp Tu nói.
Hại Người Không Mệt chả thèm ngó ngàng, nhưng người chơi Nghĩa Trảm Thiên
Hạ đã đảo mắt sang, nhao nhao cho rằng lời nói của đại thần sao mà ngây
thơ quá, người ta chết một lần cũng lời to, thế quái nào lại giao đồ ra
chứ?
“Ông bạn giỏi thật đấy!” Giờ Trảm Lâu Lan mới bắt đầu tiến
lên dụ khị, lời dạo đầu cũ rích, câu tiếp theo cũng không thay đổi gì:
“Nếu không ngại thì chúng ta hãy làm bạn. Ông cứ cầm mấy món đó, không
cần trả lại, coi như tui tặng ông.”
Tuy là đại gia nhưng Trảm Lâu Lan lại hào phóng quá thể đáng. Ba món đồ của BOSS hoang dã 70 mà nói
cho là cho, hiện rõ phong thái đại gia lắm tiền nhiều của.
Tuy
người chơi bên Nghĩa Trảm Thiên Hạ thầm bực bội, nhưng chuyện Hại Người
Không Mệt lợi hại là thật. Ai nấy cũng hiểu vì sao Trảm Lâu Lan lại dụ
dỗ tên này. Chưa tính đến đám thành viên cùng giết BOSS không phải người ngoài, có người chơi nào lại không biết Trảm Lâu Lan muốn dấn thân vào
giới chuyên nghiệp, chuyện lôi kéo cao thủ chỉ là lẽ thường.
Ngờ đâu Hại Người Không Mệt vẫn đách quan tâm, cứ thế mà bơ luôn Trảm Lâu Lan.
Trảm Lâu Lan hơi xấu hổ, nhưng vẫn không chùn bước, trực tiếp ngửa bài: “Tài năng của ông chỉ dùng để nhặt mót không phải đáng tiếc lắm ư? Hiện tui
đang gầy dựng một chiến đội, lại đúng lúc cần người, không biết ông bạn
có hứng thú không? Chỉ cần ông bằng lòng, điều kiện sẽ bàn bạc sau.”
GATO!
Đó là tâm trạng của người chơi Nghĩa Trảm Thiên Hạ lúc này, có thể gia
nhập vào chiến đội chuyên nghiệp, còn được bàn điều kiện, người chơi
Vinh Quang nào mà không ham đãi ngộ như vậy chứ?
Ngờ đâu trước
mắt vẫn còn một thằng ngược đời như thế, nghe xong mấy lời làm người ta
thèm nhỏ dãi mà vẫn trơ ra, ngay cả chuyển góc nhìn ngó Trảm Lâu Lan một cái cũng không thèm.
“Người anh em à…”
“Anh em gì nữa chứ!”
Trảm Lâu Lan vừa định mở miệng nói tiếp, thì đã bị Diệp Tu trực tiếp ngắt
lời, tiếp theo chỉ thấy Ô Thiên Cơ trong tay Quân Mạc Tiếu giũ thành
chiến mâu, chọt xuống bàn chân trần của Hại Người Không Mệt.
Hại
Người Không Mệt không đỡ cũng không né, bị chọt trúng chỉ thoáng lảo
đảo, chiến mâu trong tay Quân Mạc Tiếu lại đâm phát nữa, nhân vật lập
tức gục trên mặt đất, không hề có ý đứng lên.
“Người ta treo máy rồi.” Diệp Tu nói với Trảm Lâu Lan.
Trình độ Trảm Lâu Lan cũng thuộc hàng chuyên nghiệp, vừa nhìn phản ứng của
Hại Người Không Mệt sau khi ăn hai kích từ Quân Mạc Tiếu, gã cũng biết
nhân vật này chắc chắn không có ai thao tác.
