Edit: Kha | Beta: Vẹt
Lý Duệ cũng chuồn mất.
Bấy giờ, sáu tuyển thủ được Trần Dạ Huy tìm đến đi hết hai người, ngay cả phần đấu đoàn đội kế tiếp cũng không gom đủ nhân số.
Nhưng còn cần đánh đến đó không?
Trần Dạ Huy cảm thấy không cần nữa. Sáu người đều là những nhân tài kiệt xuất trong trại huấn luyện Gia Thế. Nếu phải chọn ra sáu tuyển thủ lập
đội trong trại huấn luyện, sợ rằng cũng là sáu người này.
Mà sáu người không hề có ưu thế nào vượt trội khi đối mặt với chiến đội Hưng Hân.
Không, đây là đã nói giảm nói tránh rồi. Không có ưu thế vượt trội cái
mọe gì? Rõ ràng họ luôn rơi vào thế yếu hơn. Tuy Khưu Phi thể hiện khá
tốt, đánh bại Hàn Yên Nhu xuất sắc nhất, nhưng chẳng biết vì sao lại
khiến Diệp Thu chú ý, bọn họ còn chưa đủ trình đấu với Diệp Thu đâu.
Còn đám còn lại thì sao?
Lý Duệ tự cho mình tài giỏi, đổi sáu tài khoản chơi lại, giờ kể ra chẳng khác gì trò đùa. Cuối cùng sau một hồi chật vật, hắn chỉ có thể thắng
Bánh Bao Xâm Lấn một ván, rồi bị tên thuật sĩ Nghênh Phong Bố Trận hành
cho lên bờ xuống ruộng.
Trong bốn người còn lại, kẻ tiếp theo lên sân Bạch Thắng Tiên cũng như
khỉ diễn trò. Hồi đầu gã còn khi dễ người ta là gà, sau đó gã bị gà đút
hành suốt hai ván liên tục, thua không ngóc đầu nổi.
Chỉ ba người này đủ để thể hiện trình độ khi đối mặt với Hưng Hân, ba
người còn lại cần phải lên không? Trần Dạ Huy cảm thấy không lên thì
hơn. Lên nhiều thua nhiều, dù ngẫu nhiên có thể thắng vài ván, nhưng tỷ
lệ thắng thua quá chênh thì cũng ngại mà tự nhận mình đến đây dằn mặt
người ta.
Không dằn mặt được, trận đấu này còn ý nghĩa gì nữa?
Lúc Lý Duệ đi, Trần Dạ Huy cũng không ngăn cản. Bốn người còn lại đưa
mắt nhìn nhau, rồi ngó sang Nghênh Phong Bố Trận vẫn đang đứng dại diện
trên sân, nỗi ô nhục do Lý Duệ muốn tỏ vẻ vẫn còn đó, giờ bọn họ phải
đứng ra gánh tiếp. Rõ ràng thực lực của gã này cao hơn hẳn Hàn Yên Nhu
và Bánh Bao Xâm Lấn. Ngay cả Lý Duệ còn bị chọc ghẹo, đám bọn họ sao có
thể làm tốt hơn? Tội gì phải xếp hàng cho người ta hành từng đứa, hôm
nay mọi người đến để làm kẻ thù xấu mặt cơ mà. Chẳng lẽ biết mình bị bẽ
mặt còn phải trưng mặt cho người ta phỉ nhổ?
Bốn người im thin thít, Trần Dạ Huy cũng không nói gì, Nghênh Phong Bố
Trận đã bắt đầu lên tiếng hỏi han. Bất thình lình cửa phòng chợt mở,
Khưu Phi đã trở lại.
Trên mặt Khưu Phi không tài nào giấu được vẻ thất vọng.
Cậu ta chạy đến tiệm net Hưng Hân đảo quanh vài vòng, khách chơi máy gần như bị cậu nhìn một lượt, nhưng cậu vẫn không tìm thấy.
Cậu tất nhiên không thể tìm thấy được.
Đám Diệp Tu đã chuyển sang phòng cho thuê bên kia. Hiện giờ Trần Quả
cũng ở cạnh họ. Không còn kẻ gây sự nào đến tìm tiệm net Hưng Hân – nơi
từng cùng chiến đội Hưng Hân vượt mọi chông gai cho đến nay – để bị bẽ
mặt nữa. Người tới Hưng Hân bây giờ chỉ còn là đám khách muốn lên mạng
miễn phí. Cuộc sống trôi qua trong yên bình, Trần Quả tất nhiên không
cần trông tiệm nữa, cô thích chơi game cùng mọi người hơn.
Khưu Phi không tìm được người, thất vọng ra về, cậu không có cách nào
liên lạc với Diệp Thu. Trước kia hai người đều ở câu lạc bộ, gặp mặt
thuận tiện, ai ngờ tới sẽ có một ngày thế này.
Nhưng cậu sẽ kiếm được cơ hội mà thôi.
