Tóm tắt chương trước: Đào Hiên dắt gà qua dằn mặt và cái kết đắng lòng.
Edit: Bông | Beta: Mei
Bên Gia Thế, Đào Hiên đang vắt óc suy nghĩ chỗ “đáng sợ” của Kiều Nhất Phàm.
Phía Vi Thảo, chỉ vì một cú điện thoại của Đào Hiên mà ông chủ Vi Thảo
phải đích thân đi hỏi quản lí nhân sự rồi mới gọi cho đội trưởng Vương
Kiệt Hi. Lúc này Vương Kiệt Hi đã về nhà, đột ngột nhận được điện thoại
của ông chủ, biết vấn đề cấp bách hóa ra là Kiều Nhất Phàm thì cũng rất
ngạc nhiên.
Sau khi nghe lời nhận xét từ Vương Kiệt Hi, ông chủ Vi Thảo không còn
hoang mang nữa. Vương Kiệt Hi không phủ nhận tài năng của Kiều Nhất
Phàm, nhưng điều quan trọng là cậu ta có phù hợp với chiến đội Vi Thảo
hay không. Chiến đội Vi Thảo nhằm vào quán quân, mỗi tuyển thủ trong đội đều phải góp sức vì mục tiêu này, Kiều Nhất Phàm lại không nằm trong số đó. Chiến đội Vi Thảo không cần một nhân vật có cũng như không. Không
ai dám chắc sau này cậu ta sẽ ra sao, nhưng chiến đội Vi Thảo không thể
giúp cậu phát triển, giữ lại thì đôi bên chẳng ai được lợi gì.
Trò chuyện với Vương Kiệt Hi xong, ông chủ Vi Thảo lập tức gọi điện cho
Đào Hiên, ngỏ ý Kiều Nhất Phàm là một tuyển thủ trẻ tuổi có tài, chiến
đội Gia Thế có thể cân nhắc.
Đúng là mấy lời sáo rỗng, bình thường thì chiến đội sẽ tâng bốc tuyển
thủ sắp ra đi của nhà mình thành giỏi lắm mạnh lắm, đám tuyển thủ cũng
sẽ nói thật tiếc khi phải rời khỏi chiến đội. Thế thì đường ai nấy đi
làm gì? Từ đó suy ra, tuyển thủ mạnh và giỏi cỡ nào cũng sẽ có kẻ mạnh
và giỏi hơn thế chỗ; tiếc nuối rời đi chiến đội cũ cỡ nào, thì càng
không tiếc gia nhập chiến đội mới cỡ ấy.
Đào Hiên mà hiểu mấy chữ sáo rỗng này theo nghĩa đen sao? Nhưng ông chủ
Vi Thảo đã nói vậy thì hắn cũng biết có vậy, mọi người đang cạnh tranh
lẫn nhau, lẽ nào còn mong ông chủ Vi Thảo sẽ tận tâm nghiên cứu xem lập
trường của chiến đội Gia Thế có cần tuyển thủ thế này không?
“Được rồi, cám ơn ông chủ Dư, có thời gian thì cùng đi ăn.” Đào Hiên
cũng đáp qua loa mấy câu rồi cúp máy. Gọi điện xong cũng chẳng biết thêm được gì, tự hắn cũng ý thức được mình quá hấp tấp. Muốn biết thực lực
tuyển thủ nào cứ sai cấp dưới đi làm là được, đường đường là ông chủ lại đi hỏi han một tuyển thủ đã bị chiến đội Vi Thảo vứt bỏ, nghe có vẻ
giống…nhặt rác người ta vứt đi?
Cuối cùng Đào Hiên quyết định chuyện Kiều Nhất Phàm cứ giao cho cấp dưới tìm hiểu kỹ là được.
Bên phía Hưng Hân, ngay cả Diệp Tu cũng không ngờ một câu nói của Kiều
Nhất Phàm lại làm hai người đứng đầu của hai chiến đội cuống lên như
thế. Lúc tiệm net Hưng Hân bớt loạn, Kiều Nhất Phàm còn chưa hoàn hồn đã được mọi người kéo đi ăn đêm đãi khách. Tối khuya lại đi cùng Ngụy Sâm
và Bánh Bao về phòng ở, như thể chẳng có gì xảy ra.
Sáng hôm sau, khi mọi người tụ tập trong phòng huấn luyện, Diệp Tu mới
giải thích cặn kẽ cho Kiều Nhất Phàm nghe tình cảnh trước mắt của chiến
đội cùng những việc quan trọng phải làm. Kiều Nhất Phạm cũng không sợ
chuyện phải đối mặt với Gia Thế trong vòng khiêu chiến. Vì cậu đã chuẩn
bị tâm lí sẵn, cậu biết Diệp Tu muốn tham gia vòng đấu khiêu chiến này,
lúc Gia Thế bị loại, Kiều Nhất Phàm cũng lường trước từ sớm.
“Em nhất định sẽ cố gắng.” Đây là phong cách của Kiều Nhất Phàm. Cậu cẩn trọng không thốt lên mấy khẩu hiệu như “Đánh bại Gia Thế”, chỉ cam đoan bản thân sẽ dốc toàn lực.
