Edit: Cớt | Beta: Pi
Không phải không có cách khắc chế loại kỹ năng cưỡng chế thù hận này của kỵ sĩ, nhưng kiếm khách lại không có kỹ năng như vậy, Lư Hãn Văn cũng
đành bó tay. Cậu nhóc một mình xông trận, nên lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Vân lao đến chỗ kỵ sĩ. Tuy kỵ sĩ không thể tránh, nhưng nhiệm
vụ chính của gã là làm xáo trộn tiết tấu công kích của Lư Hãn Văn, xài
loại kỹ năng cưỡng chế thù hận trong PK xem ra cũng khá hữu dụng.
Kỹ năng Gầm Rú cũng không hạn chế thời gian, hiệu quả bị rống chỉ mất đi khi đánh trúng mục tiêu một lần. Kỵ sĩ này cũng rất thông minh, sau khi rống một tiếng liền co giò bỏ chạy, rõ ràng là muốn giữ chân Lư Hãn Văn lâu hơn. Lư Hãn Văn tất nhiên hiểu rõ đặc điểm kỹ năng này, cũng biết
mình không có cách giải trừ hiệu quả của nó, không hề lăn tăn, chủ động
xông đến chỗ kỵ sĩ, chém ra Tam Đoạn Trảm mở đường, kiếm quang vừa chém
xuống, người cũng theo đấy mà vụt lên trước.
Kỵ sĩ nọ vừa chạy vừa ngoảnh đầu nhìn, ai ngờ vừa xoay đầu, thế quái nào Lưu Vân đã không chạy theo gã nữa?
Người chơi khác cũng thấy rõ, Lưu Vân dùng Tam Đoạn Trảm mở đường thoắt
cái đã đuổi tới phía sau kỵ sĩ, mũi kiếm đâm tới, còn chưa thấy rõ là
trúng hay chưa, thì người ra đi đầu không ngoảnh lại rồi.
Có thể quay đầu đi ắt hẳn một nhát kia đã trúng. Ấy vậy mà thằng trúng
chiêu không phát hiện, còn ngu ngốc ngoái cổ ngóng chờ nữa chứ! Đòn này
phải vi diệu lắm ha? Thằng nhóc này đúng là không lãng phí một giây nào.
Mũi kiếm vừa chuyển, Lưu Vân đã nóng lòng đuổi theo Ngộ Đạo Quân. Nào ngờ chưa bước được ba bước, đầu cậu đã ngoái trở về.
“A a a a a, là ai.” Lư Hãn Văn kêu lên, lần này Lưu Vân dính Khiêu
Khích. Toàn bộ kỹ năng của gã kỵ sĩ kia đã CD hết, nhưng đoàn tinh anh
của bốn công hội không biết có bao nhiêu kỵ sĩ, một người CD liền có
người khác thay.
Khiêu Khích thì phụ thuộc vào thời gian kỹ năng, không phụ thuộc vào
công kích. Nên ngay khi quay đầu, Lư Hãn Văn cũng không xông thẳng đến
chỗ kỵ sĩ, mà dùng thao tác để kiềm chân Lưu Vân lại. Tiếp đó, cậu vung
kiếm chém loạn xạ vào đám người chơi xung quanh. Nhưng không một ai phản ứng.
Đây là lần thể nghiệm trọn vẹn nhất cảm giác nhỏ nhoi của sức mạnh cá
nhân trước một tập thể. Cho dù Lư Hãn Văn có thao tác khủng bố cùng
trang bị đủ áp chế toàn bộ người chơi trong game, thì khi đối mặt với
một đoàn lớn, đối phương muốn bơ bạn, bạn cũng đách làm được gì.
Lúc này, kha khá người chơi cũng ngộ ra ý của câu “đừng để ý đến nó nữa” là gì.
