Cuộc săn bắt Thương Nhân Quỷ Lùn bắt đầu rất náo nhiệt, cuối cùng lại kết thúc trong yên ả.
Hai công hội lớn là Lam Khê Các và Trung Thảo Đường đều bỏ qua, các công hội có trình độ khác cũng đều nhìn ra manh mối, quyết định không ở lại lãng phí thời gian nữa. Còn lại một vài tên tán binh du tốt vẫn chưa rõ tình huống, tiếp tục không bỏ cuộc, kết quả đều biến thành đang trợ giúp cho Mưu Đồ Bá Đạo. Cuối cùng đến khi hệ thống tuyên bố tin tức Mưu Đồ Bá Đạo chiếm đầu Thương Nhân Quỷ Lùn, cả Lam Khê Các và Trung Thảo Đường đều vô cùng bình tĩnh.
Có thể ghi tên công hội lên, chứng tỏ rằng những thành viên chiếm đầu không bao gồm những người nằm ngoài công hội, nhưng Quân Mạc Tiếu mới rời khỏi Lam Khê Các còn chưa đầy năm ngày, đương nhiên không thể nào gia nhập Mưu Đồ Bá Đạo, đương nhiên phải rời khỏi đội ngũ ngay trước khi BOSS ngã xuống, đương nhiên cũng không xuất hiện trên bảng cá nhân, giữ được nguyên dàn Mưu Đồ Bá Đạo.
Đối với việc này Lam Hà vô cùng khinh bỉ, bởi vì ai trong bọn họ cũng biết rõ, Mưu Đồ Bá Đạo có thể giết được Thương Nhân Quỷ Lùn, công của Quân Mạc Tiếu rất lớn. Lam Hà tin chắc rằng cái loại đấu pháp lợi dụng OT để khống chế BOSS này không phải việc người trong Mưu Đồ Bá Đạo có thể làm được. Bởi vì người của Lam Khê Các không thể làm được, như vậy thì cũng không còn gì để nghi ngờ nữa, đối thủ ngang tài như Mưu Đồ Bá Đạo chắc chắn cũng không làm được. Tất cả đều do bọn họ dựa vào lệnh chỉ huy của Quân Mạc Tiếu.
Hiện tại Lam Hà đã hoàn toàn thừa nhận, Quân Mạc Tiếu mạnh, không phải cùng một đẳng cấp với bọn họ, đây là một đại cao thủ siêu hơn rất nhiều đám người chơi bình dân như họ. Kẻ mạnh như vậy, sao lại không thể có tiếng tăm gì? Chẳng lẽ là cao thủ lập acc phụ? Lam Hà đương nhiên sẽ không xét Quân Mạc Tiếu vào loại người mới nữa. Loại chỉ huy dũng mạnh như vậy, không thể nào là người mới được.
“Người anh em.” Lam Hà mở danh sách bạn tốt bình tĩnh gửi tin cho Quân Mạc Tiếu: “Ông dự định khi nào lên cấp 23?”
“Tất cả mọi người đều rất quan tâm vấn đề này nhỉ!” Diệp Tu trả lời.
Lam Hà không cảm thấy bất ngờ, hơn nữa nguyên nhân khiến mọi người quan tâm vấn đề này cũng rất đơn giản, cấp 23 mới có thể vào phó bản Mai Cốt Chi Địa, mọi người đây là đang chờ người này thăng cấp sau đó mời hắn giúp chiếm đầu phó bản! Hôm nay Mưu Đồ Bá Đạo chiếm được Thương Nhân Quỷ Lùn coi như đã nếm được món hời lớn, chắc chắn cũng đã hoàn toàn công nhận giá trị của đại cao thủ này rồi.
“Tui cũng không biết, cứ chơi đã!” Diệp Tu lại trả lời.
“Mai Cốt Chi Địa nhất định phải tìm tụi tui đó!!!” Lam Hà nói.
“Cái này nói sau đi!” Diệp Tu chưa trả lời chắc chắn.
Biểu cảm của Lam Hà lúc này trông khá thảm thiết, cậu đã dự đoán được rằng, vì muốn chiếm kỷ lục hay bảo trì kỷ lục ở khu 10, Quân Mạc Tiếu này sẽ trở thành đối tượng để đám công hội bọn họ liều mạng tranh đấu. Bằng hiểu biết của cậu gần đây về sự bình tĩnh của Quân Mạc Tiếu, chỉ sợ sẽ trở thành cục diện thuê người giá cao. Cục diện này, chính cậu cũng không chắc mình có thể nắm được trong tay!
Lam Hà nghĩ, tạm thời thoát game, đăng nhập lại lần nữa, lên acc chính Lam Kiều Xuân Tuyết.
Lúc này bất kỳ người chơi ở khu nào bao gồm cả Thần Chi Lĩnh Vực đều đang bận cày số lần phó bản mới có lại, nhưng Lam Kiều Xuân Tuyết vừa online, đương nhiên vẫn khiến cho người trong công hội để ý, đây chính là một trong năm đại cao thủ của công hội, hơn nữa không phải là đang đi khai hoang khu 10 sao? Tại sao lại đột nhiên chạy ra đây?
Người đầu tiên nhắn tin cho Lam Hà là hội trưởng của Lam Khê Các: Xuân Dịch Lão.
Tin nhắn rất đơn giản: “????” – bốn dấu chấm hỏi.
“Đang bận?” Lam Hà hỏi.
“Bản” Ý là đang đi phó bản.
“Ra đây nói chuyện.” Lam Hà nói.
“Gấp”
“Gấp cũng không gấp, nhưng mà muốn thương lượng với ông một chút.”
