Edit: Tam | Beta: Kha
Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm đến Thần Chi Lĩnh Vực, xài dịch vụ cày
thuê thì lên cấp nhanh khỏi bàn. Lại nói bên Thần Chi Lĩnh Vực cũng
không có nghề “cày thuê”, bởi vì đa số người chơi thường max cấp rồi mới bắt đầu khiêu chiến Thần Chi Lĩnh Vực. Trừ khi giới hạn max cấp lại bị
kéo lên, mới có chuyện toàn dân kéo nhau đi luyện nữa.
Lúc Kiều Nhất Phàm chuẩn bị rời khỏi Vi Thảo, có qua chỗ cày thuê nhận
lại Một Tấc Tro – quỷ kiếm sĩ max 70 cấp. Tất nhiên, bên cày thuê chỉ
nhận thăng cấp là chủ yếu, còn nâng điểm thuộc tính, kỹ năng là chuyện
khác, muốn thì phải yêu cầu. Kiều Nhất Phàm lúc đưa cũng sẵn bàn giao,
nên lúc nhận lại Một Tấc Tro đã là một acc max điểm kỹ năng và thuộc
tính như bao người. Nhưng bây giờ, làm theo hướng dẫn của Diệp Tu, điểm
kỹ năng Một Tấc Tro không ngừng tăng lên khiến Kiều Nhất Phàm ý thức
được, “max điểm kỹ năng” chân chính còn ở phía sau.
“Không ngờ có hướng dẫn thế này!” Kiều Nhất Phàm vô cùng bội phục, mà dù sao cậu xuất thân từ đội quán quân, tầm mắt cũng rộng hơn. Tuy vậy,
trong chiến đội Vi Thảo, nhân vật cấp Thần Vương Bất Lưu Hành trâu bò
nhất, cũng chỉ có 4855 điểm kỹ năng.
Kiều Nhất Phàm dám dùng mấy chữ “cũng chỉ có” để miêu tả nhân vật cấp
Thần như Vương Bất Lưu Hành. Bởi vì cậu đoán được acc quỷ kiếm sĩ Một
Tấc Tro bé nhỏ vô hình của mình nhờ cày thuê mà lên cấp này, sau khi làm xong tất cả nhiệm vụ, điểm kỹ năng nhất định không dưới 4900.
Vượt cả Vương Bất Lưu Hành?
Dù chỉ là một mặt nào đó, nhưng đây là chuyện Kiều Nhất Phàm lúc trước
có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, bây giờ lại rành rành trước mắt. Kiều Nhất Phàm không thể không kích động, sự tồn tại của Vương Bất Lưu Hành
trong lòng con dân Vi Thảo chính là điều vĩ đại nhất. Mà bây giờ, cậu
sắp vượt qua điều vĩ đại đó. . .
Kiều Nhất Phàm hơi tạm dừng nhiệm vụ. Nhiệm vụ này yêu cầu thao tác hơi khó, cậu sợ tâm trạng kích động khiến mình bị thất bại.
Diệp Tu đang sắp xếp vật liệu, đồng thời nghĩ cách hoàn chỉnh kế hoạch
nâng cấp Ô Thiên Cơ. Đã có nền tảng vững chắc, bước kế tiếp, càng cần
nhiều kiến thức và kinh nghiệm về Vinh Quang hơn nữa. Mà về mặt này,
Diệp Tu hơn Tô Mộc Thu năm đó những tám năm kinh nghiệm, cả Tô Mộc Thu
cũng chưa chắc có thể làm tốt bằng hắn.
Ô Thiên Cơ cấp 55, Diệp Tu tạm thời có ý tưởng dùng sáu món vật liệu
hiếm để nâng cấp. Còn bá đạo hơn Bàn Tay Tử Vong cấp 65 của Ngụy Sâm,
vốn chỉ cần bốn loại vật liệu hiếm mà thôi. Mà vật liệu hiếm tuy quan
trọng, nhưng những loại khác cũng không thể khinh thường. Thuộc tính và
kỹ năng của mỗi trang bị, đều phải dựa trên sự phối hợp hoàn mỹ nhất từ
tất cả bộ phận mới phát huy tối đa được. Suy ra, vai trò của vật liệu
phó bản và vật liệu hiếm trong việc chế tạo trang bị đều quan trọng như
nhau. Chỉ là vật liệu từ phó bản thì dễ kiếm, mà vật liệu hiếm khó tìm,
nên mới thấy vật liệu hiếm quan trọng hơn là vậy. Mà cũng do làm vũ khí
bạc cần hàng hiếm, nên mới không chế tạo đại trà được. . .
“Sao? Có thăng cấp Ô Thiên Cơ được không?” Trần Quả thấy Diệp Tu nghiên cứu bản thiết kế Ô Thiên Cơ, bèn đến gần hỏi han.