Hại Người Không Mệt
khẳng định vẫn đang trong trạng thái chiến đấu, không cách nào logout,
chỉ có thể cưỡng chế thoát game. Nhân vật sẽ như cọc gỗ đứng đấy một
hồi. Nhưng còn một khả năng khác, đó chính là người online lại không
thèm thao tác.
“Có lẽ hắn còn online nhỉ?” Trảm Lâu Lan nghĩ giả thuyết này.
“Vậy ông trò chuyện thêm chút nữa đi?” Diệp Tu gợi ý.
Trảm Lâu Lan xấu hổ. Bất kể logout hay không thao tác, người ta cũng tỏ rõ
thái độ bố đếu quan tâm. Nếu bảo Trảm Lâu Lan tiếp tục tâm sự cùng một
cọc gỗ dưới sự chứng kiến của nhiều người như vậy, gã sẽ xấu hổ lắm á!
Phải chi có tự tin chém được mấy câu thuyết phục đối phương thì còn dám
thử, đằng này hai chuyện gã vừa nói đều là những vấn đề vừa cơ bản vừa
đơn giản. Mà bây giờ, ngay cả mấy câu hồi nãy gã cũng không nói được.
Suy đi nghĩ lại, Trảm Lâu Lan vẫn cảm thấy dùng vũ lực có vẻ ngon ăn
hơn, tức thì rút kiếm bổ xuống: “Giết!”
Lời vừa dứt đám người vây xem đã đồng loạt ra tay, Hại Người Không Mệt bị giết chết trong giây
lát. Thi thể nằm dài trên đất mãi
không về thành, chắc hẳn đã logout.
Hại Người Không Mệt may mắn thật! Cũng hên lúc nãy gã không vắt óc nói
thêm gì, chứ lỡ như hết thời gian chờ trước khi offline, nhân vật tên
kia biến mất thì phải mua kém chống nhục mất!
Nhưng nhìn xuống mặt đất, Trảm Lâu Lan lại chả vui vẻ gì.
Ba vật liệu của BOSS hoang dã cấp 70 bị Hại Người Không Mệt nẫng mất không hề xuất hiện. Trái lại rớt hai trang bị trên người ninja, nhưng loại
trang bị game cho này có bá mấy thì Trảm Lâu Lan cũng không thèm đếm
xỉa, ngó chứ chả buồn nhặt. Mà bấy giờ, gã cũng ngộ ra đứa khó ở không
phải chỉ mình gã, bèn lớn tiếng thể hiện: “Giết xong tên này coi như xả
được cơn tức bị nó cướp mất ba món đồ. Là tại tui quá sơ ý, mọi người
đừng lo, tui sẽ không vì thế mà cắt xén khen thưởng đợt này đâu.”
Người chơi Nghĩa Trảm Thiên Hạ nghe vậy cũng vui vẻ hơn hẳn.
Bọn họ biết Trảm Lâu Lan muốn dành vật phẩm của BOSS hoang dã cấp 70 cho
chiến đội, nên khả năng bọn họ lấy được đồ từ BOSS là zero, chỉ có thể
nhận ưu đãi từ công hội. Công hội thuộc câu lạc bộ nhà nào cũng tương
tự, trang bị của BOSS hoang dã cấp 70 còn thỉnh thoảng bỏ vào nhà kho
công hội được, nhưng vật liệu thì đừng mơ.
Những kẻ có mơ cũng
không giành được đồ của BOSS chả quan tâm nó có rơi vào tay Trảm Lâu Lan hay không. Dẫu sao, Nghĩa Trảm Thiên Hạ là do Trảm Lâu Lan đập tiền
dựng nên, gã chỉ mới thành lập chiến đội không bao lâu, đâm ra những “kẻ ủng hộ” bị lôi kéo bởi PR ấy vẫn chưa có tình cảm sâu nặng gì, tạm thời không thể so với các công hội dưới trướng câu lạc bộ. Còn người chơi
trong công hội thuộc câu lạc bộ, nếu là fan chân chính của chiến đội,
tình cảm sẽ được tích lũy và luôn hướng về nhà mình, bọn họ ắt sẽ lo
lắng khi vật liệu bị mất làm chiến đội giảm đà phát triển.
