Kỵ sĩ đứng đầu bên Mưu Đồ Bá Đạo xung phong tấn công, cuộc chiến đoạt
BOSS chính thức bắt đầu. Trương Tân Kiệt đích thân chỉ huy vị trí từng
người một, đánh BOSS chỉ là phụ, đề phòng công hội khác đoạt BOSS mới là chính. Nhất là khi kẻ địch bên kia lại là Diệp Thu, chuyện này càng trở nên quan trọng.
Nhưng Trương Tân Kiệt bày binh bố trận chưa kịp đụng đến Diệp Thu hắn cố kị nhất, thì lại gặp phải Lam Khê Các trước.
Xuân Dịch Lão, Lam Kiều Xuân Tuyết, Thự Quang Toàn Băng, Nhập Dạ
Hàn, Bút Ngôn Phi, năm đại cao thủ của Lam Khê Các đều xuất trận. Muốn đoạt BOSS cấp 70 đương nhiên phải để những cao thủ mạnh nhất game ra
sân rồi.
Nhưng điểm sáng của Lam Khê Các hôm nay không phải là một trong năm người này.
Lưu Vân.
Trương Tân Kiệt đã thấy kiếm khách này trong trận cướp BOSS Gia Nạp Đai
Đỏ, người đã khiến Gia Nạp Đai Đỏ lên cơn cuồng bạo, thay đổi toàn bộ
cuộc chiến.
Thế nhưng tên này thay đổi thế cục lại không khiến Lam Khê Các giành
thắng lợi, ngược lại còn tạo cơ hội cho Diệp Tu và đồng bọn. Đúng là một kẻ thích gây rối thích hại mình lợi người.
Có điều nhân vật có năng lực cá nhân vượt trội thế này chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ. Trước đó Trương Tân Kiệt bỏ sót thằng nhóc này, chờ
đến lúc muốn đối phó thì đã quá muộn. Thực ra cũng không phải do phản
ứng của Trương Tân Kiệt quá chậm, mà do sự chấp hành và phản ứng của
người chơi Mưu Đồ Bá Đạo không theo kịp. Mệnh lệnh đưa ra mà không thực
hiện nổi, chỉ huy có xuất sắc mấy cũng vô dụng.
Lần này, nhất định không để thằng bé này thọc gậy bánh xe nữa.
Lưu Vân vừa xuất hiện, Trương Tân Kiệt đã để mắt tới cậu, với hắn, đứa bé kia là tai họa ngầm duy nhất từ Lam Khê Các.
“Đội 4 đội 5 của đoàn 1, đội 4 đội 5 của đoàn 2, chuẩn bị tấn công Lam
Khê Các.” Trương Tân Kiệt hạ lệnh, Mưu Đồ Bá Đạo chủ động ra quân. Dựa
trên thông tin nhận được về hướng đi của Lam Khê Các, bốn đội trong hai
đoàn này đã được bố trí xong xuôi, luôn sẵn sàng tấn công, ai nấy đều tự tin thực hiện kỹ năng dễ như búng tay, không phải đắn đo gì nữa.
Lam Khê Các còn chưa tính ra tay, nào ngờ Mưu Đồ Bá Đạo đã giành trước.
“A, họ tới rồi!” Lư Hãn Văn kinh ngạc thốt lên, Lưu Vân rút kiếm xông ra.
Xuân Dịch Lão biết bên Mưu Đồ Bá Đạo có Trương Tân Kiệt, nhưng đâu thể
nói khó quá bỏ qua được! Có khó thế nào cũng phải kiên trì. Thực ra Xuân Dịch Lão đã tính sẵn, nếu Trương Tân Kiệt tiếp tục bảo kê cho Mưu Đồ Bá Đạo, gã sẽ báo cho câu lạc bộ biết. Thất bại này cũng không phải tội
lớn. Gã mà đánh bại được Trương Tân Kiệt thì đã lên làm lãnh đạo chiến
đội từ lâu, chẳng phải ngồi đây chỉ huy công hội.
“Nổ xa. Đẩy gần. Đẩy ngang.” Xuân Dịch Lão nói sáu chữ lên kênh công
hội. Cái tật xấu không thích gõ chữ của gã thật sự khiến người người uất nghẹn vào lúc này. Nếu là người lạ nhất định sẽ chẳng hiểu mô tê gì.
Nhưng giờ dưới quyền đều là đoàn tinh anh tự tay dẫn dắt, cả đoàn nhanh
chóng thấu hiểu chỉ thị đơn giản tới không thể đơn giản hơn của Xuân
Dịch Lão. Hiệu suất của đoàn tinh anh Lam Khê Các cũng rất cao, chỉ huy
ít gõ chữ nên tiết kiệm được bao nhiêu thời gian.
Cả đoàn Lam Khê Các cùng xông lên, Lưu Vân tiên phong, ánh kiếm xoèn xoẹt, xé toẹt đội hình của Mưu Đồ Bá Đạo.