Họ đông nhưng không có nghĩa là họ sẽ bắt được Lưu Vân, ngược lại còn có thể bị vị cao thủ này nắm mũi nếu lựa chọn phản công. Cách tốt nhất bây giờ là cứ quăng cục bơ, coi cậu ta như con muỗi đuổi hoài không bay,
nhìn thì ngứa tay nhưng không giết được, nên phải nhịn, nhịn nữa, nhịn
mãi. Đám top trong game mà muốn so kinh nghiệm chiến đấu phong phú với
tuyển thủ của họ, bình thường chém giết vô số nhưng đây là lần đầu gặp
phải đối thủ chuyên nghiệp ư? Có điều họ nhanh chóng bình tĩnh lại. Thế giới game vốn là lãnh địa lợi hại như người trước mặt, họ vẫn chưa biết nên đối phó thế nào. Đấu với tên này phải là đại thần tung hoành được ở trong game lẫn giới chuyên nghiệp như Diệp Thu ấy!
Trong khoảng thời gian sau đó, Lư Hãn Văn gần như nếm đủ mùi hành. Đội
ngũ của bốn công hội cứ thế tiến về trước, còn Lư Hãn Văn thì bị đội kỵ
sĩ của đối phương dàn trận giày vò, Khiêu Khích và Gầm Rú nối tiếp liên
tục, kỹ năng vừa kết thúc liền bật Tinh Thần Kỵ Sĩ, tất cả kỹ năng reset lại từ đầu… Tính ra thì kỵ sĩ nào cũng có bốn lần cưỡng chế kiểm soát
cậu, mà bốn công hội có bao nhiêu kỵ sĩ chứ? Lư Hãn Văn bị xoay như
chong chóng, Lưu Vân hết lủi từ trái sang phải, vừa chém vừa giết, kết
quả chỉ nhận được tiếng cười hí hửng của người ta.
Sau khi nắm được mấu chốt, đám người chơi không cảm thấy phiền nữa, chỉ thấy chơi với thằng nhóc này cũng vui lắm.
Lư Hãn Văn tức giận gào “a a” liên tục, nhưng cậu cũng bó tay, lỗi không nằm ở thực lực, mà là vì kiếm khách không có cách nào hóa giải skill
cưỡng chế thù hận của kỵ sĩ. Hơn nữa, Diệp Tu còn tự mình dẫn theo Tay
Nhỏ Lạnh Giá đi buff dạo, Lư Hãn Văn thỉnh thoảng chợp được cơ hội bùng
nổ, ai ngờ chưa xơ múi được gì đã bị người ta phớt lờ.
Không tốn nhiều thời gian hành hạ Lư Hãn Văn, quân đồng minh đã nhanh
chóng đuổi đến nơi. Bên Lam Khê Các vẫn chưa dẫn BOSS bỏ chạy, vì có đối thủ ngăn ở trước mặt.
Lúc này, hai công hội Luân Hồi và Lâm Hải đang ở đây, ba nhà tạo nên
trận hỗn chiến, vừa đánh BOSS vừa PK, nhưng Lam Khê Các đến sớm, thực
lực lại mạnh, BOSS gần như thuộc về họ. Có điều trước hai đối thủ đang
nhăm nhe cướp BOSS, Lam Khê Các nghĩ xác xuất bảo vệ BOSS vượt biên rất
nhỏ. Huống chi việc giết BOSS cũng nhanh, thường chả ai làm thế với BOSS hoang dã cấp 55 cả. Chỉ cần PK chèo chống giữa cuộc hỗn chiến, cố đập
và tiễn BOSS về miền cực lạc sớm nhất là xong, không cần tốn sức liều
mạng với các công hội khác làm gì.
Trước đó, sau khi tình hình đánh BOSS trở nên bình thường. Lam Hà lo
lắng đoàn của Diệp Thu sẽ tới đây. Nhưng Lư Hãn Văn vừa nghe xong đã chủ động xin đi phá rối, để đoàn đội tranh thủ thời gian. Lam Hà cho rằng
thao tác của Lư Hãn Văn cao siêu, một mình cậu ta cũng đủ gây phiền phức cho địch. Dù đối phương có thể giết cậu, nhưng cũng sẽ tốn khá nhiều
thời gian, cầm chân đối thủ càng lâu thì cơ hội cướp BOSS cũng càng
nhiều.