Sau khi trở về, Khưu Phi cũng không chào hỏi ai, cậu im lặng ngồi lại vị trí cũ. Máy tính cậu không bị người chạm vào, màn hình dừng ở cảnh cuối cùng trong trận quyết đấu với Hàn Yên Nhu. Đấu Ma Sư của cậu ngã trên
đất, Hàn Yên Nhu đứng lặng bên cạnh, rõ ràng là một nhân vật nữ khác xa
Nhất Diệp Chi Thu, nhưng trông người nọ vẫn uy phong lẫm liệt, hệt như
bóng hình cậu vẫn hằng ngưỡng mộ.
Mỗi một nhân vật đều chứa đựng tất cả tinh thần của người thao tác. Dựa
vào điều này để nhận ra người đứng sau còn chuẩn hơn những thói quen
thao tác.
Khưu Phi chợt nhớ tới những gì đội trưởng vừa nói với mình, tuy vẫn còn
lờ mờ chưa hiểu, nhưng cậu lại tin. Mà bấy giờ, cậu nhìn thấy một nhân
vật khác anh hoàn toàn, người nọ chỉ lặng yên đứng đó cũng làm cậu cảm
thấy đây chính là đội trưởng, là Đấu Thần, là Nhất Diệp Chi Thu.
Anh luôn ở đấy, chưa từng rời khỏi, cũng chẳng đổi thay.
Những gì đội trưởng quan tâm về Vinh Quang từ trước tới giờ luôn là
thắng bại, còn với Khưu Phi cậu đây, anh vẫn một lòng bảo ban. Dù họ gặp nhau trong hoàn cảnh thế này, anh cũng chỉ giúp cậu bằng một trận chỉ
dẫn như trước.
Chợt Khưu Phi không còn vướng bận gì nữa, cậu không cần tìm anh hỏi rõ,
đội trưởng đã giải thích tất cả bằng trận đấu vừa rồi. Người thao tác có thể truyền tải tinh thần của mình thông qua nhân vật cơ mà.
Khưu Phi phấn chấn hẳn, thậm chí còn tủm tỉm cười. Chốc sau, cậu nhìn
quanh mới phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, chắc hẳn mọi người còn đang thắc mắc chuyện mình bất ngờ chạy mất. Nhưng cậu đảo một vòng vẫn
không nhìn thấy Lý Duệ đâu.
“Lý Duệ đâu rồi?” Khưu Phi hỏi.
“Đi rồi.” Có người đáp.
“Đi rồi?” Khưu Phi khó hiểu.
“Thôi, hôm nay cứ vậy đi.” Trần Dạ Huy chợt mở miệng. Tuy Khưu Phi đã
quay lại, nhưng trận khiêu chiến hôm nay không cần tiếp tục nữa. Thua
sấp mặt như vậy còn đánh thế nào? Không thể nào cứ dùng chiêu thay clone mãi được. Lý Duệ vừa thay tổng cộng sáu pháp sư chiến đấu rồi, bộ tưởng ai cũng bị ngu à? Cho dù fan Gia Thế có tỷ lệ người chơi pháp sư chiến
đấu rất cao, nhưng trước đó chưa từng có chuyện nhiều pháp sư chiến đấu
tình cờ rủ nhau qua gây sự thế này.
“Tụi em đi trước.”
Bạch Thắng Tiên cũng không thể ở lại nữa, nghe Trần
Dạ Huy nói, mới kêu gọi mọi người chuẩn bị phắn. Gã hơi ê mặt, mới đầu
còn bảo người ta gà, giờ bị người ta hành liền hai ván, quả thật không
thể ngồi yên được.
Ba người chưa ra sân cũng chẳng hề tiếc nuối, bọn họ sợ mình cũng sẽ ê
chề chẳng khác gì Lý Duệ và Bạch Thắng Tiên. Chuyện nhục nhã này mà lan
truyền trong câu lạc bộ có khi còn ảnh hưởng đến tiền đồ mai sau. Cả ba
chào hỏi xong liền vội vã chuồn mất. Khưu Phi cũng không ngồi yên, chỉ
gấp gáp điều khiển máy tính, cậu muốn lưu trận đấu kia về.
Trần Dạ Huy đã xem Khưu Phi như đồng bọn anti Diệp Thu của mình, hắn
bước qua nhìn Khưu Phi up đoạn video kia lên ứng dụng lưu trữ trực
tuyến, cười bảo: “Tiểu Khưu giỏi lắm.”
Khưu Phi nghe thấy chỉ quay đầu mỉm cười. Cậu không phải người cho toàn
thế giới ăn bơ như Mạc Phàm, cũng không phải mặt người chết vạn năm bất
biến như tên nọ.
“Có cần anh giúp cậu lấy USB không?” Trần Dạ Huy giả vờ .
“Không cần đâu, sắp up xong rồi.” Khưu Phi bảo.
