Công hội Chiêu Hoa thực ra không hề biết BOSS bên này vừa đổi mới. Chỉ
là bọn họ cũng ôm mưu đồ tương tự, nên mới để các người chơi ở khắp bản
đồ lưu ý cẩn thận. Rốt cuộc, người của Chiêu Hoa ở Thế Giới Cây phát
hiện hành động khác thường của công hội Việt Vân, lập tức báo cáo lên
trên.
Công hội Chiêu Hoa nghe xong biết ngay là chuyện tốt! Đối phương đã tập
hợp, chứng tỏ cũng bắt đầu hành động rồi. Giờ bọn họ lập tức chạy qua,
nắm chắc thời cơ, không khéo còn nẫng được miếng mồi béo bở ấy chứ?
Công hội Chiêu Hoa bèn lập tức chọn ra hai đoàn, vội vàng chạy qua Thế
Giới Cây. Hơn nữa lúc này, kẻ phát hiện tình huống khác thường kia còn
đang bị người bên công hội Việt Vân đuổi khéo, càng khẳng định suy đoán
của họ: chắc chắn bên này đang đánh BOSS.
“Tới luôn!”
Nghe thấy người của mình ở bên kia đang bị đuổi, hội trưởng công hội
Chiêu Hoa liền ra chỉ thị với hai đoàn, chuẩn bị xông lên nắm thóp công
hội Việt Vân.
Ai ngờ khi đến nơi lại không đụng phải bất kì sự kháng cự nào, người
chơi công hội Việt Vân còn dường như cố ý né tránh bọn họ, khiến công
hội Chiêu Hoa không chút áp lực mà xông thẳng một mạch.
“Chuyện gì thế này?” Hội trưởng công hội Chiêu Hoa bực bội. Cứ để bọn họ xông vào một cách khỏe re vậy mà là đang giết BOSS à? Hình như có gì đó sai sai…
“Tất cả chờ đã.” Hội trưởng công hội Chiêu Hoa cảm thấy chỗ này có bẫy,
không dám xông bậy, vội vàng kêu đội ngũ đi phía trước dừng lại.
“Chờ ở đây đi, vài người đi cùng tui tới trước xem sao đã.” Hội trưởng
công hội Chiêu Hoa dẫn đầu, chọn thêm mấy người lập thành một đội nhỏ đi trước điều tra.
Đám người tiến tới không bao lâu đã thấy một quang cảnh vô cùng náo
nhiệt. Nguyên một đám thoạt nhìn có vẻ lộn xộn, nhưng thật ra cả đống
rối nùi này lại cùng chung mục tiêu, cứ như đang giết BOSS vậy.
Sao lại là “cứ như”? Bởi vì mấy người của Chiêu Hoa giật mình phát hiện
ra trên đầu đám người này có tên công hội Việt Vân, cũng có tên công hội Nghĩa Trảm Thiên Hạ.
Tình huống mọe gì đây? Người chơi công hội Chiêu Hoa hơi khó hiểu. Theo
tình cảnh mà nói thì cũng chỉ là hai nhà cùng giết thôi! Nhưng trước giờ chưa từng nghe qua chuyện như vậy! Loại tài nguyên quý báu như BOSS
hoang dã rất khó đến tay những công hội như họ, huống chi giờ lại còn
hợp tác, phân một nửa cho người ta, làm gì có chuyện dễ ăn như vậy?
Âm mưu, chắc chắn là có âm mưu!
Hội trưởng Chiêu Hoa nghĩ vậy. Chỉ là không biết âm mưu này nhằm vào
Chiêu Hoa bọn họ, hay là hai nhà này đang tính kế lẫn nhau? Nếu như bọn
họ đang tính kế nhau, vậy thì Chiêu Hoa dễ dàng ngư ông đắc lợi! Nhưng
nếu là nhằm vào Chiêu Hoa, thì có thể có bẫy rập gì đây? Lừa bọn họ nghĩ rằng có thể ngư ông đắc lợi ư? Vị hội trưởng Chiêu Hoa này thật sự là
tài năng hiếm có, không có tình tiết gì hết mà cũng có thể dệt nguyên
một câu chuyện.