Cứ thế Lư Hãn Văn được phái đi, cậu ta ra tay rất thần sầu nhưng mục
đích lại không hề đạt được. Phe địch gồng mình chịu đựng những pha quấy
rối của cậu rồi nhanh chóng chạy đi. Lư Hãn Văn biết rõ mục đích mình
đến đây, nhưng bó tay rồi,
bị khống chế bằng cách thức khốn nạn thế này
cậu cũng đắng lòng lắm chứ!
Quân đồng minh vừa đến, Lam Hà lập tức phát hiện ngay, lòng ngực cũng nện bình bịch.
Tới nhanh quá đi! Lư Hãn Văn cũng thất thủ rồi sao? Lam Hà còn đang suy
tư, thì loáng thoáng trông thấy Lưu Vân của Lư Hãn Văn như chú chó bị
đùa bỡn, hết chạy bên này đến chạy bên kia giữa lòng địch.
Lam Hà nhất thời ngộ ra, Lưu Vân của Lư Hãn Văn đã bị bên kia dùng thủ
đoạn khống chế triệt để rồi! Cứ nghĩ đến việc đứa nhỏ này bị đùa bỡn như thú cưng cả đoạn đường, Lam Hà áy náy vô cùng.
Quá sơ ý! Sao lại có thể coi thường thủ đoạn của ai kia cơ chứ! Vậy mà
mình lại đẩy đứa nhỏ mới có bao tuổi như Lư Hãn Văn đến đối phó với
người ta! Rõ là bưng dê đến miệng sói mà!
Ngó thấy Lưu Vân đang bị bên kia giày vò không dứt, Lam Hà vội phái người đến chi viện.
Trong game luôn tồn tại những nghề có sẵn chiêu buff miễn dịch với các
kỹ năng khống chế thù hận như Khiêu Khích hay Gầm Rú, ví dụ như kỵ sĩ sẽ có skill Bất Động Như Núi, khí công sư có skill Khí Định Thần Nhàn…
Lam Hà vội tự mình dẫn người đi giải vây, nhưng lúc này người của bốn
công hội đã đến chiến trường, ùn ùn tản ra, Lưu Vân bị kéo đến đâu cũng
không biết. Chuyện bên này còn chưa giải quyết xong, thì bất chợt lại có thêm một công hội khác đến, trên đầu treo tên Mưu Đồ Bá Đạo.
Cướp BOSS hoang dã thôi, nhà nào đến cũng có gì ngạc nhiên đâu, nhưng
vừa nhìn thấy mục sư dẫn đầu bên Mưu Đồ Bá Đạo, Diệp Tu lập tức cạn lời.
“Trương Tân Kiệt, ngay cả BOSS hoang dã cấp 55 mà cậu cũng phải đích
thân dẫn đội ư? Không chừa đường sống cho bọn nhà nghèo này hả?” Diệp Tu nói với sang bên kia.
Vọng Sơn Vân Vụ.
Đó chính là nhân vật mục sư diện nguyên bộ trang bị hàng top bên Mưu đồ
Bá Đạo. Sau trận đại chiến hôm qua, các công hội lớn đều biết chuyện đội phó Trương Tân Kiệt của chiến đội Bá Đồ đích thân đến dẫn đội, nếu
không phải vậy thì hôm qua Mưu Đồ Bá Đạo sao có thể hổ báo đến vậy chứ?
