Nghe hai tiếng rống đồng thanh như thế, đồng chí tank 4 lập tức hốt
hoảng. Kết cuộc của MT, tank phụ và tank 3 đã đủ để hắn biết ló đầu ra
chịu trận bây giờ tuyệt đối không vui vẻ gì. Vì thế vào đúng lúc hai tên kia đồng thanh hô to “tank 4”, hắn lùi rất dứt khoát.
Nhưng hành động này cũng không bị đồng bọn phê bình, bởi vì chỉ huy cũng thay đổi phương pháp tác chiến ngay sau đó. Có câu nói muốn đối phó
giặc ngoài thì phải ổn định giặc trong trước, ngay cả mâu thuẫn giữa
người chơi còn chưa xử lí xong thì làm sao đối phó được BOSS hệ thống?
Chỉ huy vội ra lệnh thành viên Hô Khiếu Sơn Trang chặn người của Nghĩa
Trảm Thiên Hạ lại, đồng thời pm thông báo với hội trưởng Mã Đạp Tây
Phong tình huống khẩn cấp bên này.
Bên phía Mã Đạp Tây Phong, Trảm Lâu Lan đã tạch từ lâu rồi.
Kể từ khi gã quyết định chơi một cú Đâm Sầm, nhóm trị liệu vô đối trong
lòng gã liền ngừng BUFF. Trảm Lâu Lan đang anh dũng lao về phía Phân Yên Cảnh báo thù cũng phát hiện điều bất thường này. Gã nhanh chóng nhận ra nguyên nhân, đó là vì mình xông vào quá sâu. Trảm Lâu Lan muốn lùi lại, nhưng hối hận cũng đã muộn màng, người của Hô Khiếu Sơn Trang làm sao
có thể tha cho gã. Danh hiệu hội trưởng trên đầu gã thực sự quá nổi bật, Hô Khiếu Sơn Trang có chết cũng phải giữ gã lại.
Mới đầu cả đám còn tưởng đối phương sẽ liều mạng cứu viện, nào ngờ người ta lại chơi trò ngược đời, vứt luôn hội trưởng nhà mình.
Mã Đạp Tây Phong cũng không chỉ đến để thể hiện như Triệu Vũ Triết, gã vừa nhìn thấy hành động khác thường này liền giật mình.
“Chả lẽ chúng nó chỉ ngụy trang thôi à?” Mã Đạp Tây Phong khó tránh khỏi tưởng tượng linh tinh. Nhanh chóng xử lý xong Trảm Lâu Lan, Mã Đạp Tây
Phong cũng nhận được tin BOSS xảy ra chuyện rồi.
“Vãi!!” Mã Đạp Tây Phong bực bội, dám lấy hội trưởng làm vật ngụy trang, đám này cũng gan lắm. Nhưng khoảng thời gian Trảm Lâu Lan chơi liều và
hy sinh mới được bao lâu, phe mình ở chỗ BOSS đã tan đàn xẻ nghé vậy
rồi, phỏng chừng cái đám vừa đến khó ăn thật.
Tuy hiện giờ chưa thấy Quân Mạc Tiếu xuất hiện bên phe địch, nhưng cái
tên ấy đã trở thành nỗi ám ảnh trong lòng Mã Đạp Tây Phong. Đám công hội lớn từng bị Quân Mạc Tiếu hành hạ nhiều lần ở khu 10, ngay cả khi đến
Thần Chi Lĩnh Vực, họ vẫn chưa giành được bất kỳ ưu thế gì. Bây giờ còn
được hay liên minh này do tên này đầu têu, Mã Đạp Tây Phong thậm chí lo
lắng cái đám kia sẽ mạnh hơn hẳn ba công hội. So với đại thần Diệp Thu,
ba công hội lớn là cái đinh gì.
“Nhanh lên!!” Mã Đạp Tây Phong vừa chỉ huy đội ngũ khẩn cấp trở về cứu
viện, vừa nói với Phân Yên Cảnh của Triệu Vũ Triết: “Có lẽ Diệp Thu đang trà trộn trong đám kia.” May mà có tuyển thủ chuyên nghiệp đi cùng, Mã
Đạp Tây Phong yên tâm hơn chút.
“Hả? Thật á?” Hồi mới nghe Diệp Thu không có mặt, Triệu Vũ Triết còn hơi thất vọng, giờ vừa nghe thấy thế liền hưng phấn hẳn lên. Tên này rõ
ràng chỉ hứng thú với những mục tiêu nổi tiếng, như hội trưởng của Mưu
Đồ Bá Đạo hay tên hội trưởng Nghĩa Trảm Thiên Hạ vừa mới xử xong kia,
nhưng giá trị của mấy tên này không thể nào sánh nổi với Diệp Thu được.
“Ở đâu?” Triệu Vũ Triết vội hỏi.
“Tụi tôi vẫn chưa nhìn thấy Quân Mạc Tiếu của hắn, nhưng chắc thằng chả
dùng cờ lon rồi.” Mã Đạp Tây Phong chả có chứng cớ gì, nhưng gã có linh
cảm này. Sự tấn công của phe địch không hề tầm thường, có Diệp Thu chỉ
huy mới là cách giải thích hợp lý nhất.