“Hội trưởng, giờ làm gì?”
“Tình hình hơi quái đản!” Hội trưởng Chiêu Hoa do dự, nhìn xung quanh
một chút, hình như không ai chú ý đến nhóm bọn họ. Bởi vì chỉ có vài
người nên mục tiêu cũng nhỏ đi, trên đường dễ dàng tránh được rất nhiều
tai mắt gần đó.
“Có nhìn thấy BOSS bên trong không?” Hội trưởng Chiêu Hoa thò đầu ra
nhìn, ngó nghiêng mọi góc độ, hy vọng có thể nhìn xuyên qua đám người.
“Chắc hẳn đang giết BOSS? Không thì ầm ĩ như vậy làm gì?” Một người nói.
“Nhưng mà quá mức hòa bình, rất phi lý!” Hội trưởng Chiêu Hoa khó hiểu,
vô cùng khó hiểu. Nhưng dù có khó hiểu thì vẫn phải đưa ra quyết định,
lượng máu của BOSS không chờ đợi bọn họ, gã cũng không rõ đám này đã
đánh đấm bao lâu, lỡ đâu BOSS sắp tèo thì sao?
Chiêu Hoa bắn tin về, gọi đoàn đội phía sau nhanh chóng tiến lên, còn
mấy người bọn họ thì nhân cơ hội quan sát hành động của hai nhà này.
Người chơi công hội Chiêu Hoa nhận được tin tức liền vội vàng đi tiếp,
hành động của một nhóm đông người như vậy đương nhiên không tránh được
tai mắt người chơi của hai nhà kia, hội trưởng của Việt Vân và Trảm Lâu
Lan đều nhận được tin tức trên đường truyền đến.
Ý đồ của đối phương rất rõ ràng, dù sao cũng phải đề phòng trước, người
chơi hai công hội cũng bắt đầu nhanh chóng tụ tập về phía này. Vì người
của Chiêu Hoa chạy tới, nên người của hai công hội kia đang tản mác bên
ngoài cũng quay lại. Hội trưởng Chiêu Hoa vừa thấy đã váng đầu, người
của đối phương nhiều vãi, mà hai nhà này sao khắng khít dữ? Là cùng nhắm vào Chiêu Hoa bọn họ? Bộ tính bắt tay kết thông gia thiệt hả?
Hai bên đứng gườm nhau, nhưng vì không có chỉ thị của hội trưởng nên
không ai động thủ. Đây đều là đoàn đội tinh anh, rất tuân thủ kỉ luật,
sẽ không ai đi khiêu khích đối phương khi chưa có lệnh, tình hình cứ
giằng co như vậy.
“Ừm…” Hội trưởng Chiêu Hoa thấy mình cần nói vài lời, gã bèn tiến lên trước: “Này, mấy ông đang làm gì thế?”
“Giết BOSS chứ làm gì!” Có người trả lời cho có lệ. Tuy trên đầu hội
trưởng Chiêu Hoa có treo chữ “Hội trưởng” thiệt, nhưng đối phương không
phải người của Chiêu Hoa, đương nhiên không coi gã ra gì.
“Giết BOSS…” Hội trưởng Chiêu Hoa rất muốn hỏi sao giết BOSS mà hai nhà
các ông không đánh nhau? Nhưng câu kiểu này làm ếu nào hỏi ra miệng
được? Cuối cùng cố vớt một câu: “Thật hả? Giết thế nào rồi?”
“Chắc sắp xong rồi!” Đối phương đáp.
“Các ông muốn làm gì? Muốn phá đám à?” Một người trong đám Việt Vân hỏi to.