Sau màn khiêu khích của Diệp Tu, Lam Hà cũng chú ý đám Bá Đồ vừa đến,
xong nhìn thấy rồi cậu chỉ muốn phắn luôn cho khỏe. Đù má, hai BOSS cùng reset, bọn đại thần các người cứ nhắm đến con cấp 55 là sao? Đại thần
cướp BOSS cũng bỏ nặng tìm nhẹ nữa hả? Con cấp 65 khó hơn tí mấy người
không cướp, nhất định nắm tay nhau chạy qua bên đây bán hành bọn vai phụ tụi tôi à?
Lam Hà vừa chuyển góc nhìn, hình như không đúng, hóa ra công hội dùng
đoàn tinh anh phụ không chỉ mình Lam Khê Các, hai đoàn của Luân Hồi và
Lâm Hải cũng không dùng đoàn tinh anh số một. Lam Hà xuất thân từ lớp
tinh anh cao cấp, vì thường xuyên đánh nhau với các đoàn tinh anh, nên
cậu rất rõ mặt.
Sau khi Trương Tân Kiệt điều khiển Vọng Sơn Vân Vụ dẫn đội đến đây, liền nhìn thấy mục sư đứng bên kia: Ngộ Đạo Quân. Còn đang sững sờ thì đã
nghe Diệp Tu lên tiếng trước.
“Có thứ cần.” Trương Tân Kiệt đáp gọn nhưng lại khớp với mục đích đến đây của Diệp Tu.
“Hửm? Thứ cần à, lão Hàn muốn đổi trang bị sao?” Diệp Tu đoán. BOSS Gia
Nạp Đai Đỏ của Đạo Trường Xích Vân có nghề chính là nhu đạo, nghề tay
trái là nhà quyền pháp. Vật liệu BOSS rớt ra không phụ thuộc nhiều vào
nghề của BOSS, nhưng chung quy vẫn chiếm phần lớn. Cũng không thể bảo
cần thứ gì ở đây thì chắc chắn là kiếm trang bị cho hệ Vật Lộn được,
nhưng nếu cần Trương Tân Kiệt tự mình ra tay, Diệp Tu chỉ nghĩ ngay đến
nhân vật nhà quyền pháp đứng đầu bên Bá Đồ – Đại Mạc Cô Yên.
“Cơ mật chiến đội.” Trương Tân Kiệt không nói với Diệp Tu, chỉ phát chỉ
thị xuống kênh đoàn đội. Đoàn đội bên Mưu Đồ Bá Đạo cũng không phải đoàn tinh anh số một. Vì Trương Tân Kiệt cảm thấy có mình dẫn đội là ổn,
không hề nghĩ đến việc sẽ gặp một đối thủ bự khi cướp BOSS cấp 55. Nên
lúc thấy Diệp Tu ở đây, thật ra hắn cũng hơi đau đầu.
Quân đồng minh hôm qua không chiếm được BOSS từ Mưu Đồ Bá Đạo, tất cả
cũng không phải công lao của một mình Trương Tân Kiệt. Nếu so về mặt chỉ huy đoàn đội, Diệp Tu không hề kém hắn. Nguyên nhân quyết định thắng
bại chủ yến vẫn là trình độ người chơi và sức mạnh nhân vật bên Mưu Đồ
Bá Đạo. Còn bây giờ, đoàn hắn dẫn không phải đoàn tinh anh hàng đầu,
thực lực của đối phương vẫn như cũ, nếu đem ra so thì ưu thế ban đầu của Mưu Đồ Bá Đạo đã không còn nữa.
Người của ba công hội Lam Khê Các, Luân Hồi và Lâm Hải giờ lại rơi vào
thế khó xử… Họ đang giết BOSS dữ dội đây này, thế mà cái đám kia lại
tranh cãi như thể BOSS thuộc quyền sở hữu của mình, phớt lờ cả đám bọn
họ. Thế nhưng có đại thần Diệp Thu và Trương Tân Kiệt ở đây, họ bị phớt
lờ thì có gì sai? Lũ tép riu như họ có thể ý kiến được gì? Chỉ là giết
đến nước này rồi, cứ trơ mắt rút lui thì có quá mất mặt không chứ?