“Được rồi, để tôi đi bắt hắn.” Triệu Vũ Triết ngạo nghễ nói. Thế mà Mã
Đạp Tây Phong chẳng hề phản cảm, ngược lại còn vô cùng vui mừng, hiện
tại gã thực sự muốn mượn sức tên tân binh xuất sắc này.
Mã Đạp Tây Phong dẫn đội chạy về cứu viện rất nhanh, hai bên vốn không
cách nhau quá xa. Nhưng chờ gã đến nơi, cục diện chiến trường đã sớm
thay đổi, Võ Sĩ Giác Đấu Vitellius đã không còn thuộc về Hô Khiếu Sơn
Trang nữa, nó đã bị Nghĩa Trảm Thiên Hạ nắm mũi dắt đi.
“Cần lời giải thích?!?” Mã Đạp Tây Phong hãi hùng, bọn họ cướp BOSS từ
tay Mưu Đồ Bá Đạo đã được một lúc, trong trường hợp này mà muốn cướp thù hận về trong nháy mắt là chuyện bất khả thi, thế mà Nghĩa Trảm Thiên Hạ lại làm được.
Mã Đạp Tây Phong nhìn kỹ lại mới phát hiện Nghĩa Trảm Thiên Hạ vẫn chưa
cướp được thù hận, bọn họ chỉ lợi dụng mấy kỹ năng cưỡng chế thù hận của kỵ sĩ như Khiêu Khích hay Gầm Rú để kéo Võ Sĩ Giác Đấu Vitellius sang
bên mình mà thôi. Còn tên MT phụ trách giữ thù hận thì vẫn kè kè bên
cạnh Võ Sĩ Giác Đấu Vitellius không ngừng công kích. Mã Đạp Tây Phong
biết hắn đang thành lập thù hận, chờ thù hận của BOSS chuyển sang người
tên kỵ sĩ này, coi như BOSS cũng tới tay Nghĩa Trảm Thiên Hạ.
Tình huống rõ ràng như thế, Mã Đạp Tây Phong nhìn cái là nhận ra, gã
không tin tên chỉ huy mình chỉ định ở đây và nhiều người chơi tinh anh
lại không tìm được biện pháp gì. Nhưng nhìn thêm chút nữa, quả thực Hô
Khiếu Sơn Trang cũng hiểu rõ vấn đề, nhưng họ dùng mọi cách cũng không
thể cướp được BOSS về.
Nhất thời xung phong liều chết không thể đánh tan đối phương, mà Khiêu
Khích của thánh kỵ sĩ phe họ lại gần như vô dụng, khiến nhóm thánh kỵ sĩ hoang mang hết sức. Đây là lần đầu họ được trải nghiệm kiểu nắm giữ
tiết tấu hàng đầu cần quan sát cẩn thận thế này. Không ai hay biết Nghĩa Trảm Thiên hạ đều canh lúc họ chuẩn bị Khiêu Khích thì liền chơi phá
game y theo lời Diệp Tu.
Trong khi Mã Đạp Tây Phong lo sốt vó, Triệu Vũ Triết lại không hề nghĩ
nhiều, hắn bật nhảy lưu loát lên một cột đá cao rồi rống to: “Diệp Thu!
Mau ra đây đánh một trận!!”
Còn vừa nói vừa gõ chữ,
mọi người ở đây tất nhiên đều thấy được. Mã Đạp
Tây Phong lập tức tìm tòi trong đội hình của Nghĩa Trảm Thiên Hạ, gã
cũng muốn biết rốt cuộc Diệp Thu đang trốn ở đâu. Đến thằng hội trưởng
như Trảm Lâu Lan mà còn phải làm vật hi sinh, Mã Đạp Tây Phong hoàn toàn tin tưởng bọn này phải có đại thần chỉ huy.
“Diệp Thu! Mau ra đây đánh một trận!!”
“Diệp Thu! Mau ra đây đánh một trận!!”
Triệu Vũ Triết hô hào không ngớt, kênh trò chuyện cũng được spam chăm
chỉ, ai cũng nhìn thấy có người đang khiêu chiến. Diệp Tu bấy giờ đang
vừa chỉ huy vừa dùng Ngộ Đạo Quân phát huy chức trách mục sư của mình,
Tiền Phương Cách Hải ở cạnh vẫn ném phép thuật ầm ầm, nhìn thấy đại thần đang bận rộn, nhịn không được nhắc nhở: “Đại thần, có tên khiêu chiến
ông kìa”
Triệu Vũ Triết quá kiêu ngạo, ngay cả người cùng công hội như Mã Đạp Tây Phong còn thấy khó chịu huống chi là đối thủ. Thường thì ai cũng muốn
đập chết cha mấy thằng như vậy. Thế mà thằng chả còn không biết tốt xấu
đi khiêu khích đại thần, Tiền Phương Cách Hải cảm thấy tên này chắc muốn tự xác đây mà.