“=”
Xuân Dịch Lão trả lời luôn lời ít ý nhiều như thế, không phải do gã ít nói, chỉ đơn giản vì gã lười đánh chữ mà thôi. Thao tác của tên này cũng rất dữ, hơn nữa gã rất thích thao tác. Thà rằng làm vài động tác nhàm chán để nâng cao tốc độ tay, cũng không nguyện động vài đầu ngón tay nói chuyện phiếm.
Nổi tiếng nhất là hồi có người spam mắng
Xuân Dịch Lão trên kênh thế giới, kết quả Xuân Dịch Lão rõ ràng đang online nhưng chẳng thèm đáp lại, việc này là không nên đối với một hội trưởng của một công hội lớn. Cứ coi như bản thân lười tranh cãi với người ta, nhưng ngồi ở vị trí hội trưởng này, bị người lôi cả tên họ ra mắng trên kênh thế giới, cả công hội đều cảm thấy rất mất mặt nha! Người trong công hội phản ánh với gã, kết quả Xuân Dịch Lão bảo mình có trả lời rồi. Mọi người buồn bực! Sau có người cẩn thận lội kênh thế giới tìm thử, vậy mà tìm được thật.
Giữa hàng dài tin tức trên kênh thế giới, Xuân Dịch Lão tổng cộng đáp lại 3 chữ, trong đó còn gồm 2 từ là viết tắt: SB cút. (ShaBi – thằng ngu)
Toàn bộ mọi người cao thấp trong công hội đều vái cả nón! Từ đó về sau “SB cút” trở thành châm ngôn ba chữ để chửi của Lam Khê Các, mãi cho đến hiện nay.
Lam Hà là người quen lâu năm với gã, sớm đã quen cái thói này của gã, không nói gì liền ngồi im chờ.
Hơn mười phút sau, Xuân Dịch Lão gửi tin đến: “Đâu”
“Khê Sơn Thành.” Lam Hà trả lời.
Khê Sơn Thành là một thành trấn lớn bên trong Thần Chi Lĩnh Vực, bởi vì trong tên có một chữ “Khê” nên được Lam Khê Các chọn làm chỗ xây công hội.
Một lát sau, Xuân Dịch Lão chạy đến, hai người chạm mặt, Xuân Dịch Lão nói chuyện nên không còn tỉnh lược từ: “Xảy ra chuyện gì?”
“Khu 10 xuất hiện một đại cao thủ.” Lam Hà nói.
“Cao bao nhiêu?” Xuân Dịch Lão có chút kinh ngạc, chỉ bởi vì một cao thủ, vậy mà Lam Hà phải trơ mắt nhìn rồi chạy về báo cáo với gã.
“Không nhìn ra cao bao nhiêu.” Lam Hà nói.
“Nghề gì?”
“Chưa thấy chuyển nghề.” Lam Hà nói.
“Không chuyển nghề?”
“Ừa, học đủ loại kỹ năng chức nghiệp, hình như chơi tán nhân.” Lam Hà nói.
Xuân Dịch Lão cười nói: “Tán nhân giai đoạn đầu đương nhiên là cao, ưu thế về kỹ năng thật sự quá rõ ràng, càng về sau, không có kỹ năng trung hay cao cấp thì tấn công theo không kịp ai, lại còn phải mang lắm vũ khí, nặng sẽ giảm tốc độ, điểm trí mạng là đến cấp 50 sẽ chẳng thể nào chơi tiếp, bây giờ còn ai chơi tán nhân chứ?”
“Lúc đầu tui cũng nghĩ như vậy, nhưng điểm mạnh của người này không chỉ có thế. Phải thừa nhận là hắn có ưu thế về kỹ năng ở giai đoạn sơ cấp, nhưng thao tác của người này, rồi cả suy luận, đến cả chỉ huy đội ngũ, phối hợp, đều rất mạnh.” Lam Hà nói.
“Đầu năm nay những người dám chơi tán nhân, đương nhiên đều phải có tri thức toàn diện. Nhưng mà. . . . . .” Xuân Dịch Lão nói hồi, cũng hiểu rằng giải thích như vậy quá gượng ép, chỉ là một tên có tri thức toàn diện, không thể nào khiến Lam Hà xúc động đến vậy.
“Tình hình bây giờ bên khu 10, hắn chiếm đầu 3 lần ở thôn tân thủ, Rừng Rậm Băng Sương vì hắn tham dự mà kỷ lục phó bản thuộc về đội chúng ta, Thương Nhân Quỷ Lùn cũng bởi có hắn tham dự mà bị Mưu Đồ Bá Đạo giành mất, lần chiếm đầu Huyết Xạ Thủ. . . . . . hắn dẫn theo một đám người qua đường chẳng coi ba công hội lớn ra gì mà cướp mất.” Lam Hà cảm thấy đống chiến tích này đủ sức thuyết phục rồi.
“Chơi với chúng ta rồi? Lại giúp Mưu Đồ Bá Đạo? Sau đó lại không coi ba công hội lớn ra gì cướp mất Huyết Xạ Thủ? Hắn thuộc phe nào?” Xuân Dịch Lão khó hiểu.
“Không thuộc phe nào cả. Tui thử lôi kéo rồi, người ta chẳng hề hứng thú gì hết. Xem ra, tên này chỉ muốn tiếp tục đánh thuê, sau đó dựa vào giá trị của mình, kiếm bộn tiền.” Lam Hà nói.
“Tên này. . . . . . có hơi quái gở, tên gọi là gì?”
“Quân Mạc Tiếu.”
“Quân Mạc Tiếu? Có nghe qua cao thủ nào có tên như vậy ở khu này chưa?” Xuân Dịch Lão mờ mịt.