Edit: Bông | Beta: Kha
Trận đấu đoàn đội giữa chiến đội
Hưng Hân và chiến đội Vô Cực chính thức bắt đầu. Trận này sân nhà vẫn
thuộc về Vô Cực, và bản đồ được chọn cuối cùng cũng thoát khỏi tên Hành
Lang Trên Nước.
Suối Nước Nóng Phủ Cờ.
Trên võ đài phủ ánh hoàng hôn, đủ loại cờ xí đón gió bay phấp phới. Cờ xí không phải để
trang trí, mỗi lá cờ đều là một ký hiệu, thể hiện vị trí cắm cờ không
phải miệng suối thì cũng là mạch lửa. Tất cả đều là khu vực không thể
đạp bừa lên. Cũng do sự tồn tại của những lá cờ xí này, có rất nhiều
điều phải cố kị khi đối chiến trên bản đồ này. Người nào không qua huấn
luyện đặc biệt chắc chắn sẽ bó chân chịu chết. Chiến đội Vô Cực chọn bản đồ này, chứng tỏ vẫn còn mang tư tưởng khinh thường dân nghiệp dư.
Trong kênh khán giả, fan trung thành của chiến đội Vô Cực vẫn cố chấp cổ vũ
cho chiến đội. Những kẻ tới chỉ vì muốn cười vào mặt Hưng Hân dù còn
mong đợi nhưng cũng héo hon lắm rồi. Thậm chí có kẻ còn bỏ đi.
Có kẻ rời đi, có người đi vào. Số phòng đấu khiêu chiến được công khai,
hơn nữa cũng có thể tra rõ phòng thi đấu của từng đội nhờ lịch thi đấu.
Không ai để ý mấy nhân vật mới tiến vào phòng, mà những người này cũng không
làm gì thu hút sự chú ý, chỉ bước vào khán đài, ngạc nhiên nhìn tỉ số
hiện tại.
“4,5 với 1?”
Trong phòng họp câu lạc bộ Gia Thế.
Sau khi coi xong màn đánh nhanh thắng gọn của Gia Thế với tỉ số 9,5 – 0,
ông chủ Gia Thế Đào Hiên và quản lí Thôi Lập bèn chuyển nhân vật theo
dõi trận đấu sang phòng của Hưng Hân và Vô Cực.
Hồi mới thấy kết
quả rút thăm của Hưng Hân, cả bọn đều rất hí hửng. Họ không hề phủ nhận
Hưng Hân dưới sự dẫn dắt của Diệp Thu nhất định sẽ rất mạnh, nhưng ngay
lượt thứ hai của vòng khiêu chiến đã rút phải một chiến đội xuất thân
chuyên nghiệp thì chỉ trách may mắn không thuộc về bọn chúng mà thôi.
Đào Hiên cũng không ham hố gì chuyện tự tay chôn vùi Hưng Hân và Diệp Thu,
chỉ cần Hưng Hân biến mất, dù bằng bất kỳ cách nào, gã cũng sẽ rất vui
mừng. Hiện tại Hưng Hân gặp xui quả là chuyện đáng mừng với Đào Hiên.
Tuy nhiên, là hai kẻ đứng đầu câu lạc bộ, Đào Hiên và Thôi Lập vẫn có
trách nhiệm ở cùng chiến đội nhà mình trước, dù rằng chẳng ai thấy Gia
Thế sẽ gặp vấn đề quái gì ở đây.
Trận đấu kết thúc, hai người chúc mừng tuyển thủ trong đội cho có lệ, rồi vội vàng qua đây xem Hưng Hân bị bẽ mặt.
Sân đấu chuyên dụng trong vòng khiêu chiến tất nhiên có kèm tỉ số. Hai
người dùng nhân vật Thôi Lập mang tới chui vào phòng, vừa nhìn điểm số
phía trên đã bất giác lắc đầu quầy quậy, trố mắt lại lần nữa.
4,5 với 1.
Chiến đội Hưng Hân 4,5 điểm, chiến đội Vô Cực 1 điểm.
Bọn họ không nhìn lầm, cũng không nhìn ngược, hiện tại chiến đội Hưng Hân
đang dẫn đầu với ưu thế tuyệt đối. Nếu thắng trận đấu đoàn đội tiếp
theo, chúng chỉ cần giành được 2 điểm trong hiệp tới thì sẽ nắm chắc
phần thắng.
Đào Hiên và Thôi Lập bốn mắt nhìn nhau, trên màn
hình, trận đấu đã bắt đầu. Thôi Lập điều chỉnh góc nhìn bao quát về phía nhân vật của Hưng Hân, thoáng nhìn đã giật mình kêu lên: “Không thể
nào!”
“Sao vậy?” Đào Hiên đang lơ đãng suy nghĩ, nghe Thôi Lập
thốt lên liền giật mình quay lại. Thấy Thôi Lập chỉ màn hình, gã vội
vàng thò đầu sang, nhìn rồi cũng ngây người.
Điều khiến hai người kinh ngạc chính là trang bị của chiến đội Hưng Hân.
