Trước đó Gia Thế chỉ để lộ Tiêu Thời Khâm sẽ chuyển đội, chứ không hó hé chi tiết gì thêm. Nguyên nhân cũng vì lúc ấy không phải thời kỳ chuyển
nhượng, để lộ tin này cũng coi như trái với quy tắc, lộ tin quá nhiều
chẳng khác nào không thèm đếm xỉa đến Liên minh.
Vậy nên không ai biết rõ tin tức vụ chuyển đội này cả, mãi đến ba ngày
trước, mọi người mới biết việc chuyển đội của Tiêu Thời Khâm là một cuộc trao đổi, chứ không phải mua bán. Tiếc rằng Lưu Hạo và Hạ Minh sẽ trở
thành vật trao đổi, ai ai cũng biết cả hai buộc phải rời khỏi, bởi vì
tuyển thủ trao đổi không có quyền làm chủ, đây là điểm khác biệt nhất
với việc chuyển nhượng bằng mua bán.
Trong quá trình mua bán, sau khi chấm dứt hợp đồng với câu lạc bộ cũ,
các tuyển thủ sẽ bàn bạc hợp đồng với câu lạc bộ mới. Lúc đó tuyển thủ
gần như nắm quyền quyết định xuyên suốt quá trình, không ai có thể bắt
ép nếu người ta sống chết không muốn chuyển.
Còn trao đổi lại không cần chấm dứt hợp đồng. Liên minh cho phép hai câu lạc bộ trao đổi tiếp tục thực hiện trách nhiệm như hợp đồng, chỉ yêu
cầu phía câu lạc bộ mới phải chấp hành tất cả điều khoản trong hợp đồng
ban đầu.
Suốt quá trình ấy, tuyển thủ không hề có quyền quyết định, trừ khi họ
chấm dứt hợp đồng hiện tại, khôi phục thân phận tự do thì mới có thể hủy bỏ vụ giao dịch. Nhưng dứt khoát chấm dứt hợp đồng kiểu này lại chính
là bội ước, tất nhiên sẽ bị bồi thường theo hợp đồng, có khi còn bị câu
lạc bộ kiện lên Liên minh đòi xử phạt theo cách khác, nói chung tuyển
thủ luôn bị thiệt thòi.
Tuy quy tắc là vậy, hiếm câu lạc bộ nào lại không lộ ý chuyển nhượng từ
trước, nếu một bên quá mạnh chẳng phải sẽ khiến bên chuyển nhượng còn
lại chịu áp lực sao? Nhưng Gia Thế làm xong mọi chuyện lại không hề bàn
trước với Lưu Hạo và Hạ Minh. Đây càng thể hiện sự quyết tuyệt của Gia
Thế đối với cuộc chuyển nhượng lần này.
Hai kẻ đột nhiên bị thông báo phải cuốn gói ra đi vào phút chót tất nhiên sẽ rất cay cú.
Lưu Hạo cũng biết rõ ông chủ muốn qua cầu rút ván.
Chuyện Gia Thế ép Diệp Thu giải nghệ, Lưu Hạo được coi như kẻ đứng đầu
chiến tuyến. Câu lạc bộ không biết tất cả những chuyện gã làm ư? Không
thể nào, Lưu Hạo có khi còn cố ý làm trò trước mặt họ. Nhưng câu lạc bộ
lại lựa chọn im lặng, im lặng trong trong trường hợp này chính là đồng
ý, câu lạc bộ sẽ không nói toẹt ra mày đuổi Diệp Thu đi dùm tao để tránh người dèm pha.
Lưu Hạo cũng vì biết rõ mọi chuyện nên mới dám lộng hành như vậy. Nhưng
giờ gã đã rõ, câu lạc bộ không nhúng tay vào là gian xảo nhường nào.
Chẳng khác gì để mình làm những chuyện họ cần làm, sau đó lại đuổi mình
đi khi chưa kịp nói lời nào. Gã có thể dùng chuyện đuổi Diệp Thu để
tranh công ư? Câu lạc bộ sẽ không thừa nhận, gã cũng không thể giải
trình tất cả bằng một câu “ông cũng biết cả mà.”.
Mà việc này còn chẳng thể mượn sức ép từ bên ngoài, chẳng lẽ tâm sự với
giới truyền thông rằng: Câu lạc bộ lợi dụng xong liền đá đít tôi.
Cánh nhà báo lại hỏi: Họ lợi dụng anh thế nào?
Anh đáp: Tôi giúp chiến đội đuổi Diệp Thu đi.
Lúc này câu lạc bộ sẽ chơi phũ: Tụi tao bảo mày đuổi Diệp Thu khi nào?
Tên súc sinh này, hóa ra Diệp Thu bị mày ép giải nghệ, tụi tao đã nhìn
nhầm người rồi! Không ngờ lại bồi dưỡng nên một tên ăn cháo đá bát như
mày…
Ok, đến đây thì sự thật có vẻ đã phơi bày rõ ràng, bao nhiêu tiếng xấu
bị gã gánh hết. Từ đó trở thành kẻ mang đầy tai tiếng trong giới, tên
xấu xa trong mắt fan, bảo gã làm sao ở đây được nữa?
