Nhoắng cái lại tuần nữa trôi qua.
Công cuộc cướp BOSS vẫn là bên
tui xuống bên ông lên. Song phương cùng lên sàn rồi đụng nhau chan chát, kiểu gì cũng thấy thốn tới tận rốn. Giữa tuần còn xảy ra tình huống
khiến cả cánh Diệp Tu và Mưu Đồ Bá Đạo đều phải bàng hoàng, bên phía
Trung Thảo Đường bỗng xuất hiện một vị ma đạo học giả cao tay.
Vương Kiệt Hi cũng đến phá rối hả?
Lúc mới nghĩ đến đây, ai cũng thấy tương lai đen tối vờ lờ. Các đại thần
trà trộn càng nhiều đồng nghĩa với việc tranh giành BOSS càng thêm mệt
mỏi, còn mệt hơn thi đấu chuyên nghiệp nữa. Giải đấu chuyên nghiệp chỉ
mỗi tuần một trận. Còn cướp BOSS thì sao? Mỗi ngày mấy bận, mỗi lần giao đấu với đại thần là lại muốn tinh tẫn nhân vong.
May mà, Vương
Kiệt Hi lộ diện nhanh chóng khiến mọi người biết tên này không đến để
cướp BOSS. Anh ta đến vì trận đấu giữa Lưu Tiểu Biệt và Lư Hãn Văn hôm
nọ, để ý nhân vật mới nổi 14 tuổi của Lam Vũ nên mới cố ý chạy đến thăm
dò thực lực của Lư Hãn Văn.
Kết quả thăm dò thế nào thì không ai
biết. Dù sao tay ma đạo học giả ấy xuất hiện được mấy bận thì mất tích
luôn, cũng giúp vài vị miệt mài cướp BOSS thở phào, tiếp tục đón tuần
mới.
Trong tuần thứ hai này, tin chuyển nhượng liên tục xuất
hiện. Ví như tin ký hợp đồng với tân binh Lư Hãn Văn, dù được Lam Vũ
tuyên bố rằng đây chính là vụ chuyển nhượng quan trọng nhất của họ, thì
chả mấy chốc cũng bị tin tức khác nhấn chìm. Bởi ai quan tâm chứ? Tân
binh không tiếng tăm không tư liệu, ai mà nhớ được cơ chứ?
Nhưng
trong tuần này, tuy không có vụ chuyển nhượng cấp ngôi sao nào, nhưng
giao dịch tuyển thủ chủ lực lại không ít. Rõ ràng là các chiến đội lớn
đều bắt đầu chuẩn bị cho mùa giải mới. Từ một tuần này đã có thể thấy
được phương hướng xây dựng tổ đội trong mùa giải mới. Thay máu toàn
diện, hay bổ sung thỏa đáng, hoặc là thay đổi một vị trí nào đó quá bất
mãn?
Tân khoa quán quân của mùa giải vừa rồi – chiến đội Luân Hồi là chiến đội hoàn toàn không có bất cứ động tĩnh về chuyển nhượng nào
trong hai quần qua. Điều này cũng phải thôi, quán quân mà, đội hình
không cần điều chỉnh gì nhiều, trong đội cũng không có ai vừa hái được
giải quán quân đã đòi ra đi. Hai tuần này, chiến đội Luân Hồi đang bận
rộn với các hoạt động thương mại từ hơi quán quân.
Chu Trạch Khải đã hot đến độ Luân Hồi cũng bó tay không biết lăng xê thế nào nữa, bây
giờ có thể giữ vững độ hot này cũng đã thành công lắm rồi. Chiến đội
Luân Hồi bắt đầu thử mở rộng tuyên truyền hình tượng cho đội phó Giang
Ba Đào, trong một số bài quảng bá, rõ ràng Luân Hồi đang muốn tạo cho
Giang Ba Đào hình tượng bậc thầy chiến thuật thế hệ trẻ.
Công
bằng mà nói thì Luân Hồi cũng không phải không có cớ làm thế. Bởi trình
độ chiến thuật của Giang Ba Đào cũng khá cao. Hắn chính là người chỉ huy chính của chiến đội Luân Hồi. Nhờ có hắn mới dung hợp được Chu Trạch
Khải vào với chiến đội một cách hoàn mỹ. Thế nhưng nếu vì thế mà coi hắn là bậc thầy chiến thuật thì vẫn còn nhiều người không phục. Mà khá
người cho rằng, chủ yếu là vì Giang Ba Đào hiểu suy nghĩ của Chu Trạch
Khải, là một tuyển thủ rất ăn ý với Chu Trạch Khải. Chiến thuật của hắn
phải dựa vào điều này mới phát huy được. Huống hồ, thắng lợi của Luân
Hồi tuyệt đối do năng lực cá nhân của Chu Trạch Khải lớn nhất, rất nhiều chỗ không cần đến chiến thuật mà chỉ cần mình sự bá đạo của Chu Trạch
Khải cũng tìm ra cách đột phá. Giờ nói Giang Ba Đào là bậc thầy chiến
thuật kể ra cũng hơi khiên cưỡng.