“OK, biết rồi thì vô game đi! Đồng chí lão Ngụy hiện đang nằm vùng, là
trưởng đoàn tinh anh hai thuộc công hội Luân Hồi.” Diệp Tu nói.
“Lợi hại quá.” Kiều Nhất Phàm phục sát đất, cậu biết rõ tổ chức của công hội trong câu lạc bộ, trưởng đoàn tinh anh hai nhất định là siêu lắm
nhỉ? Nằm vùng mà còn làm sếp, quá ngầu, quá cao tay.
Ngụy Sâm sao có thể giải thích thân trưởng đoàn của mình thực ra chỉ là
kẻ làm công bị người khác sai vặt, sát phong cảnh lắm, bèn xua tay: “Nào có.”
“Tiểu Kiều này, việc chính của em là hoạt động cùng tụi anh, không có
việc gì thì tự luyện tập, hễ được gọi thì lập tức tập hợp đi cướp BOSS
hoang dã.” Diệp Tu nói.
“Rõ ạ.”
Sau đó ai nấy đều vào vị trí, Diệp Tu chợt quay sang ném một quả bom
hạng nặng lên đầu Ngụy Sâm: “Lão Ngụy, tui vừa sắp xếp lại vật liệu,
phát hiện vật liệu để nâng cấp Bàn Tay Tử Vong lên cấp 65 đủ rồi đấy.”
“Vậy à…” Ngụy Sâm nghe xong liền sững sờ. Trong game bây giờ, chuyện tự
mình tạo nên vũ khí bạc thứ thiệt đúng là khó khăn chồng chất. Bởi vũ
khí bạc luôn lấy vật liệu hiếm làm gốc, nhưng mớ vật liệu hiếm lại bị
công hội câu lạc bộ độc chiếm mất. Bàn Tay Tử Vong của Ngụy Sâm cũng
phải mất mấy năm mới có thể tăng đến cấp 60, trong đó còn phải nhờ cơ
duyên và vận số. Nhưng hiện tại, cùng một thân phận thành viên của đoàn
cướp BOSS hoang dã, gã chỉ cần kiếm được thành tích tốt là đủ để nâng
cấp vũ khí bạc trong một thời gian ngắn.
“Phương án nâng cấp 65 của ông không có vấn đề gì hén?” Diệp Tu hỏi.
“Hầy… Thật ra tao cũng không chắc 100% đâu.” Vô liêm sỉ như Ngụy Sâm mà
còn do dự không dám kết luận, đủ biết bước này khó nhai cỡ nào. Không
vạch rõ phương án chính là nguyên nhân lớn nhất dẫn tới hao phí vật
liệu. Mỗi một lần nghiên cứu điều chỉnh lại phương án là mỗi lần bay một đống vật liệu, chẳng khác qué nào cái động không đáy cả.
“Tui thấy phương án kia của ông không có vấn đề gì lắm.” Diệp Tu nói.
Những thời khắc này mới thấy được sự quý giá của nhân tài kĩ thuật, chỉ
dựa vào kinh nghiệm và sự hiểu biết với Vinh Quang, đã có thể xác định
được cấp độ của một phương án còn chưa được thí nghiệm. Đổi là kẻ không
hiểu mô tê gì chỉ trông chờ mèo mù vớ cá rán, thì có đốt sạch vật liệu
cũng không
làm gì được.
“Tao cũng thấy không có gì không ổn.” Ngụy Sâm nói. Trước kia gã phải tự lực cánh sinh, chịu không nổi tổn thất, nên chỉ biết nghiên cứu đi
nghiên cứu lại phần lý thuyết, nghĩ được cái gì đã nghĩ cả rồi. Song lí
thuyết cũng chỉ tới đây thôi, còn xảy ra vấn đề gì nữa thì lúc thí
nghiệm mới biết được, nghĩa là chỉ còn nước tìm nguyên nhân trong thất
bại. Nghĩ vậy, Ngụy Sâm lại nóng ruột nóng gan.
“Vậy thử coi?” Diệp Tu nói.
“Thử nhé?” Ngụy Sâm cũng nói.
“Ông hay tui làm?” Diệp Tu hỏi.
“Đệch, để tao.” Ngụy Sâm cắn răng. “Mày đưa vật liệu đây.”
“OK.” Diệp Tu sửa sang sắp xếp lại. Bàn Tay Tử Vong lên cấp 65 cũng
không hoàn toàn dựa trên vật liệu hiếm từ BOSS hoang dã. Thứ hắn cần có
thể tìm được trong đống vật liệu từ 20 triệu của Luân Hồi. Trên thực tế, nếu phương án nâng cấp vũ khí bạc không có vấn đề gì thì áp lực giảm
rất nhiều. Ví dụ như các chiến đội Luân Hồi, Gia Thế, thì Hoang Hỏa của
Nhất Súng Xuyên Mây hay chiến mâu Khước Tà của Nhất Diệp Chi Thu có hỏng cũng có thể làm lại rất nhanh. Bởi nếu đã có bản vẽ đúng, vật liệu cũng đã tích lũy hòm hòm thì làm lại một cái dễ như không. Nếu chẳng may
thao tác nhầm nhọt khi chỉnh sửa trang bị thì cũng chỉ là hao tổn bình
thường, không đáng kể.