“Ờ.” Diệp Tu đáp lại.
“Lên trên, cuồng kiếm sĩ tiến lên đầu, bộ quên đám sứ giả thủ hộ đứng sau nhóm kỵ sĩ rồi à. Đừng dựa dẫm vào kỵ sĩ nữa.”
“Đạo tặc tiếp tục rải bẫy, xuôi theo con đường chúng ta lui ra mà rải.”
“Pháp sư đừng tấn công nữa, dùng mấy skill khống chế giảm tốc độ sẽ có ích hơn.”
Diệp Tu chỉ nói mấy câu, tiếp tục nhìn chiến cuộc chỉ huy đội ngũ, đồng
thời thánh giá trên tay Ngộ Đạo Quân chớp lóe không ngừng, từng cột sáng nối đuôi nhau xuất hiện.
“Đại thần, có người gọi ông đấy” Thiên Diệp Ly Nhược cũng chạy ra nhắc nhở.
“Ơ hay, chúng ta đến đây là để giết BOSS, để ý thằng bệnh kia làm gì? Tập trung chú ý vào!!” Diệp Tu hét to.
Ai dè lúc hắn hét lên lại trùng ngay thời điểm chiến trường không quá
nhiều kỹ năng, Diệp Tu lại còn lên nốt cao, đúng chất giọng chỉ huy
thường dùng khi chiến đấu. Trong hoàn cảnh tiếng ồn không quá lớn, tiếng hét ấy vang cmn vọng, ít ra nhiều người đều nghe thấy nó.
Chiến trường như trở nên chết lặng. Triệu Vũ Triết trèo cao lại còn gõ
chữ hô hào các kiểu, người nào có mắt cũng biết đứa khiêu chiến là ai,
hiển nhiên cũng biết rõ danh tính “thằng bệnh” mà Diệp Tu nói. Ngay lúc
này, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cái tên Phân Yên Cảnh đang hì hục
spam trên cao, thỉnh thoảng lại rống lên vài câu.
Tình cảnh lại rơi vào im lặng…
Tất nhiên cũng có nguyên nhân cả. Người Hô Khiếu Sơn Trang đều biết đây
chính là tân binh xuất sắc nhất mùa giải này, ngôi sao cả chiến đội hy
vọng Triệu Vũ Triết, nhưng giờ đây hắn ta lại bị gọi là thằng bệnh, sức
công phá quá lớn…
Bên Nghĩa Trảm Thiên Hạ thì sao? Họ không hề biết tên kia là ai, chỉ cho rằng thằng này ngu vãi, không xem lại chính mình là ai mà dám khiêu
chiến đại thần. Coi đi! Người ta còn đếch thèm quan tâm kìa.
Triệu Vũ Triết thì sao? Hắn cũng nghe rõ từng từ, trong lòng tức giận vô cùng. Nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp cũng có chỗ hơn người, hắn có thể
đoán sơ được phương hướng từ âm thanh ấy, vừa quay sang liền trông thấy
Ngộ Đạo Quân khá nổi bật.
Trên đỉnh đầu mọi người đều có tên công hội, riêng tên này lại không có. Thời điểm loạn chiến có thể không gây chú ý, nhưng Triệu Vũ Triết lại
cố tình dò xét, thì tất nhiên một tên lạc loài như vậy sẽ thu hút sự chú ý ngay. Triệu Vũ Triết đã tìm được mục tiêu, vội bấm thao tác, pháp
trượng của Phân Yên Cảnh liền đánh ra một tia sét.
Kỹ năng này phát động nhanh, tốc độ mạnh mẽ, người chơi thường hiếm ai
tránh được. Tia sét đánh xuống, Triệu Vũ Triết ngạc nhiên nhìn Ngộ Đạo
Quân không hề cử động. Đánh trúng mục tiêu quả là chuyện đáng mừng,
nhưng tên này lại trúng chiêu quá dễ dàng, chắc hẳn không phải đại thần
Diệp Thu. Cho dù đã già yếu đến mức giải nghệ đi chăng nữa thì trình độ
vẫn phải hơn người chơi thường chứ?
Triệu Vũ Triết có chút thất vọng, nhưng vào lúc này, Ngộ Đạo Quân đột
nhiên xoay người. Thập tự giá trong tay hắn tiếp tục lóe sáng, ánh sáng
hồi phục giáng xuống một nơi khác, ngay thời điểm tia sét kia xẹt qua
sát người bổ xuống đất.
Không phải chứ?
Triệu Vũ Triết lập tức cho rằng mọi chuyện chỉ là tình cờ. Động tác xoay người làm phép của Ngộ Đạo Quân rất tự nhiên, thực sự không giống động
tác né tránh. Nhưng mà nó vẫn tránh được thật….
Nếu đây không phải tình cờ…
Triệu Vũ Triết vừa nghĩ, Phân Yên Cảnh đã dùng Dịch Chuyển nhảy xuống từ cột đá, hệt như lúc đối đầu với Du Phong Điện của Tưởng Du trước đây.