Đương nhiên, Luân Hồi có thừa
kinh nghiệm trong việc quảng bá hình ảnh tuyển thủ. Họ không tung hê hay đề cao tuyển thủ ngay khi bắt đầu, mà lựa lúc những lúc không khí vui
vẻ thì chêm vào vài ba câu ý đồ muốn đề cập tới. Đây là một phép thử,
thử phản ứng của người ngoài. Nếu thấy tình hình không ổn, Giang Ba Đào
còn cần “Đánh bóng tên tuổi” nhiều hơn, vậy sẽ lập tức thu binh, những
câu trước đó sẽ chỉ như lời nói gió bay mà thôi. Thời điểm này, những
lời này giống như đệm lót. Tới khi nào Giang Ba Đào tạo dựng được địa vị này thật, thì có thể lập tức nhảy ra bảo: Đấy thấy chưa, tôi đã nói rồi mà, Giang Ba Đào cũng ra gì lắm nhá, cứ bảo hắn chỉ đùa đi…
Mánh khóe tuyên truyền của Luân Hồi vẫn rất thâm nho.
Chẳng qua việc làm này của Luân Hồi không được chú ý, khó mà thành đề tài
nóng hổi được, còn kém cả tin tức chuyển nhượng của bất cứ tuyển thủ chủ lực nào.
Hai tuần lễ trôi qua, fan bắt đầu ngóng trông tuần mới
này sẽ có sự kiện gì náo nhiệt không. Như thể vụ chuyển nhượng cũng
reset chả khác gì đám BOSS hoang dã trong tuần.
Nhưng đúng là
chuyển nhượng giống y chang BOSS, có thể xảy ra bất cứ lúc nào, nhưng
chuyển nhượng không phải theo tuần, mà là theo kỳ chuyển nhượng.
Một tuần đầu không có nhiều hoạt động chuyển nhượng, nhưng có vụ chuyển
giao mấy anh tai to mặt lớn Tiêu Thời Khâm, Lâm Kính Ngôn và Đường Hạo.
Tuần thứ hai có không ít sự kiện chuyển nhượng, thì lại chẳng có vụ chuyển chất lượng hạng sao nào hết.
Tuần thứ ba sẽ thế nào đây?
Ai cũng ngỏng đầu trông ngóng.
Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Tiểu tốt, tiểu tốt, tiểu tốt, ba ngày liền, mọi tin tức chuyển nhượng đều chỉ là vài ba em tiểu tốt.
Đến ngày thứ tư, trời sẩm tối, nhóm Diệp Tu đang tập trung ăn tối ở tầng
một, đột nhiên nghe thấy tiếng người chơi Vinh Quang trong tiệm net ré
lên, sau đó là tiếng bàn tán xôn xao, gần như nổ tung cả tiệm net. Trần
Quả chạy ra thăm hỏi tin tức xong thì bỏ bát chạy ra máy tính gõ bùm
bụp, sau đó hận không thể bê cả màn hình cho mọi người xem.
Tối
thứ tư của tuần chuyển nhượng thứ ba, rốt cuộc cũng có tin tức chuyển
nhượng vô cùng đắt giá, vượt quá sức tưởng tượng của mọi người. Lần
chuyển nhượng này đã phá mọi lỷ lục giao dịch của Vinh Quang trước kia,
con số lên đến 16 triệu. Mà đối tượng chuyển nhượng không phải tuyển
thủ, mà là nhân vật.
Nhân vật chủ chốt của chiến đội Bách Hoa,
chuyên gia đạn dược Bách Hoa Liễu Loạn, bị chiến đội Bá Đồ thu mua với giá 16 triệu.
Ai nấy nhìn thấy đều không biết phải bày tỏ cảm xúc thế nào trước tin chuyển nhượng này.
Liên quan đến vụ giao dịch này, cả Bách Hoa và Bá Đồ đều không có phát biểu
giải thích gì. Tin tức về nó cứ lẳng lặng xuất hiện chình ình giữa trang chủ của Liên minh Vinh Quang, để đến khi người ta phát hiện ra, thậm
chí còn tưởng rằng đó là ảo giác, trò đùa, tưởng rằng Liên minh Vinh
Quang bị hack.
Cho đến khi phóng viên tìm thẳng đến nhân viên của Liên minh để xác thực mới xác nhận tin tức này không phải trò đùa,
không phải hack, mọi người vừa tin vừa hoảng hốt.
Không ai hiểu ý đồ của vụ giao dịch này.
Chiến đội Bách Hoa bỏ nhân vật chủ chốt của mình, tuy rằng con số 16 triệu
cũng xứng tầm với tài khoản Bách Hoa Liễu Loạn cấp thần này, nhưng sau
chuyển nhượng thì tương lai của Bách Hoa sẽ đi về đâu? Bỏ cũ dựng mới
thì thấy rồi, nhưng chưa thấy bỏ là bỏ luôn thế này bao giờ.
