Bốn nhà công hội.
Hạ Vũ tạch hết một đoàn, đánh BOSS trở nên vất vả, số người còn lại
cũng ít hơn hẳn ba nhà kia, nhưng mỗi lúc nghĩ tới tương lai xán lạn về
sau, tinh thần công hội Hạ Vũ lại bừng lên phừng phừng, không kém nhà
nào. Hơn nữa, bọn họ có ít tới đâu, so với hội Diệp Tu vẫn còn đông
chán. Đám kia chỉ có bốn đứa kìa.
Nhìn thành viên các công hội khác hân hoan vui vẻ, Trần Quả càng ý
thức được phải mau tranh thủ thành lập công hội của riêng mình. Cô bấm
tay nhẩm tính, với lịch sử chơi Vinh Quang lâu năm của mình, muốn tìm đủ 20 nhân vật thành lập công hội không phải chuyện khó. Nhưng khi mở danh sách bạn bè ra xem, nếu không phải là thành viên Gia Vương Triều thì
cũng toàn những người đã có danh hiệu sẵn. Khi gia nhập công hội sẽ được điểm thuộc tính từ lực thủ hộ của công hội, ai mà nỡ chối từ. Cả những
đứa quyết tâm làm hiệp sĩ cô đơn không vào công hội cũng phát thèm. Cả
ngày viết bài report Vinh Quang đòi đổi thiết đặt này.
Đổi công hội thôi, cũng không phiền hà gì. Trần Quả không PM từng
người, trực tiếp gửi tin nhắn cho cả hội, hỏi đám bạn xem có ai muốn gia nhập với cô không.
Quan hệ của Trần Quả khá tốt. Ngoại trừ vài người có tình cảm lâu năm với công hội reply từ chối, đám vào hội ké điểm thuộc tính, không có
lòng trung thành đều nhao nhao trả lời, “Bà lập thì tui vào.”
Trần Quả đi một vòng đã góp xong 20 người. Tuy vậy, chính cô cũng
hiểu mọi người chủ yếu vì giúp cô mới vào, chưa kể chuyện không có tình
cảm đặc biệt với công hội, cũng không ai có hứng thú tổ đoàn tham gia
hoạt động chung, đứa nào cũng sẵn pt bạn bè riêng, họ tham gia công hội
chỉ đơn thuần là vì điểm kỹ năng. Nên khi kéo mấy người này, Trần Quả
cần đi lấy lực thủ hộ cho công hội trước đã.
Nói tới lực thủ hộ công hội lại không thể không nhắc tới đẳng cấp
công hội – vốn phải nhờ thành viên cày lên. Mấy tên ăn ké này chắc chắn
không nhờ được. Còn nhờ bọn Diệp Tu, Đường Nhu, Bánh Bao thì tốn thời
gian của họ quá. Không lẽ lại cho mình ôm sô hết? Trần Quả nghĩ mà túa
mồ hôi, cái này một người nhất định kham không xuể, xem ra còn phải đi
chiêu mộ thêm nhân tài.
Trong lúc Trần Quả suy tính, Diệp Tu đang bàn kế hoạch mai sau cùng
hội trưởng bốn công hội. Cuối cùng mọi người chốt lại, chỉ bấy nhiêu
công hội là đủ, không kết nạp thêm nhà ai nữa. Mỗi lần giết BOSS hoang
dã rớt khoảng 20 món, giả sử cho 20 công hội câu lạc bộ cùng ăn chung
mâm, lúc đó chia mỗi nhà một món à? Nghe là thấy căng rồi. Rồi khi số
nhọ rớt chưa tới 20, đứa nào ăn đứa nào nhịn, còn dễ mích lòng hơn.
Bốn công hội quyết định thử trước, nếu không ổn thì tính chuyện tìm
đồng minh khác sau. Đây cũng không khó, số lượng công hội giành nhau
cướp BOSS đông đảo, thiếu gì người mốc mỏ chờ ăn!
Mọi người vừa bàn bạc vừa chờ tin BOSS mới xuất hiện. Nhưng nói nhảm một hồi, chợt phát hiện có chút vấn đề.
Cướp BOSS, muốn cướp BOSS cũng không cần như vầy nha? Ngồi không chờ
tin mãi thì có ích gì? Đâu phải ai cũng rảnh đi ngắm cảnh tán dóc, còn
bao nhiêu chuyện phải làm! Đến khi có tin của BOSS, cả đám tập hợp cũng
chưa muộn.
Nghĩ vậy, mọi người liền tản ra, ai làm việc nấy. Lần này Diệp Tu kết bạn với hội trưởng ba công hội kia, còn sẵn nhờ ba người để ý thời gian Hại Người Không Mệt online giúp.