Còn
Nghĩa Trảm Thiên Hạ, đa số đều vui vẻ trước lời phát biểu của Trảm Lâu
Lan, nhưng ngoài mặt phải vờ rầu rĩ, không thể quá lộ liễu. Trong lòng
Trảm Lâu Lan hiểu hết, bằng không cũng chả nhất thiết phải nói như thế.
Fan cứng quả thật không phải chuyện một sớm một chiều hoặc nói một câu
làm một chuyện là có thể có được.
Trấn an mọi người trong công hội xong, Trảm Lâu Lan cũng phải lo liệu chuyện bên đại thần chứ?
Tuy trước đó đại thần có bảo không lấy được đồ thì tính hết cho hắn, nhưng
sao Trảm Lâu Lan có thể làm vậy? Đồ bị cướp mất tuyệt đối là tránh nhiệm của Nghĩa Trảm Thiên Hạ. Gã có thể bày ra vô số lý do, nhưng chắc chắn
không phải lỗi của đại thần. Người ta đã hoàn thành nhiệm vụ dẫn đội
chặn các công hội khác vô cùng xuất sắc, Nghĩa Trảm Thiên Hạ lần lượt
làm thịt hai công hội câu lạc bộ là chuyện bình thường họ có thể làm
được ư?
Trảm Lâu Lan PM Quân Mạc Tiếu, show các thứ thu được từ
BOSS Ám Dạ Lưu Quang ra, rồi bày tỏ: “Ba món thằng ấy cướp mất cứ tính
cho tui, nhưng lúc ấy vội quá tui cũng chưa xem là gì. Giờ tạm cưa đôi
số này trước, sau đó đại thần cứ tùy ý chọn thêm ba món bên tui.”
“Ồ, ông muốn thằng kia được lợi sao?” Diệp Tu nói.
“Thế phải làm sao?” Trảm Lâu Lan nghi hoặc. Gã tất nhiên không cam lòng bỏ
qua. Nói thật, Trảm Lâu Lan cũng tức anh ách cái kết thế này, nhưng gã
có thể làm gì khác? Giờ người ta chuồn rồi, hồi sinh ở thành chủ nào
cũng chẳng hay, muốn giết cũng khó. Hơn nữa, có đuổi giết tiếp cũng
không ích lợi gì, người ta vừa online là có thể chuyển đồ cướp được vào
kho. Bỏ vào kho rồi thì làm quái gì cướp về được!
“Ông cung cấp thông tin, tui phụ trách đuổi giết.” Diệp Tu vỗ ngực bảo đảm.
“Đại thần à… Tuần này còn nhiều BOSS hoang dã chưa giết, chúng ta nên dồn
sức vào BOSS chứ nhỉ? Chẳng phải cướp một em BOSS còn được hơn cướp từ
người thằng kia sao? Lãng phí thời gian và sức lực vì nó không đáng
đâu.” Trảm Lâu Lan khuyên.
“BOSS tất nhiên phải cướp, nhưng chúng ta không thể tha cho nó. Ông chỉ cần bỏ chút thời gian theo dõi hành
tung của nó, cứ nhắn với công hội, nếu có ai nhìn thấy thì phải báo
ngay.” Diệp Tu nói.
“Nhưng ông lo xử thằng ranh đó, tụi này làm sao cướp được BOSS đây?”
“Giết gà dùng dao mổ trâu à?” Diệp Tu nói.
Trảm Lâu Lan thoáng ngập ngừng: “Thằng đấy là gà, hay chuyện cướp BOSS là gà?”
Trảm Lâu Lan thật sự hoang mang, gã dám khẳng định đại thần chính là “dao mổ trâu”, nhưng gà là đứa nào chứ?