Lưu Hạo đâu có ngu, gã chỉ đành nghiến răng nhẫn nhịn. Mai sau giải
nghệ, có lẽ gã sẽ vạch trần hàng loạt hành động đê tiện của câu lạc bộ
Gia Thế trong tâm sự đời tôi, nhưng hiện tại gã phải lo nghĩ cho cuộc
sống chuyên nghiệp còn đang dang dở của mình.
Lôi Đình – một chiến đội tệ hại không hề có số làm quán quân ngay cả khi có Tiêu Thời Khâm, Lưu Hạo không muốn lãng phí thanh xuân của mình
trong một đội ngũ như thế. Mà mỗi tuyển thủ chỉ có thể chuyển đội một
lần trong mỗi kỳ chuyển nhượng, gã đã vuột mất cơ hội chuyển khỏi Lôi
Đình trong mùa hè này, chỉ đành nhẫn nhịn lay lắt qua nửa mùa giải, chờ
đợi cơ hội chuyển đội khác trong kỳ chuyển nhượng mùa đông.
Đây chính là kế hoạch tương lai của Lưu Hạo. Nhưng trong suốt 3 ngày lo
nghĩ về tương lai, gã luôn vô tình nhớ lại cảnh Diệp Thu tuyên bố giải
nghệ. Mà mới bảy tháng trôi qua, gã cũng bị chính Gia Thế dứt khoát đá
đi.
Nếu là Diệp Thu trong trường hợp này, có phải hắn ta sẽ hủy bỏ hợp đồng, sau đó ung dung rời đi từ cổng chính?
Hắn ta nhất định sẽ làm thế…
Không biết vì sao Lưu Hạo lại chắc chắn như vậy. Thế còn mình thì sao?
Hủy bỏ hợp đồng ư? Đây chỉ là câu buột miệng khi gã và Hạ Minh thầm mắng chửi ở một xó xỉnh nào đấy. Ngay cả chính gã cũng cảm thấy bản thân chỉ thuộc loại miệng cọp gan thỏ. Gã quả thực không có niềm tin và can đảm
bất chấp tất cả như thế.
Cuối cùng, gã chỉ có thể nuốt cơn giận. Dọn dẹp và gửi đồ đạc sang chiến đội Lôi Đình, chủ nhà tiếp theo ở mùa giải sau, còn gã cũng sẽ cùng Hạ
Minh rời khỏi đây, sang báo danh tại Lôi Đình vào ngày 1 tháng 7.
Trước khi rời khỏi, nhìn cảnh fan Gia Thế hào hứng chào đón Tiêu Thời Khâm ở cửa chính, Lưu Hạo càng thêm bực dọc.
Đến giờ phút này, Gia Thế còn chưa chính thức công bố cặn kẽ chuyện Tiêu Thời Khâm chuyển đội, chắc hẳn sẽ công khai sau khi Tiêu Thời Khâm gia
nhập. Nhưng lúc ấy Lưu Hạo và Hạ Minh đã chuyển đến đội mới, cả hai còn
chẳng được tổ chức một buổi tiễn đưa vui vẻ ở Gia Thế.
Rõ ràng họ cũng có nhiều fan ở Gia Thế lắm mà!
“Đi thôi?” Hạ Minh khẽ nhắc, trong lòng hắn cũng chẳng dễ chịu hơn Lưu
Hạo. Nhưng Lưu Hạo vốn là đội phó của Gia Thế, lão đại của phòng huấn
luyện, Hạ Minh tất nhiên không thể cảm nhận được sự khác
biệt quá lớn
trong lòng Lưu Hạo.
Lưu Hạo gật đầu, dời mắt khỏi đám fan, lại thoáng nhìn căn phòng nhỏ
mình đã từng ăn dầm ở dề kể từ khi gia giập giới chuyên nghiệp, sau cùng đi ngược ra cửa cùng Hạ Minh.
Hành lang bên ngoài thật sự rất náo nhiệt, nhân viên câu lạc bộ chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Ông chủ tự mình đến thị sát khiến cả bọn phải bố trí trước thời gian quy định. Ai nấy đều lướt qua Lưu Hạo và Hạ Minh, không hề dừng lại hỏi han câu nào.
Chuyện cả hai chuyển đội, có người biết người không, nhưng dù thế nào đi nữa, cả hai không phải những kẻ quan trọng nhất hiện nay.
Lúc đi ngang qua phòng huấn luyện, cả hai nhìn tấm banner chào mừng Tiêu Thời Khâm treo ở đối diện, kích động thiếu điều muốn đốt bỏ. Lúc này,
ông chủ Đào Hiên của Gia Thế còn tự mình quan sát nhân viên bày trí
phòng huấn luyện, thoáng đảo mắt đã thấy hai người đang dừng bước bên
ngoài cửa. Đào Hiên lập tức xoay người, bước nhanh tới, từ xa đã vươn
tay phải, nét tươi cười trên mặt tự nhiên vô cùng , nhưng vì sao hắn bật cười lại không ai hiểu được.