Hội trưởng Chiêu Hoa khinh bỉ liếc qua, nghĩ thầm thằng nào mà thiểu
năng thế, chúng ta không tới phá đám không lẽ tới quan sát học tập? Quả
nhiên là hạng ruồi muỗi chưa từng giết BOSS hoang dã bao giờ!
Hội trưởng Chiêu Hoa nghĩ vậy đương nhiên là bởi công hội bọn họ đã từng giết được BOSS hoang dã. Tuy rằng không đủ sức cạnh tranh với các công
hội lớn, nhưng công hội Chiêu Hoa chưa từng lơ là việc tìm kiếm BOSS
hoang dã. Thần Chi Lĩnh Vực lớn như vậy, nên cho dù các công hội lớn có
quăng lưới rộng đến đâu cũng sẽ có cá lọt lưới phải không? Công hội
Chiêu Hoa đúng là săn trộm theo cách này, thật sự cũng giết được vài em. Tuy nhiên bởi vì kiểu săn đuổi này mà số lần bọn họ bị công hội lớn
giết còn nhiều hơn số
lần săn trộm được BOSS.
Có đôi khi tới trước một bước liền tranh thủ thời gian để giết, nhưng
sau đó lại bị công hội lớn chạy tới tóm được, còn không phải bị diệt cả
người lẫn BOSS sao?
Mặc dù vậy, hội trưởng Chiêu Hoa luôn cho rằng ít nhất bọn họ còn dám
cạnh tranh, tất nhiên đẳng cấp sẽ cao hơn cái đám công hội không dám
đánh BOSS hoang dã kia. Nên trong mắt gã, công hội Việt Vân chính là
hàng thứ phẩm, còn Nghĩa Trảm Thiên Hạ ư, ngoài tiền ra thì còn có cái
éo gì, hừ.
Nhưng dẫu tự xưng là kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không thèm để hai
nhà này vào mắt, nhưng thấy hai công hội gắn kết như vậy, hội trưởng
Chiêu Hoa cũng không dám lấy một địch hai! Chỉ đổ cho tên tình báo đưa
tin không rõ ràng, nếu biết có tới hai nhà thì phải mang nhiều người hơn chút!
Hội trưởng Chiêu Hoa còn mải nghĩ cách giải quyết, đột nhiên nghe thấy
bên kia vang lên tiếng hoan hô, thầm nghĩ hỏng bét rồi. Quả nhiên, tin
tức truyền ra, BOSS đã bị giết, cả hai nhà đều mừng rỡ hân hoan.
Đờ mờ, hai nhà này có gian tình thật hả?
Hội trưởng Chiêu Hoa nhìn, BOSS ngã xuống rồi mà hai nhà này thật sự không đánh nhau, một lũ cùng vui, thiệt thấy nghẹn ngào.
Đúng là hạng ruồi muỗi, BOSS hoang dã mà không tranh đoạt còn bắt tay
với nhau. Hội trưởng Chiêu Hoa hậm hực nghĩ, đang chuẩn bị dẫn người đi
thì thấy người chơi hai công hội tản ra, Việt Tử Khuynh – hội trưởng
công hội Việt Vân và Trảm Lâu Lan – hội trưởng Nghĩa Trảm Thiên Hạ đang
cùng nhau đi tới.
Đi ở giữa là một tên lập dị ăn mặc đầu voi đuôi chuột, lập tức khiến hội trưởng Chiêu Hoa… Không, phải nói là khiến tất cả mọi người trong công
hội Chiêu Hoa đều chú ý. Đợi khi bọn họ tới gần một chút, hội trưởng
Chiêu Hoa lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa.
Đệt, đây không phải là người kia sao?
Hội trưởng Chiêu Hoa ngơ ngác đứng đực mặt, quên luôn cả dẫn đội rời đi. Ai ngờ ba người này lại đi thẳng tới trước mặt gã. Hội trưởng công hội
Việt Vân, Việt Tử Khuynh có quen biết gã, liền giới thiệu với hai người
kia: “Đây là Bạch Khê Lưu Cảnh, hội trưởng Chiêu Hoa, hai người có quen
không?”