“Đại thần tính truy sát nó thiệt hả, không tới nỗi vậy chứ?” Trảm Lâu Lan cười ha ha, quen biết Diệp Tu đã lâu, gã cảm thấy Diệp Tu không
phải loại người vì một chuyện cỏn con mà thù dai đến nỗi quyết tâm đuổi
cùng giết tuyệt như vậy!
“Tui thấy trình độ tên nhóc đó cũng ổn, định kéo vào chiến đội thôi.” Diệp Tu nói.
“Ồ?” Trảm Lâu Lan nghĩ thầm, tui đây cũng muốn kéo người nè! Nhưng
chuyện anh đuổi giết người ta như vậy lan quyên mịa gì tới gia nhập
chiến đội? Muốn lôi kéo người khác, không phải nên đối xử ôn tồn tử tế
chút sao?
Tuy nhiên, Trảm Lâu Lan cũng không có ý kiến với cách làm việc của
đại thần. Nếu đại thần muốn lôi kéo Hại Người Không Mệt, vậy gã đành
buông tay. Nghĩa Trảm năm sau sẽ đăng ký gia nhập Liên minh, mọi thứ đã
chuẩn bị xong xuôi. Tuyển thủ như Hại Người Không Mệt, Trảm Lâu Lan có
cũng được không có có cũng không sao, nên có bị đại thần nghía trúng, gã cũng không quan tâm.
Tiếp đó mọi người giải tán, làm chuyện của mình, Diệp Tu dẫn Đường
Nhu và Bánh Bao đi nhặt mót. Trần Quả nói chuyện công hội với Diệp Tu,
Diệp Tu gật gù không ý kiến. Cô liền nhắn cho đám bạn chuẩn bị. Mọi
người đều có công hội nên phải thoát ra trước, đợi năm ngày sau mới vào
công hội mới được.
Ba người Diệp Tu hôi của một lúc vẫn chưa nhận được tin BOSS mới xuất hiện, dạo này cả đám sinh hoạt theo giờ Trái Đất, hôm nay đã chơi hơi
muộn. Vì vậy Diệp Tu chào tạm biệt mấy vị hội trưởng, tỏ ý đã đến lúc
cần out.
Đám hội trưởng công hội tiếc hùi hụi. Dù biết là hão huyền, nhưng cả
bọn chỉ ước sao đại thần được như robo trực suốt 24/7. Dù vậy, bây giờ
mọi người hòa bình hợp tác, không có bàn tay của công hội lớn, liên minh bốn nhà trở thành bá chủ một phương, đại thần out rồi vẫn tự mình trực
đêm giết BOSS ngon lành. Còn Diệp Tu không có mặt thì không được chia
đồ, đây cũng là chuyện đương nhiên. Một phần vì lí do này mà Trần Quả
mới gấp gáp lập công hội, nếu chỉ có mỗi Diệp Tu, không có khả năng onl
ngày onl đêm không nghỉ, sẽ lỡ biết bao nhiêu cơ hội.
Bên Ngụy Sâm vẫn còn đánh nhau kịch liệt. Cả đám đi ngang
bảo gã ngủ, Ngụy Sâm vẫn ngồi im không thèm ngẩng đầu, hừ hừ hai tiếng trong họng,
không biết nói cái gì. Nhưng cả đám cũng không để ý, ai nấy tự về phòng
trước.
Sáng hôm sau, lúc bước vào vẫn thấy Ngụy Sâm giữ nguyên tư thế ngày hôm qua.
“Chậc chậc chậc, người già chát rồi mà thận vẫn tốt như xưa ha!” Diệp Tu nói.
“Xùy xùy xùy.” Ngụy Sâm uốn éo hông, nhìn chẳng giống đang chiến kịch liệt khỉ gì.
“Đánh tới đâu rồi?” Diệp Tu ngậm điếu thuốc đứng sau lưng vây xem.
Ngụy Sâm cũng làm một điếu, cười đau khổ nói, “Còn tới đâu nữa, toàn tốn thời gian của tao.”
“Tui thấy ông anh cũng rất hăng say đó chớ.” Diệp Tu nói.
“Trải nghiệm chút cảm giác cuồng nhiệt của tuổi trẻ cũng tốt.” Ngụy Sâm nói.
“BOSS hoang dã tối qua có gì hot không?” Diệp Tu nói.
“Thông báo ba đợt.” Ngụy Sâm nói.
“Ồ? Ai giết?” Diệp Tu hỏi.
“Nghĩa Trảm Thiên Hạ, Việt Vân, Chiêu Hoa.” Không ngờ Ngụy Sâm nhớ hết toàn bộ.
