Những tưởng Nghĩa Trảm Thiên Hạ sẽ bị màn đột kích làm mất trật tự, thì
thình lình công hội Việt Vân ở đâu ào ra lại làm cho cục diện rối tung
cả lên. Người của Việt Vân cứ bước xéo qua chặn ngang như tường thành
sừng sững. Bên Nghĩa Trảm Thiên Hạ đã sớm chuẩn bị, cứ thế ung dung
chuồn mất.
Triệu Vũ Triết thấy mục tiêu mình sắp đuổi kịp lại chạy mất, tức giận
ném pháp thuật ầm ầm. Mã Đạp Tây Phong thì không để tâm việc này lắm.
Người Nghĩa Trảm Thiên Hạ cao chạy xa bay cũng không quan trọng, chủ yếu là: mày chạy thì chạy chớ đừng mang BOSS đi chung chứ.
Đúng vậy, trong tình thế Việt Vân chắn giữa Nghĩa Trảm Thiên Hạ và Hô
Khiếu Sơn Trang, Hô Khiếu Sơn Trang sẽ tự nguyện lại gần Nghĩa Trảm
Thiên Hạ chắc? Không hề, chả thằng nào quan tâm đến việc hai bên bị ngăn cách cả, cái Hô Khiếu Sơn Trang để ý chính là mối liên hệ giữa BOSS và
họ cũng bị công hội Việt Vân ngắt ngang mất rồi.
Bên cạnh Võ Sĩ Giác Đấu Vitellius vẫn còn mấy mống của Hô Khiếu Sơn
Trang đang tấn công vào lòng địch, nhưng chưa kịp làm gì đã bị công kích của đối phương nuốt gọn. Mã Đạp Tây Phong nhìn theo đoàn kỵ sĩ của
Nghĩa Trảm Thiên Hạ tiếp tục dùng Khiêu Khích kéo Võ Sĩ Giác Đấu
Vitellius đi ngày càng xa, còn bọn họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn. Muốn chọc thủng đội hình Việt Vân đã dày công chuẩn bị trong chớp nhoáng đâu phải chuyện dễ dàng gì? Cho dù là cao thủ như Triệu Vũ Triết cũng không có khả năng. Huống hồ bây giờ Triệu Vũ Triết còn hơi mất bình tĩnh, cứ
xả phép lung tung như trút giận, khiến Mã Đạp Tây Phong chẳng thể nào
chỉ huy người khác phối hợp với hắn, tiếp sau đó, Phân Yên Cảnh thoắt
cái đã không thấy tăm hơi.
Chạy đâu rồi?
Người đông nghèn nghẹt, Mã Đạp Tây Phong quả thực không tìm thấy hắn.
Nhưng giờ đây gã đã không quan tâm đến việc ấy nữa. Võ Sĩ Giác Đấu
Vitellius đã hoàn toàn thoát khỏi phạm vi tấn công của họ, theo thời
gian trôi qua, thù hận của BOSS với họ sẽ dần giảm xuống, Nghĩa Trảm
Thiên Hạ cũng dễ dàng chiếm được BOSS hơn.
Mã Đạp Tây Phong điên tiết, nào có tâm trạng ở đây lãng phí thời gian
với bọn người Việt Vân, gã cẩn thận quan sát hướng chạy trốn của Nghĩa
Trảm Thiên Hạ, lập tức chỉ huy đội ngũ giả vờ rút lui, chuẩn bị đi chặn
giết. Cứ vậy mà đánh mất BOSS, gã rất không cam lòng. Mệt ơi là mệt mới
cướp được BOSS từ tay Mưu Đồ Bá Đạo và Yên Vũ Lâu đó!!!
Mưu Đồ Bá Đạo?
Yên Vũ Lâu?
Đột nhiên nhớ tới hai công hội này, Mã Đạp Tây Phong mới vỡ lẽ mình
không thể không đếm xỉa đến sự tồn tại của hai nhà này được, bọn chúng
chưa hề từ bỏ đâu! Sau khi họ nẫng BOSS từ tay Mưu Đồ Bá Đạo nhờ thực
lực của Triệu Vũ Triết, Mưu Đồ Bá Đạo một mực phản công mạnh mẽ, Yên Vũ
Lâu thì canh me như hổ rình mồi, Hô Khiếu Sơn Trang vẫn luôn dốc sức
chống lại, thế nhưng… giờ đi đâu cả rồi?