Con ách chủ bài đã bán đi.
Nhân vật cấp thần cũng bán nốt.
Kế tiếp, có phải chiến đội Bách Hoa định sang tên, coi mình là chiến đội mới luôn rồi không?
Mọi người đều kinh ngạc đến độ không biết nên bàn luận về chuyện này thế nào.
Về phần Bá Đồ, lại càng khiến người ta khó hiểu.
Họ mua Lâm Kính Ngôn nhưng chiến đội họ lại không có nhân vật lưu manh, vì thế dốc sức tạo ra. Giờ họ lại thu mua nhân vật Bách Hoa Liễu Loạn,
trong khi chiến đội họ chưa hề có nghề nghiệp này, cũng đồng nghĩa với
việc họ không có tuyển thủ như thế. Vậy, rốt cuộc là muốn làm gì? Chỉ để thể hiện ta đây đại gia hả, vì kỷ lục chuyển nhượng không thuộc về Bá
Đồ nên khó ở, phải làm quả kỷ lục chuyển nhượng mới chịu được?
Điên rồi, cả hai chiến đội đều điên rồi?
Đa số trong các cuộc bình luận đều phát ngôn như thế. Hai chiến đội này
điên rồi, hàng tá người thấy tin chuyển nhượng này cũng điên rồi, họ
không thể lý trí để suy xét nội dung vụ chuyển nhượng này, bởi lý trí
không cho ra bất cứ kết luận gì.
Chỉ có Diệp Tu, khi nhìn thấy tin tức này thì hiểu ngay.
“Tên kia, ra là muốn đến Bá Đồ.” Diệp Tu nói.
Đến Trần Quả cũng ít nhiều hiểu được, cô biết chuyện của Trương Giai Lạc,
thậm chí còn từng ảo tưởng đại thần này sẽ đến đầu quân cho chiến đội họ thì tốt biết mấy. Nhưng tiếc rằng, Trương Giai Lạc cũng đeo đuổi danh
hiệu Quán Quân, họ muốn đến một chiến đội có triển vọng dành quán quân,
một đội mới chỉ giãy giụa ở vòng khiêu chiến thì dù có đại thần Diệp
Thu, độ hấp dẫn với hắn cũng chỉ bằng 0.
Ý đồ của hắn rất chính
xác nên hướng đi cũng không khó đoán. Trong liên minh, số đội hướng đến
quán quân quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy đội. Diệp Tu có thể khẳng
định một trong số các chiến đội đó, nhưng không thể tìm được đáp án cuối cùng. Tuyển thủ có trình độ như Trương Giai Lạc sẽ không mờ mịt chỉ
nhìn vào thực lực ngoài mặt. Chiến đội hắn muốn gia nhập không chỉ đủ
thực lực giành giải quán quân, mà còn phải thấy được ý chí và kế hoạch
giành quán quân của chiến đội đó.
Bá Đồ thì sao?
Mua Lâm Kính Ngôn, mua Trương Giai Lạc, trong đội lại có Hàn Văn Thanh…
Đây không phải đội ngũ gửi gắm hy vọng vào tương lại. Cả ba người họ, người sau lớn tuổi hơn người trước, thời gian của họ không còn nhiều, nhưng
họ khát vọng danh hiệu quán quân, đó là thứ người trẻ tuổi không thể nào lý giải. Chính vì không còn nhiều thời gian, không còn nhiều cơ hội,
nên họ quyết đốt cháy tất cả vào lần cuối cùng này, bởi họ không còn
đường lui nào nữa.
“Đội ngũ này, thật là…” Diệp Tu không biết nên nói gì.
Đây chắc chắn là đội ngũ không thiếu ý chí và niềm tin. Một Lâm Kính Ngôn
chưa từng đấu một trận chung kết nào, một Trương Giai Lạc ba lần tiến
vào vòng chung kết ba lần thất bại, và một Hàn Văn Thanh vĩnh viễn không biết lùi bước là gì. Khát vọng với quán quân của họ vượt qua tất cả mọi thứ.
Nhưng đó cũng là mối liên kết quá táo bạo và mạo hiểm. Đó
là tổ hợp hoàn toàn mới, không tuân theo bất cứ nền tảng nào. Tổ chức
thành viên trong chiến đội Bá Đồ sẽ bị xáo trộn hoàn toàn vì hai người
này chuyển đến, một chiến đội mà quy tụ toàn bộ tuyển thủ đại thần làm
chủ chốt. Họ sẽ phối hợp với nhau thế nào, có lẽ đây sẽ là một vấn đề
rất lớn.
Nhưng Diệp Tu bỗng nhớ đến sự thay đổi của Hàn Văn Thanh ngay trong mùa trước, hắn chợt nghĩ rằng có lẽ ngay lúc đó Trương Giai
Lạc đã quyết định hướng đi của mình.
“Đám cáo già kia đã lên kế hoạch từ sớm rồi phải không?” Diệp Tu lẩm bẩm.