“Tui coi kỹ lại đã.” Diệp Tu nói. Dù sao hắn không giống Ngụy Sâm hết
lòng nghiên cứu Bàn Tay Tử Vong mấy năm trời. Từ lúc hắn rời khỏi Gia
Thế, bắt đầu lại với Quân Mạc Tiếu và Ô Thiên Cơ, đến nay mới chỉ chừng
bảy tháng. Kế hoạch nâng cấp Ô Thiên Cơ về sau hắn cũng từng nghĩ qua,
nhưng đến khi Ô Thiên Cơ thực sự đến cấp 50 mới bắt đầu tiến hành được.
Diệp Tu hi vọng mình cũng có thể giống Ngụy Sâm, ít nhất ổn thỏa được
phần lý luận, sau đó dùng thực nghiệm bổ sung sai sót còn lại.
“Vật liệu bây giờ đủ hết chưa?” Trần Quả hỏi.
“Vật liệu thường thì OK, vật liệu hiếm vẫn còn thiếu.” Diệp Tu nói.
Dù chưa chốt được phương án cuối cùng, nhưng lúc đánh BOSS, Diệp Tu cũng ưu tiên chọn vật liệu theo kế hoạch hiện tại. Ô Thiên Cơ lên cấp 55 cần sáu món vật liệu hiếm cấp 55 tất thảy. Đánh toàn BOSS nhỏ, bởi tuần
trước các công hội lớn không mấy coi trọng, bọn Diệp Tu thu hoạch rất
khả quan. Nhưng cả bọn mới bắt tay hợp tác từ thứ hai tuần trước, mà
cũng không phải dạng trực net suốt 24/7, khó tránh sơ sót, nên bị lỡ mất một BOSS hoang dã rớt vật liệu hiếm Diệp Tu cần.
Mà tuần này BOSS hoang dã Diệp Tu hóng đợi vẫn chưa xuất hiện. Nhưng coi tình hình hôm qua, Trương Tân Kiệt của Bá Đồ cũng hăng hái chẳng kém
ai! BOSS hoang dã cấp 55 vẫn tự mình ra trận. Đội phó chiến đội ra mặt,
mấy đoàn tinh anh của Bá Đồ sao ngồi không được. Bá Đồ có trang bị bạc
nào cần gấp vật liệu hiếm ư? Diệp Tu suy đoán.
Một buổi sáng trôi qua, Diệp Tu không thấy bọn Trảm Lâu Lan báo tin gì. Cả buổi trưa ngày thứ ba cũng thế.
“Đại thần ồ. . .” Bốn hội trưởng bàn bạc nhau, cuối cùng nhắn cho Diệp
Tu, “Chờ cả sáng không thấy BOSS, anh coi coi hay bây giờ tụi mình nghỉ
trước đi? Đợi tối hãy lên, hành động lệch múi giờ với Trương Tân Kiệt?”
Cách này ban đầu là Diệp Tu đề xuất, nhưng chưa nói khi nào bắt đầu. Thứ ba hình như vẫn hoạt động như cũ? Nhưng đợi cả sáng chẳng thấy BOSS,
trong lòng bị ám ảnh chuyện bị cướp giật, nên cả đám mới nhắc.
“Đừng gấp.” Diệp Tu dở khóc dở cười, “Chưa được một ngày, Trương Tân
Kiệt bám như sam thiệt, nhưng ai biết bữa nay đột nhiên lặn thì sao? Bây giờ quan sát tình hình trước đã! Mà không phải mấy ông hoạt động giờ
này tiện hơn hả? Tui nghĩ ban ngày dễ điều động nhân lực hơn chứ?”
“Cũng được.” Mấy vị hội trưởng gật gù. Công hội dù có một lực lượng
không nhỏ các nhân viên trực game bán thời gian hoặc toàn thời gian.
Nhưng chỉ
dựa vào những người này thôi không đủ, nhất là những khi cần
lùng BOSS, phải huy động sức mạnh của quần chúng nhân dân mới được. Tuy
có thể nhờ đám nhân viên công hội đặc biệt đi tìm, nhưng chỉ bấy nhiêu
làm sao rải hết toàn bộ Thần Chi Lĩnh Vực! Nên cần nhờ sức mạnh tập thể
là vậy. Cũng không quá vất vả, ai đi đâu cứ đi, chỉ cần thỉnh thoảng để ý khu vực xung quanh có BOSS hoang dã hay không, hoặc có người chơi công
hội khác thậm thụt làm chuyện mờ ám là được. Nên là người chơi online
càng nhiều càng tốt, tuy càng đông người thì cạnh tranh càng mệt mỏi,
nhưng cái nào cũng có ưu khuyết điểm riêng cả!
“Vậy chiều mình tiếp?” Bạch Khê Lưu Cảnh của công hội Chiêu Hoa nói.
“Tiếp tiếp.” Ba người kia phụ họa.
Hội này cũng lập một group chat QQ, tiện cho mọi người tụ tập lại bàn
bạc. Trong game ai cũng có công hội riêng, không có kênh nào thuận tiện
giao lưu với nhau, hơn nữa Diệp Thu đại thần còn có thói quen đổi clone
như thay áo.