“Ngưỡng mộ đã lâu.” Trảm Lâu Lan nói. Đây cũng không phải lời khách sáo. Tuy rằng chiến đội này chỉ là tầng chót trong Liên minh, nhưng đẳng cấp vẫn là chuyên nghiệp, công hội trong game online vẫn khá có thế lực. Dù gần đây Trảm Lâu Lan khá nổi, hô mưa gọi gió, nhưng nếu nói đến căn cơ
nền móng, thật sự vẫn chưa so được với những công hội dù chỉ tầng chót
này. Người ta có fan hâm mộ thực sự, fan trung thành đó, một đội ngũ với thành tích như vậy mà vẫn gắn bó không rời, không phải fan trung thành
thì là cái gì?
“Ừ ừ…” Diệp Tu thì thành thật ừ ừ hai tiếng! Cũng không thể mặt dày nói
ra câu “ngưỡng mộ đã lâu” được. Tuy rằng tên này ở trong game cũng nổi
danh một phương, nhưng tên tuổi thật sự không truyền tới nổi bậc đại
thần như Diệp Tu. Lúc này, hắn còn đang bận nghĩ xem chiến đội Chiêu Hoa có những ai, không biết có tên nào có tiềm năng không?
“Đây chính là Trảm Lâu Lan, hội trưởng Nghĩa Trảm, còn vị này, ha ha,
chắc không cần tui giới thiệu há?” Việt Tử Khuynh quay lại giới thiệu
cho Bạck Khê Lưu Cảnh.
“Ừm… Ha ha, là người kia… Đúng không?” Bạch Khê Lưu Cảnh cũng không biết nói gì mới phải, góc nhìn của nhân vật đều chằm chằm vào Quân Mạc Tiếu. Đột nhiên gặp được đại thần cỡ này khiến gã không kịp chuẩn bị tâm lý,
đầu óc giờ đang hơi ngu ngu.
“Đúng cái gì? Muốn nói gì thì nói đi?” Việt Tử Khuynh nói, quan hệ của
gã với Bạch Khê Lưu Cảnh thực ra cũng tạm. Đương nhiên, loại quan hệ cá
nhân này không thể cản trở Bạch Khê Lưu Cảnh cướp đoạt BOSS của gã
được, đây là việc công mà!
“Ha ha, là thế này.” Diệp Tu mở lời: “Ông vừa nhìn thấy bọn tui giết BOSS phải không?”
“Đúng vậy…” Bạch Khê Lưu Cảnh đáp.
“Rất thuận lợi đúng không?” Diệp Tu tiếp.
“Ờm…” Bạch Khê Lưu Cảnh thầm nghĩ các ông thuận lợi vì bọn tui quá do
dự, nếu tui vừa tới đã lập tức ra tay thì chẳng thuận lợi vậy đâu…
“Bọn tui hiện tại là hợp tác giết BOSS đó, thấy sao, Chiêu Hoa các ông
có muốn gia nhập không? Nói không chừng sau này, dù chúng ta có cạnh
tranh với Bá Đồ hay Vi Thảo cũng chưa chắc đã gặp bất lợi!” Diệp Tu nói.
Quá ngầu! Bạch Khê Lưu Cảnh nghĩ, coi đại thần người ta kìa, mở miệng đã gọi thẳng Bá Đồ, Vi Thảo, Lam Vũ, đấy đều là tên chiến đội nhà người ta đó! Nếu là bọn họ, không phải nên gọi là Mưu Đồ Bá Đạo, Trung Thảo
Đường, Lam Khê Các sao? Chậc chậc, đúng là đẳng cấp khác biệt mà.
Đầu óc đồng chí Bạch Khê Lưu Cảnh này thật sự hơi lơ đãng, toàn chú ý vào cái gì đâu không.