Mã Đạp Tây Phong vừa nhớ ra thì trong tầm mắt đã tia thấy bóng dáng
người chơi thuộc hai nhà Mưu Đồ Bá Đạo và Yên Vũ Lâu. Do Nghĩa Trảm
Thiên Hạ thình lình nhúng tay vào làm xáo trộn thế cân bằng, Hô Khiếu
Sơn Trang đành bỏ công đối phó hơn, địch nhiều ta ít, chọi với hai nhà
cùng lúc rốt cuộc chống đỡ không nổi nữa.
Đương nhiên Mã Đạp Tây Phong không tự đại đến mức cho rằng chỉ mình
Triệu Vũ Triết là có thể một chọi ba. Nhưng vì có tay người mới này mà
quá trình cướp BOSS mới diễn ra thuận lợi, vì thế gã định cố chịu đựng
giết con BOSS này. Ai ngờ người của Nghĩa Trảm Thiên Hạ dưới sự chỉ huy
của đại thần Diệp Thu lại mạnh mẽ đến vậy, vừa xông vào trận đã diệt gọn MT, T phụ và tank 3 của họ, sau đó lại xách BOSS chạy đi, khiến Hô
Khiếu Sơn Trang thoáng cái rơi vào thế bị động.
Cục diện không tiến vào thế giết chóc căng thẳng như họ nghĩ, mà là họ
bị người ta xỏ mũi dắt đi luôn. Dưới tình huống thế này, Hô Khiếu Sơn
Trang còn hơi sức đâu quan tâm về Mưu Đồ Bá Đạo và Yên Vũ Lâu chứ?
Mưu Đồ Bá Đạo và Yên Vũ Lâu cũng không định làm gì Hô Khiếu Sơn Trang
cả, thứ họ muốn chỉ là BOSS thôi. Nghĩa Trảm Thiên Hạ đột nhiên chen
ngang, bọn họ tất nhiên hả hê vô cùng, cho rằng đây chính là cơ hội đục
nước béo cò. Nhưng, bọn họ không ngờ hành động của Nghĩa Trảm Thiên Hạ
lại nhanh gọn lẹ như vậy, vọt vào, xông ra, dẫn BOSS đi, cơ bản không hề quần đấu cùng họ.
Hai công hội muốn mượn gió bẻ măng, kết quả cứ thế giương mắt nhìn BOSS
bị người ta cướp mất. Hai nhà vội vàng đuổi theo, ngờ đâu khi chạy đến
đây vẫn nhìn thấy cảnh tượng ấy. Người ta đã sắp xếp phục binh chi viện, thoáng cái cắt đuôi, chạy đi mất đất.
Hai nhà này phản ứng nhanh nhạy hơn nhiều, cũng không lao vào đấu đá với đám lót đường bên Việt Vân, lập tức chú ý hướng chạy của người bên
Nghĩa Trảm Thiên Hạ. Mã Đạp Tây Phong vừa nhìn hướng di chuyển liền biết hai nhà này dự định làm gì, gã nào chịu bỏ qua, bèn vội đuổi theo ngay. Nhưng số bọn gã rõ khổ, người chơi bên Việt Vân đang lót tót ở phía sau đúng là âm hồn không tan, nếu phản công thì làm chậm trễ thời gian, bơ
đẹp chúng thì chờ đoàn diệt chắc? Tách ra, nhưng bên kia còn có cường
địch là Mưu Đồ Bá Đạo và Yên Vũ Lâu, ít người quá thì sao mà chọi nổi.
Hơn nữa, Mã Đạp Tây Phong còn chưa quên kinh nghiệm đau thương trước đó, tuy người của Nghĩa Trảm Thiên Hạ đã xuất hiện, người bên công hội Việt Vân cũng ùa ra rồi, nhưng bên đối phương vẫn còn hai công hội đấy, công hội Hạ Vũ đâu? Công hội Chiêu Hoa đâu?
Mã Đạp Tây Phong lãnh hội sâu sắc sức phá hoại thế cân bằng trong việc
cướp BOSS của liên minh hàng xóm kia, xem ra sau này các công hội có
muốn cướp BOSS thì phải tăng nhân số lên, bằng không đối mặt với liên
minh ong vỡ tổ của bốn nhà này, thật sự là quá thụ động.
Song, có muốn thêm người cũng là chuyện của sau này, giờ đã không còn
kịp rồi. Quyết định cuối cùng của Mã Đạp Tây Phong vẫn là tách ra, một
nhóm qua đối phó đám người bên công hội Việt Vân, nhóm khác cẩn thận
đuổi theo trước đã. Còn hai nhà chưa ló mặt của đối phương, Mã Đạp Tây
Phong ước ao cho chúng đụng cmn vào hai nhà Mưu Đồ Bá Đạo và Yên Vũ Lâu
luôn.