Buổi chiều mọi người vừa vào game, như bù lại buổi sáng vắng lặng không
một bóng BOSS, vừa onl đã nghe tin BOSS xuất hiện. Hơn nữa còn một lượt
hai con. Nghĩa Trảm Thiên Hạ và Hạ Vũ lần lượt nhận được tình báo về hai BOSS này.
BOSS hoang dã cấp 55, Gia Nạp Đai Đỏ.
BOSS hoang dã cấp 65, lục dã ma đồ A Mạc Phu.
Hai BOSS, thậm chí ba BOSS xuất hiện cùng lúc không phải là chuyện hiếm. Trong trường hợp này, các công hội lớn chỉ sợ ra cùng hai BOSS cấp 70,
khiến họ xoắn xuýt không biết lấy ai bỏ ai. Như hiện tại thì dễ xử hơn
nhiều. Một BOSS cấp 55 không cần đoàn tinh anh ra trận, góp tạm một đám
đi đánh là được, tinh anh tất nhiên dành để đánh con cấp cao hơn, một
lần đánh hai BOSS xem ra cũng khá tiện lợi.
Nhưng quân đồng minh chẳng lạc quan được vậy, đây làm sao đủ sức chạy
chọt như đằng ấy chứ, đại thần đánh BOSS này thì BOSS kia hốt sao. Nhưng như bây giờ cũng không đến nỗi nào, giải quyết dễ thôi, tất nhiên là
chọn BOSS lớn. Bốn hội trưởng thu xếp như đúng rồi, không ngờ Diệp Tu
bất thình lình làm một câu, “Tụi mình đi Đạo Trường Xích Vân đi?”
“Đạo Trường Xích Vân?” Bốn hội trưởng nghe xong đều ngẩn ra, vì đây là
khu cấp 55, cũng là chỗ Gia Nạp Đai Đỏ xuất hiện, đại thần định bỏ con
BOSS lớn lấy con nhỏ sao?
“Cũng được.” Việt Tử Khuynh của công hội Việt Vân chợt hiểu ý đồ của đại thần, gửi tin bảo, “Cả ngày hôm qua chẳng cướp được gì, hôm nay nên có
khởi đầu hoàn hảo há.” Hắn cho rằng đại thần muốn khởi động trước để
khích lệ mọi người, nên mới lựa BOSS dễ.
“Ồ ồ.” Ba vị hội trưởng cũng chợt lĩnh hội tâm ý của đại thần.
Kết quả Diệp Tu lại phát biểu một câu, “Mọi người ráng lên, tui cần chút vật liệu bên đây!”
“Ặc?” Bốn hội trưởng hoảng hốt. Hóa ra đây mới là lí do thực sự khiến
đại thần bỏ BOSS ma đồ 65 đi đánh đai đỏ 55 sao? Chỉ đơn giản là nhu cầu cá nhân chứ không phải khích lệ sĩ khí à?
Mà bây giờ có đắng cũng vô nghĩa, bốn hội trưởng sắp xếp nhân lực của mình, dẫn đội tiến về phía Đạo Trường Xích Vân.
Đạo Trường Xích Vân là một đạo trường khổng lồ, to gần bằng một thị trấn nhỏ. Trên bảng hiệu ngoài cửa chính có một biểu tượng đám mây màu huyết dụ, trên đó viết một chữ “Võ” màu đen rồng bay phượng múa, tựa như muốn cất cánh bay ra ngoài. Đạo Trường Xích Vân là một khu luyện cấp cấp 55, nơi này có không ít chỗ nhận nhiệm vụ, còn có cả phó bản Điện Thờ Bí
Mật Xích Vân năm đó làm mưa làm gió không biết chôn vùi thanh xuân của
bao nhiêu anh hùng hảo hán. Nhưng bây giờ đa số người chơi Thần Chi Lĩnh Vực đều lên cấp 70, Đạo Trường Xích Vân hoang vắng từ lâu. Một người
chơi bất kì đi ngang qua cũng có đẳng cấp khiến đám NPC 55 – 57 nơi này
lác mắt nhìn. Dù là Gia Nạp Đai Đỏ từng được xưng tụng là BOSS số một
Vinh Quang ngày ấy, buồn thay hôm nay cũng chẳng là mục tiêu cho các
công hội lớn điều động đoàn tinh anh ra trận nữa.
Lúc này một đội người chơi đang lướt qua cửa chính của Đạo Trường Xích
Vân, trên đầu đội danh hiệu một trong ba công hội đứng đầu Vinh Quang –
Lam Khê Các.
Mà hai kiếm khách đi ở hàng đầu tiên, một người là một trong năm cao thủ đứng đầu Thần Chi Lĩnh Vực, Lam Kiều Xuân Tuyết, kẻ còn thoạt nhìn như
vô danh tiểu tốt, nhưng thành viên Lam Khê Các cùng đội hiện tại đều rõ, vị này chính là thiếu niên được chiến đội Lam Vũ gửi đến, xuất thân từ
trại huấn luyện của Lam Vũ. Họ Lư, tên Hãn Văn, nhân vật: kiếm khách Lưu Vân.