Diệp Tu nghe đều là tên công hội trong phe đồng minh, thấy đám này
hợp tác có vẻ thuận lợi. Quả nhiên, khi hắn vừa onl, bốn vị hội trưởng
công hội liền hớn hở chạy đến báo tin vui. Tối hôm qua bọn họ không chỉ
giết được ba con, mà đến những bốn con. Ngụy Sâm mải mê chiến đấu, nhìn
sót mất một thông báo.
“OK, quá OK rồi!” Diệp Tu nói.
“Ha ha, đây là chiến lợi phẩm tối qua của tụi tui, đại thần coi coi
có nhu cầu gì không?” Trảm Lâu Lan gửi một danh sách vật phẩm dài như sớ qua. Dù đã bảo không onl thì nhịn, nhưng đại thần có thân phận đặc
biệt, thêm tí đặc quyền cũng chả sao. Danh sách mà Trảm Lâu Lan gửi rõ
ràng không phải chỉ của một nhà gã cướp được. Mà gã tất nhiên không có
quyền quyết định thay ba nhà kia, nên đây nhất định là chuyện được bốn
công hội cùng nhau duyệt.
“Ha ha, không cần, đêm qua tui không onl, lấy thì ngại quá.” Diệp Tu
từ chối, không cần sự đối xử đặc biệt này. Hắn không thể onl game suốt,
đợi khi Trần Quả phát triển công hội xong, chuyện này có lẽ sẽ giao cho
người khác phụ trách. Bình đẳng từ đầu thì tốt hơn.
“Tối qua có thấy Hại Người Không Mệt không?” Diệp Tu hỏi vài người.
“Không thấy.” Đám công hội đều trả lời giống nhau. Diệp Tu biết chỗ
Hại Người Không Mệt logout, thế là đem tin rao hết cho cả đám. Mấy công
hội lúc ấy vô cùng tích cực, vỗ ngực nói, bốn nhà đã liên thủ cho người
thay nhau canh chừng 24/7, đảm bảo không vấn đề.
“Mấy người không ngủ hả?” Diệp Tu hỏi bốn người.
“Còn chưa mệt!” Cả bọn cùng đáp. Bốn người vẫn đang rất hưng phấn,
trước nay chưa từng được giết BOSS sung sướng tới vậy. Dù bốn nhà Liên
minh lại phải chia bánh làm tư, nhưng nhìn tên công hội phe đồng minh
lên TV hết lần này tới lần khác đã đủ phê rồi. Khoảnh khắc đó, tiền tài
vật chất hết thảy đều chẳng còn quan trọng.
Ngụy Sâm hút xong điếu thuốc, rốt cuộc đứng dậy đi nghỉ. Gã cũng
không phải siêu nhân, tối qua vui thì có vui, nhưng chơi tới giờ cũng
dứt cơn ghiền, mệt rã cả người.
Có kẻ bận rộn cả đêm như Ngụy Sâm rút lui ngủ bù, đồng thời cũng có
những đứa đêm qua no giấc giờ trở dậy bắt đầu trận chiến mới. Chỉ là
không khí đã bớt sục sôi hơn rất nhiều. Khi bình tĩnh nhìn lại thanh
thuộc tính đỏ chóe, rồi ô trang bị bay sạch bách, nhiều người ngơ ngác
không biết tối qua ăn gì mà high đến vậy.
Đa số người chơi đều cúng gần hết gia tài vào trận chiến khốc liệt
này. Tinh thần sảng khoái cũng không cách nào bù đắp được tổn thất vật
chất đã mất đi. Lúc sáng sớm, chiến trường trong game vắng bớt rất
nhiều. Không ít kẻ mặc trang bị nát bấy lang thang khắp nơi, đờ đẫn như
không có mục đích.
Mà thành viên của các công hội lớn lại đỡ áp lực hơn hẳn. Bọn họ
chiến đấu thành từng đội nhóm, có kỷ luật đàng hoàng. Tuy đánh nhau cũng chịu thương vong và tổn thất trang bị, nhưng đồng thời cũng cướp được
không ít đồ, sau đó lại đem phân phối cho người trong công hội, thành ra cuối cùng lại giống trao đổi trang bị mà thôi.
Nhưng sau cùng, việc trừng phạt, rớt exp khi bị chết ở Thần Chi Lĩnh
Vực là không thể nào tránh khỏi. Bấy giờ đây, thuộc tính của người chơi ở Thần Chi Lĩnh Vực tất cả đều tuyền một màu đỏ tươi, cứ như bị bôi máu
lên vậy.