Cuối cùng mọi chuyện cũng diễn ra theo ý nguyện của Mã Đạp Tây Phong.
Khi gã mang theo phân nửa đội bọc đường vòng đến cũng là lúc thấy được
đám Mưu Đồ Bá Đạo đang xông về trước bị Chiêu Hoa chặn lại. Nhưng người
Mưu Đồ Bá Đạo vẫn không lùi bước, cứ như muốn trực tiếp tiến lên xáp lá
cà. Chiến lực của đoàn tinh anh Mưu Đồ Bá Đạo rất bá, mà đa số người
chơi của công hội này, có lẽ do chịu ảnh hưởng của phong cách của chiến
đội, cũng toàn những tay dũng mãnh cương
trực như vậy.
Lẽ tất nhiên, Mã Đạp Tây Phong sẽ không nhào vô giúp vui, gã tiếp tục
dẫn đoàn bọc đường khác, ngờ đâu lại thấy cảnh công hội Hạ Vũ và Yên Vũ
Lâu dây dưa ở đấy. Yên Vũ Lâu sẽ không cứng rắn như Mưu Đồ Bá Đạo, xem
ra muốn thoát khỏi vòng vây của đám Hạ Vũ, nhưng công hội Hạ Vũ lại mặt
dày bám theo. Mã Đạp Tây Phong vẫn không đến gần bọn người đấy, chuẩn bị tiếp tục lủi đường khác, nhưng ngay lúc này, trong lòng gã lại bùng lên một linh cảm mơ hồ.
Lủi, lủi nữa, lủi mãi.
Nhưng đang lủi đi đâu đây? Người bên Nghĩa Trảm Thiên Hạ dẫn BOSS đi
đâu, mình cũng không biết? Mã Đạp Tây Phong từ từ nhớ lại hướng chạy của Nghĩa Trảm Thiên Hạ từng nhìn thấy trước đó, lại nhìn hướng tiến của
mình lúc này, lòng chợt lạnh. Lúc này gã mới hoàn toàn sáng tỏ ý đồ của
ba công hội mai phục.
Là chặn đường sao?
Ừ chặn đường, nhưng mấu chốt là kéo dài thời gian.Trong hoàn cảnh chiếm
ưu thế, đối phương cũng không tiết kiệm thời gian bằng cách phớt lờ
chuyện giết chóc như Hô Khiếu Sơn Trang, mà chúng lại vô cùng cẩn thẩn
và xảo quyệt. Hết lần này đến lần khác chặn đường truy binh, tranh thủ
thời gian, cuối cùng người của Nghĩa Trảm Thiên Hạ dẫn Võ Sĩ Giác Đấu
Vitellius đi đến phương trời nào, bọn họ cũng không biết.
“Đậu móa, cái bản đồ quỷ quái này!” đây là lần thứ hai Mã Đạp Tây Phong
tức giận chửi to. Đấu trường Dolak được chia làm ba phần riêng biệt gồm
một khoảng sân rộng bao lấy một sân cỡ vừa, trong sân con lại có sân nhỏ hơn nữa. Trải qua sự bào mòn của năm tháng chỗ nào cũng có rãnh lớn hố
nhỏ. Thoáng nhìn thì cứ tưởng nơi này chỉ đi một đường thẳng tắp, nhưng
đừng vội mừng, trên con đường thẳng tắp ấy có bao nhiêu ổ gà và hang
động khiến bạn rẽ sang lối khác, bạn không biết được đâu.
Trên một bản đồ khốn nạn như thế, việc ẩn náu dễ dàng, tìm người lại
gian nan. Tuy đoàn trăm người kéo BOSS bên Nghĩa Trảm Thiên Hạ khá đông
đúc, nhưng vấn đề là cây máu của Võ Sĩ Giác Đấu Vitellius sau một màn
giành giật thì còn được bao nhiêu, thù hận lại do Nghĩa Trảm Thiên Hạ
nắm giữ, đoán chừng chẳng bao lâu nữa BOSS sẽ bị giết. Giờ phút này còn
tản người ra tìm rồi tập hợp lại, sao mà kịp chứ?