Người dõi theo ông chủ tất nhiên có rất nhiều, vừa nhìn thấy hai người
ngoài cửa đã hiểu ra ngay. Rồi họ nhìn thấy ông chủ bắt tay Hạ Minh:
“Sắp đi rồi à? Thật sự cảm ơn sự cống hiến của hai cậu cho câu lạc bộ!”
Mấy câu khách sáo này có dối trá mấy cũng là do đích thân ông chủ tự
mình diễn, đám ô sin sau lưng Đào Hiên rủ nhau trưng vẻ mặt cảm cmn
động.
Có cần nhỏ thêm vài ba giọt nước mắt luôn không? Lưu Hạo nhìn cả đám đầy khinh thường. Đào Hiên bắt tay Hạ Minh xong thì đưa tay về phía gã. Lưu Hạo theo bản năng vươn tay ra, vừa suy nghĩ xem nên nói câu nào làm hắn tụt mood. Gã cũng không muốn trông mình như một tên ngốc.
Chợt một tiếng động âm vang trong phòng, có vật gì đó rơi xuống đất. Đào Hiên quay đầu lại, nét mặt lập tức thay đổi.
“Làm gì thế, sao lại bất cẩn như vậy? Cậu không bị gì chứ? Có làm vỡ vật gì không? Giờ vẫn còn sớm, mọi người cứ từ từ, không cần gấp.” Đào Hiên vừa dứt lời đã vội bước sang, đám lâu la lại di dời trận địa. Bàn tay
vươn ra của Lưu Hạo cứ thế khựng lại giữa chừng, trông gã bây giờ thật
sự rất giống một tên ngốc.
Đào Hiên giải quyết sự cố xong còn có thể quay về bắt tay gã tiếp ư?
Không ai biết, nhưng Lưu Hạo đã không còn mặt mũi giơ tay tiếp nữa, gã chỉ xanh mặt bảo đi thôi, rồi quay đầu rời khỏi.
Hai người đi đến thang máy, không ngờ bị hai bảo vệ của câu lạc bộ ngăn lại.
“Đội phó Lưu, Tiểu Hạ.” Bảo vệ lễ phép chào hỏi, song lời muốn nói lại
khiến cả hai nổi đóa: “Quản lý Thôi bảo tụi em dẫn hai anh đi.”
“Ý gì đây? Bọn này là trộm hay khủng bố hả? Có muốn soát người luôn
không?” Cả hai nhẫn nhịn suốt mấy ngày, Lưu Hạo còn vừa bị ăn bơ, cuối
cùng bùng nổ rít lên ngay tại chỗ.
“Anh hiểu lầm rồi.” Bảo vệ vội nói, “Tụi em chỉ muốn dẫn hai anh đi lối
cửa hông thôi. Cửa chính đông lắm, sợ rằng không ra được, huống hồ hai
anh còn nổi tiếng đến thế.”
Hai người vừa nghe đã hiểu. Chẳng qua không cho hai người đi cửa chính
mà thôi, hơn nữa lý do lý trấu lại chỉ nói một nửa. Cửa chính đang bị
fan chiến đội vây quanh, rời đi không dễ dàng, thường thì cả hai sẽ chủ
động xin đi cửa hông. Nhưng hôm nay cả hai chỉ muốn khăng khăng đi cửa
chính, kiên nhẫn ký tên cho người hâm mộ, nói cho họ biết cả hai sắp rời đi. Đây là buổi hoan nghênh Tiêu Thời Khâm, cả hai lại muốn biến nó
thành tiệc tiễn đưa của mình.
Câu lạc bộ vẫn trì hoãn việc công bố chi tiết chuyện chuyển nhượng, chắc hẳn còn đang đắn đo điều gì. Nhưng cả hai vẫn muốn tiết lộ nó trước,
gây chút ảnh hưởng đến kế hoạch mai sau của câu lạc bộ.
Do đó, hành động dẫn hai người đi cửa hông nhằm bảo hộ đúng là một lý do hợp lý, nhưng nó lại không phải lý do chính. Câu lạc bộ cũng lo nghĩ
đến chuyện hai người vừa ra cửa chính sẽ làm thay đổi bầu không khí của
buổi hoan nghênh, nên đã đề phòng theo dõi cả rồi.
“Ha ha, không sao, tụi anh có phải chưa từng chứng kiến lòng nhiệt tình của fan đâu. Tụi anh lo được, không cần mấy chú quan tâm.” Lưu Hạo lạnh lùng đáp lại.
“Để tránh khó xử cho đôi bên, hai anh nên làm theo lời bọn em đi ạ.” Bảo vệ vẫn khuyên răn như cũ.
“Khó xử? Có gì khó xử chứ? Đây là chuyện của bọn này. Chẳng lẽ bọn này
không nghe theo sẽ bị trói lôi ra à?” Lưu Hạo vẫn lạnh lùng bảo. Nếu
thật sự khống chế cả hai đi ra khỏi cửa hông, câu lạc bộ chắc chắn sẽ
rước lấy điều tiếng.
“Tất nhiên không phải rồi, nếu hai anh vẫn khăng khăng thì xin mời.” Bảo vệ bèn tránh khỏi thang máy.