Nhưng vừa xoay góc nhìn lên trước, Lư Hãn Văn chợt phát hiện mấy kỵ sĩ đứng đối diện.
“Có lẽ nào!” Lư Hãn Văn chợt có linh cảm bất thường. Không lâu vừa nãy,
cậu bị kỵ sĩ xoay như dế, một tiếng mấy trôi qua mà kinh nghiệm của Lưu
Vân vẫn chưa hồi phục hết, nick còn đỏ lè.
Lư Hãn Văn vội vàng điều khiển Lưu Vân giữ khoảng cách với những kỵ sĩ
kia, nhưng muộn rội, một kỵ sĩ mở Tinh Thần Kỵ Sĩ, một chiêu Gầm Rú phạm vi rộng bao trùm cả Lưu Vân, Lưu Vân không có cách nào, bị vọt tới chỗ
kỵ sĩ kia.
Mình đúng là không biết rút kinh nghiệm, liều lĩnh hết phần người khác.
Lư Hãn Văn vừa tự mắng mình vừa kêu cứu trên kênh công hội: “Trạng thái.”
“Trạng thái?” Xuân Dịch Lão nhìn tin, cảm thấy u mê. Lam Hà từng tác
chiến với Lư Hãn Văn một lần như có thầm giao cách cảm, kêu lên: “Không
ổn. Mau tìm kỵ sĩ và khí công sư tới, nhất định bị Khiêu Khích rồi.”
Lam Hà đoán không sai, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, đợi bọn họ
sắp xếp xong cứu viện thì đã quá muộn. Kỵ sĩ bên Mưu Đồ Bá Đạo được
Trương Tân Kiệt chỉ huy từng bước phối hợp, kéo Lưu Vân của Lư Hãn Văn
càng lúc càng đi xa. Lư Hãn Văn bó chân, tuy nhanh tay xuất chiêu Kiếm
Ảnh Bước trong lúc bị Khiêu Khích nhưng vô ích, kĩ năng Gầm Rú kia tự
động lôi thẳng người thật.
Trương Tân Kiệt đã sớm đề phòng đội cứu viện mà Lư Hãn Văn vẫn đang
ngóng chờ, cố ý ra lệnh ngăn chặn. Sau đó, Lưu Vân của Lư Hãn Văn rất
nhanh đã chầu trời. Đây chính là sự khác nhau giữa lần này và lần trước. Lần trước thì bị khống chế rõ lâu, lần này vừa bị lôi đến đã tạch trong vòng một nốt nhạc. Đông người nhiều sức, có đại thần chỉ huy thì sức
mạnh ấy còn khủng khiếp hơn nữa.
Cuộc chiến cướp BOSS, hai công hội đụng nhau. Hai phút sau, sát thủ mạnh nhất của Lam Khê Các đã toi mạng.
“Xông nhanh quá…” Lư Hãn Văn điều khiển Lưu Vân hồi sinh ở thành chủ,
gửi một emo xấu hổ đổ mồ hôi trên kênh công hội thay lời giải thích.
“Gắng lên!” Xuân Dịch Lão reply, kẻ kiệm lời không bao giờ gõ dấu câu như gã cũng phải cho thêm một dấu chấm than.
“Vâng, em sẽ quay lại ngay.” Lư Hãn Văn nói lớn.
Xuân Dịch Lão cười khổ. Lúc Lư Hãn Văn trở lại, Lam Khê Các sẽ ra sao
rồi? Thua méo mặt rồi ư? Bảo những game thủ online như họ phải tự tin
mạnh mẽ trước mặt đại thần giới chuyên
nghiệp thì thật sự quá khó khăn.
Xuân Dịch Lão tiếp tục chỉ huy đoàn đội. Lam Khê Các mượn hỏa lực của
các nghề tấn công làm vật yểm hộ, từng bước tiến về phía trước. Tầng
phòng ngự dày đặc của Mưu Đồ Bá Đạo dần không chống đỡ nổi trước thế
tiến công vững vàng này. Lam Khê Các càng tiến càng nhanh, trông thật
thuận buồm xuôi gió.
Tiếc thay, hết thảy đều là biểu hiện giả dối. Đang lúc thành viên Lam
Khê Các hớn hở tưởng rằng họ đã tiến công thành công, Mưu Đồ Bá Đạo đột
nhiên phản công đánh úp, thế như bão táp. Y hệt lò xo bị nén hết cỡ đột
ngột bật lại.
Thế phản công như sóng thần ập tới, người chơi Lam Khê Các lập tức bối
rối. Dù trên mặt chiến thuật hay tâm lí, đoàn đội của họ cũng không biết nên đánh trả thế nào trước thế công cưỡng ép như vậy.
Nếu nói Lam Khê Các mới tiến được bốn tọa độ, thì sau đợt phản công kia, họ đã bị Mưu Đồ Bá Đạo đẩy lùi lại sáu tọa độ.
Chết trận ngay luôn? Bị trấn lột đồ?