Mã Đạp Tây Phong buồn bực. Lúc này gã còn nhận được tin báo rằng có công hội khác đang tới, nhưng Mã Đạp Tây Phong biết giờ có bao nhiêu công
hội đến cũng vô dụng thôi. Ở đây gã có thể thu được tin tức, thì bên
Nghĩa Trảm Thiên Hạ chắc chắn cũng sẽ chú ý đến. Chỉ cần chúng để ý trốn tránh, sau đó tranh thủ thời gian xử đẹp Võ Sĩ Giác Đấu Vitellius là
được.
Vịt nấu chín rồi mà vẫn để bay mất!
Mã Đạp Tây Phong tuyệt vọng, nhìn đám đàn em vẫn nôn nóng nhìn đông nhìn tây, thật lòng gã cũng không nỡ phá hủy tâm trạng của mọi người, nên cứ phải đắn đo xem nên mở miệng thế nào. Bất chợt có tin tức đến, Mã Đạp
Tây Phong ủ rũ mở tin ra xem, người gửi chính là Phân Yên Cảnh – nhân
vật của Triệu Vũ Triết. Tin đưa tới không có chữ, chỉ có hai dãy số, một dấu phẩy, đây là tọa độ!!!
“Vị trí của BOSS hả?” Mã Đạp Tây Phong hỏi.
“Nhanh lên.” Triệu Vũ Triết rep.
Mã Đạp Tây Phong cũng không để tâm đến thái độ gượng gạo của hắn ta,
chút cảm giác không tốt về Triệu Vũ Triết thoáng cái bay sạch sành sanh.
“Đến liền!” Mã Đạp Tây Phong hăng hái trả lời, sau đó gào to, điều khiểu cả đoàn phóng đến tọa độ Triệu Vũ Triết đưa đến.
Đúng là cao thủ! Đúng là nhân tài! Mã Đạp Tây Phong không kiềm lòng
nghĩ. Người ta dùng năng lực của mình tìm được vị trí đối thủ rồi kìa.
Lúc nãy chẳng thấy hắn đâu nhất định là đang lẳng lặng bám đuôi địch
nhỉ? Mã Đạp Tây Phong không ngừng nghĩ ngợi. Gã vui vì Hô Khiếu có một
tuyển thủ mới như vậy, càng vui hơn nữa là con vịt bay mất lại đập cánh
lượn về rồi.
Ở nơi nào đó tại đấu trường Dolak, đoàn người của Nghĩa Trảm Thiên Hạ
rốt cuộc cũng cắt đuôi xong, thuận lợi chiếm được thù hận của BOSS, nhân lực còn lại cũng vừa đủ xài. Ngay lúc sĩ khí tăng vùn vụt muốn xuống
tay tiễn BOSS về chầu ông bà thì bỗng đâu, pháp sư nguyên tố Phân Yên
Cảnh bất ngờ xuất hiện trước mặt họ.
“Triệu Vũ Triết!” Tức khắc người người réo gọi tên hắn.
“Hả?” Diệp Tu thoáng không tin, lúc nãy khi Triệu Vũ Triết bị hỏi tên,
hắn đang bận chỉ huy chiến đấu, không chú ý đến tên này đã tự khai ra
thân phận.
“Tân binh xuất sắc nhất.” Tiền Phương Cách Hải trầm giọng nói.
“À. Bên Hô Khiếu phải không?” Diệp Tu nói.
“Đúng rồi.” Tiền Phương Cách Hải hết sức đề phòng mà đánh giá Phân Yên
Cảnh. Đối phương thoạt nhìn không có ý xông lên, dù sao bọn họ cũng đông người hơn, một chọi một đống? Đùa hoài! Nhưng dù thế, tên này đứng cũng không xa, dáng vẻ chẳng chút sợ sệt.
“Thằng ranh này đúng là âm hồn không tan, xử nó đi!” Diệp Tu nói.
“Ông làm hả?” Tiền Phương Cách Hải xúc động, cao thủ muốn so chiêu đây mà!
Ngờ đâu góc nhìn của Ngộ Đạo Quân lại vòng về: “Anh hai à, em giờ là mục sư đó! Ông lên đi”
“Đại thần, anh đừng đùa với em mà!” Tiền Phương Cách Hải khóc tu tu.
—
Chương này tác giả cho Hạ Vũ xuất hiện như tường thành sừng sững ở ngay
đoạn đầu, xong mấy khúc sau ảnh lại tự hỏi ủa Hạ Vũ đâu chưa ra và lại
tiếp tục cho Hạ Vũ lấp ló ლ(╹◡╹ლ ) Vì tính logic, mình xin chỉnh sửa vài chỗ, hôm qua không post chương cũng vì bận sám hối với tác giả. Ngàn
lần xin lỗi anh ( ̄▿ ̄)