Diệp Tu sắp xếp lại vật liệu, còn Ngụy Sâm thì log acc Nghênh Phong Bố
Trận. Bàn Tay Tử Vong là vật bất li thân của nhân vật này, gã cũng chẳng dám cho acc nằm vùng dùng. Một là quá nổi, hai là lỡ đâu phi thăng rơi
mọe luôn thì vui? Dù đã có bản vẽ chuẩn thăng tới cấp 60, nhưng đâu thể
xem nhẹ được. Vật liệu có phải từ trên trời rơi xuống đâu!
Hai nhân vật gặp mặt rồi tiến hành giao dịch. Ngụy Sâm cho Bàn Tay Tử
Vong và vật liệu vào hệ thống chỉnh sửa trang bị. Nghênh Phong Bố Trận
cũng chuyển vào giao diện đấu trường an toàn tuyệt đối, mới bật hệ thống chỉnh sửa trang bị lên.
Quay lại nhìn, thấy nguyên đám Diệp Tu, Trần Quả, Đường Nhu, Bánh Bao và Kiều Nhất Phàm đều đã vây quanh. Ai cũng biết tầm quan trọng của việc
này, không tới hóng kết quả thì còn làm gì?
“Bẹp.” Ngụy Sâm nhổ vào tay, chà xát tỏ ý gột rửa cầu may. Sau đó click
vào Bàn Tay Tử Vong trong hệ thống chỉnh sửa trang bị, rồi từ từ tháo
tung, tách ra.
Việc tiếp đó chính là dùng vật liệu mới chế ra bộ phận cần thay thế, rồi lắp ngược lại. Có vài bộ phận chỉ cần thả vào khuôn là tự đúc thành
hình, nhưng cũng có những thứ phải chính tay Ngụy Sâm mài dũa chế tạo.
Diệp Tu đã xem qua phương án của gã nên biết những điều này. Ngụy Sâm
cân nhắc kĩ lưỡng các điểm khác nhau giữa vật liệu mới và cũ, có vài bộ
phận cần phải điều chỉnh trong quá trình thăng cấp. Mấy thứ này đều
không có khuôn mẫu, Ngụy Sâm phải tự tay chỉnh sửa theo phương án đề ra. Hết cắt đến đục rồi đánh bóng. Hệ thống chỉnh sửa trang bị giờ giống
hệt máy tiện.
Việc thăng cấp Ô Thiên Cơ của Diệp Tu tới giờ vẫn chưa cần thao tác này. Nhưng hắn biết, đây chỉ là chuyện sớm muộn. Lúc Tô Mộc Thu thiết kế vũ
khí này, giới hạn của Vinh Quang chỉ là cấp 50. Từ cấp 50 đến cấp 70,
thay đổi lớn nhất không phải tăng level, mà là sự xuất hiện map cấp cao: Thần Chi Lĩnh Vực.
Từ cấp 55, hầu hết vật liệu đều từ Thần Chi Lĩnh Vực. Dù khu thường cũng có BOSS hoang dã cấp 55 đến cấp 70, còn nhiều hơn bên Thần Chi Lĩnh
Vực, nhưng lại hoàn toàn không đáng một xu. Cũng như trang bị cấp 70 ở
khu thường khác xa trang bị cấp 70 Thần Chi Lĩnh Vực vậy. Vật liệu cấp
70 khu thường, sao có thể chế ra được siêu trang bị bạc, trang bị cam
cấp 70 Thần Chi Lĩnh Vực đây?
Vũ khí bạc đứng đầu, tất nhiên phải lấy vật liệu hiếm của Thần Chi Lĩnh
Vực làm chủ rồi. Nguyên liệu hiếm ở khu thường cũng có thể xài, nhưng kể từ cấp 55 trở đi chẳng khác gì đầu thừa đuôi thẹo cả.
Trang bị tự chế lên đến cấp 50 là một chuyện, sau tăng tiếp kiểu gì lại
là chuyện khác. Vật liệu bên Thần Chi Lĩnh Vực càng thêm phức tạp và
hiếm hoi. Nên nếu cứ nghĩ theo lối mòn thì không cách nào sử dụng được.
Thế nên nhiều bộ phận phải điều chỉnh theo tính đặc thù của vật liệu.
Bàn Tay Tử Vong của Ngụy Sâm đã suy xét chuyện này, đến lượt Ô Thiên Cơ
của Diệp Tu cũng phải sẽ đối mặt với chuyện đó trong lần thăng cấp tiếp
theo, nên hiện tại Diệp Tu đang dốc lòng nghiên cứu. Lần thăng cấp này,
Tô Mộc Thu không hề để lại chút tư liệu nào, vì khi cậu ra đi, Thần Chi
Lĩnh Vực còn chưa xuất hiện…