“Khưu Phi giỏi thật.” Trần Dạ Huy gật đầu lặp lại, “Lúc nào cũng không quên nâng cao bản thân.”
“Chuyện nên làm.” Khưu Phi nói.
“Đối thủ trận vừa rồi của cậu là Diệp Thu nhỉ?” Trần Dạ Huy hỏi.
“Vâng.” Khưu Phi gật đầu, tiếp tục nhìn thẳng thanh upload chạy được 36,8% trên màn hình.
“Thằng cha này cứ thập thò lén lút, chả biết đang làm trò gì.” Trần Dạ Huy mắng.
Khưu Phi quay đầu, nét mặt hơi thay đổi.
Trần Dạ Huy lại tưởng Khưu Phi tìm được tri kỷ, nói tiếp: “Đấu thì cứ
đấu đi, bày đặt đánh thành trận chỉ dẫn, ổng có ý gì? Định vũ nhục cậu
chắc?”
Khưu Phi cười phản bác, đang định mở miệng thì Trần Dạ Huy lại xả tiếp:
“Chắc định lập một chiến đội tép riêu, bày trò vặt này để làm nhục chúng ta chứ gì? Thằng chả không thể nhìn Gia Thế bình yên nổi mà. Gia Thế
rơi vào nông nỗi này, anh nghĩ 80% là âm mưu của ổng, còn ổng thì hay
rồi, giữa chừng lại ăn cây táo rào cây sung.”
Trần Dạ Huy tiếp tục chém gió, antifan của Diệp Thu thường thích nghe
mấy câu mắng chửi Diệp Thu thế này. Mà hiện tại, Trần Dạ Huy cố ý thân
thiết với Khưu Phi, trình độ của Khưu Phi cao, có thể là một trợ thủ
tốt. Tuy cậu ta dưới cơ Tôn Tường, nhưng tương lai vẫn sáng lạn hơn hẳn
đám Lý Duệ. Huống chi tất cả đều cùng anti Diệp Thu, nói xấu chung vui
biết bao nhiêu.
Khưu Phi vẫn nhìn chằm chằm vào thanh upload chạy tới 57,7% trên màn
hình. Trần Dạ Huy thấy cậu không kích động gì, bèn tiếp tục tìm đồng
minh, nói xấu Diệp Thu vốn là chuyện dễ như bỡn với hắn.
“Ví dụ như cậu này, tương lai đang rộng mở. Ai dè ổng dứt áo ra đi, câu
lạc bộ túng quẫn lắm mới thay Tôn Tường vào cứu cánh, ổng vô trách nhiệm đẩy cậu vào tình trạng nửa vời này. Làm như lấy ước mơ của người khác
làm trò đùa, gieo hy vọng rồi dập tắt thú vị lắm ấy?” Trần Dạ Huy cứ
liên thuyên không ngừng, càng ngày càng nhập tâm, thậm chí nghĩ đến mình của trước đây, bao nhiêu tức giận trong lòng trút hết cả ra.
Thanh upload tiếp tục chạy tới 80,2% trên màn hình.
“Diệp Thu là một tên dối trá, thích nói mấy câu vớ vẩn như Vinh Quang
đồ, thắng lợi đồ, đoàn đội đồ… Cuối cùng thì sao? Khi ổng đẩy cả đội vào vũng bùn rồi phủi mông bỏ đi, sao không thấy nhắc về việc giành chiến
thắng hay vì đoàn đội gì đi? Tên nói một đằng làm một nẻo này, anh mày
khinh!” Trần Dạ Huy tiếp tục rủa xả, đúng lúc này, đoạn video cũng đã
truyền đến 100%.
“Ồ, xong rồi à. Thôi cậu cứ về trước đi, rảnh lại sang đây chơi.” Trần
Dạ Huy nhìn thanh upload vừa hoàn thành bèn lập tức dứt lời.
Khưu Phi đứng dậy xoay người lại, chỉ là những gì Trần Dạ Huy thấy không phải một khuôn mặt tươi cười thấu hiểu lòng nhau, mà là một cú đấm mạnh mẽ quật thẳng vào môi.
Trần Dạ Huy không những cảm thấy đất trời xoay chuyển, mắt nổ đom đóm,
hắn còn cảm giác não như muốn văng luôn ra ngoài. Cơ thể lảo đảo lùi về
sau, hắn không thể đứng vững, cuối cùng kéo nghiêng cái bàn, ngã rầm bên dưới. Trần Dạ Huy không ngờ Khưu Phi lại có sức lực mạnh đến vậy, mấy
kẻ suốt ngày dán mắt vào máy tính ở lì trong nhà như họ chẳng mấy ai sáu múi cả. Thế mà Trần Dạ Huy lại bị đấm đến mức ngã oạch xuống bàn, không phân rõ phương hướng, môi đau đớn như bị bỏng, răng cửa lung lay như
sắp gãy. Trong lúc lỗ tai đang ong ong, hắn nghe thấy Khưu Phi bảo: “Anh nói bậy.”