Bây giờ không thể thống kê hết được. Những điều này luôn đi đôi với việc thua cuộc phải trốn chạy. Xuân Dịch Lão thở dài thườn thượt, không phải gã khen người tài ba mà tự dìm hàng mình, nhưng thua dưới tay đoàn tinh anh Mưu Đồ Bá Đạo do Trương Tân Kiệt chỉ huy, gã hoàn toàn không ngạc
nhiên.
Đúng lúc này, hai công hội lần lượt nhận được tin: Bốn công hội Nghĩa Trảm, Việt Vân, Chiêu Hoa và Hạ Vũ đang tới gần.
Nếu là lúc trước, ai rảnh quan tâm bốn công hội này làm gì? Nhưng giờ
nghe tên bốn thánh này, ai dám nói không đau đầu là nói phét.
Ngay cả Trương Tân Kiệt cũng lập tức hỏi han tình huống rồi, còn chỉ huy nào dám mặt dày cười nhìn biến động nữa.
Thông tin cụ thể cho biết, bốn công hội chia quân hai đường, Nghĩa Trảm
Việt Vân một đường, Chiêu Hoa Hạ Vũ một đường, hai bên cùng tiến, cùng
đánh vào quán rượu Đêm Khuya.
“Chia quân hai đường ư?” Trương Tân Kiệt nghĩ thầm, hỏi tiếp. “Có thấy Diệp Thu không?”
“Hiện tại chưa thấy Ngộ Đạo Quân.”
Đây là câu trả lời cuối cùng, câu trả lời vẫn còn chút lập lờ. Người ta
chỉ nói không thấy Ngộ Đạo Quân, nhưng không nói không thấy Diệp Thu.
Diệp Thu luôn đổi clone, hồi mọi người chăm chú tìm giết Ngộ Đạo Quân đã biết cả rồi….
“Chúng muốn ta không tìm ra bên phòng thủ chủ chốt.” Trương Tân Kiệt thầm nghĩ. “Chung quy vẫn sẽ ở một bên.”
Trương Tân Kiệt nhanh chóng an bài, dựa trên hướng đi của bốn công hội,
tạo thế phòng thủ hai bên. Nhưng sắp xếp này cũng không phải điểm nhấn.
Điểm nhấn là những đội ngũ cơ động bên trong. Những đội này có thể góp
sức giết BOSS, phe phòng thủ hai bên cũng chừa vị trí cho họ, phòng
trường hợp khẩn cấp, họ có thể xoay người trợ giúp ngay lập tức.
“Bên nào cũng không cần lo.” Bố trí xong xuôi, Trương Tân Kiệt ngắm kĩ
bố cục toàn thể, vô cùng hài lòng. Còn Lam Khê Các vừa nhận được tin đã
lập tức lui quân tạm thời. Nếu lấy cứng chọi cứng với hai phe có đại
thần trấn giữ này, dù là ai Lam Khê Các cũng không có cửa! Cách duy nhất là nhìn trai cò đánh nhau, mình làm ngư ông đắc lợi, tiện thì đổi nghề
nhặt mót luôn.
“Tới rồi.”
Lúc Tưởng Du báo cáo lại với Trương Tân Kiệt, mọi người đã nhìn thấy đội địch tấn công từ hai hướng.
“Chuẩn bị đón địch, không cần nương tay, xác nhận Diệp Thu ở đâu để lập
kế hoạch phòng bị càng sớm càng tốt.” Trương Tân Kiệt nói.
“Luân Hồi sắp tới.” Tưởng Du nói.
“Ừ, tôi biết.” Trương Tân Kiệt gật đầu. Tình huống dù lớn hay nhỏ, chỉ
cần có thể xảy ra hắn đều tính hết, đó là phong cách trước sau như một
của hắn.
Nhưng, điều kiện tiên quyết là tình huống phát sinh đều nằm trong dự đoán của hắn.
Nằm ngoài thì sao?
Nghĩa Trảm, Việt Vân, Chiêu Hoa, Hạ Vũ, đoàn đội của bốn công hội nhanh
chóng áp sát, không hề điều chỉnh gì, nhảy vào đánh luôn.
“Chặn đường!” Trương Tân Kiệt ra lệnh, hai bên xông vào giáp lá cà.
“Bên này gặp nguy!” Cánh phải báo lại, Trương Tân Kiệt mỉm cười, gửi tin: “Đội cơ động 5 hỗ trợ cánh phải.”
Đội cơ động nhận lệnh nghỉ chơi với BOSS, dấn thân PK, theo kế hoạch trước đó trực tiếp tiến công cánh phải.
Nụ cười của Trương Tân Kiệt chỉ tồn tại vỏn vẹn đúng một giây, bên cánh trái đã báo lại: “Nguy hiểm! Nguy hiểm!”
“Chuyện gì?” Trương Tân Kiệt kinh ngạc.
“Có cao thủ, cao thủ!” Người chơi bên trái rú lên.