Trên thực tế, nếu bàn về chất lượng, từng ấy trang bị làm sao dọa được hai
kẻ đứng đầu Gia Thế. Vấn đề là, chiến đội Hưng Hân mà họ biết đáng lẽ
phải rất bần cùng thiếu thốn mới đúng. Chúng moi móc được nhiều trang bị thế này từ đâu, lại còn là trang bị bạc nữa chứ?
Không giống hai bên đang đối chiến cần một khoảng cách nhất định mới có thể xem xét
trang bị, góc nhìn thượng đế của khán giả cho phép họ nhòm trang bị bằng cách kích chuột vào nhân vật mình muốn xem. Vốn dĩ thuộc tính đồ bạc
luôn được ẩn, nhưng dòng chữ màu bạc chói lóa kia không phải giả. Tuy
trong số đồ bạc cũng có hàng dởm, song người ta đã xách đồ ra trận rồi,
thì tất nhiên sẽ không quá tệ.
“Một, hai, ba món…” Thôi Lập click vào năm nhân vật xuất chiến bên Hưng Hân đếm từng món một. Số lượng
càng tăng, giọng điệu gã càng thay đổi, cuối cùng dừng đếm ở con số 17.
Với một chiến đội chuyên nghiệp, số lượng này chẳng đáng là bao, nhưng
việc Hưng Hân có được số “chẳng đáng là bao” này đủ khiến Đào Hiên và
Thôi Lập sợ hãi.
Thôi Lập đếm xong, quay đầu quan sát nét mặt ông chủ, phát hiện sếp cũng khó hiểu và không thể tin được như mình.
Hưng Hân phất lên từ lúc nào, được bao lâu rồi? Sao vèo cái đã có 17 món trang bị bạc, của cải chất đầy thế?
Đào Hiên và Thôi Lập rất quen với hoạt động của chiến đội, muốn có ngay 17
món trang bị bạc không phải chuyện đơn giản. Mãi lo sửng sốt, hai bên
bắt đầu đánh mà cả hai cũng không buồn để ý.
“Gọi điện bảo Trần Dạ Huy tới đây.” Đào Hiên đột nhiên mở miệng căn dặn.
Làm một quản lí nắm rõ tâm tư của ông chủ,Thôi Lập quả rất xứng chức, vừa
nghe sếp dặn là biết ngay sếp cần gì. Gã vội vàng lấy di động gọi cho
Trần Dạ Huy, cũng dặn dò luôn yêu cầu chưa nói của ông chủ.
Trần
Dạ Huy cũng đang xem Hưng Hân thi đấu, nhưng khác với Đào Hiên và Thôi
Lập, hắn không cần qua bên Gia Thế làm màu, mà chui tọt vào phòng đấu
của Hưng Hân và Vô Cực từ sớm. Hiện tại, Trần Dạ Huy đứng chung với hội
anti mà sướng rơn người, hiếm lắm mới có nhiều đồng bọn tri kỉ thế này!
Ngờ đâu sau đó hắn cùng đám đồng bọn này bị vờn cho thúi mặt, từ sau trận
đấu đơn đầu tiên, bao tiếng reo hò đả đảo Hưng Hân tất thua đều mất tăm
mất tích.
Trần Dạ Huy đã click xem từng nhân vật của Hưng Hân
rồi,
đương nhiên hắn cũng giật mình lắm, nhiều trang bị bạc như thế mà
trước đó im hơi lặng tiếng vô cùng, mạng lưới tin tức trải rộng không
tóm được tí tin nào. Nhưng dù sao Trần Dạ Huy vẫn là người đứng đầu một
công hội, hắn từng đi chiến đấu cướp BOSS, đương nhiên biết rõ liên minh mà Quân Mạc Tiếu tập hợp gần đây ăn nên làm ra thế nào.
Có điều
dù cướp được nhiều thì cuối cùng vẫn phải chia cho năm bên, tính ra thu
hoạch mỗi bên cũng không gây shock lắm. Chỉ dựa vào thu hoạch khi đó mà
tạo được nhiều trang bị bạc như thế ư?
Trần Dạ Huy vừa tìm tài
liệu vừa lắc đầu liên tục. Đúng lúc này, hắn nhận được điện thoại của
Thôi Lập, bảo cầm bảng báo cáo hoạt động cướp BOSS hoang dã gần đây tới.
Nghe xong, Trần Dạ Huy cũng hiểu mang máng. Tài liệu gã đang tìm lại không
nói về mặt này, gã vội vàng tìm kiếm rồi nhanh chân chạy tới phòng họp
của Gia Thế.
Trong phòng huấn luyện Gia Thế.
Tuy chỉ là
thi đấu online, nhưng nhằm đào tạo ý thức đoàn đội, cả đội ngũ không thể để mỗi thằng ôm một máy tìm đại chỗ nào đánh bừa. Các tuyển thủ buộc
phải ở cạnh nhau khi thi đấu.
Có điều lượt khiêu chiến lần này
lại đụng phải một đội người chơi không nhích nổi mông vào giới chuyên
nghiệp, Gia Thế thật sự không cần quá nghiêm túc, thắng cũng không vui,
đó là chuyện hiển nhiên rồi.
Trận đấu vừa kết thúc, đội viên Gia
Thế lần lượt rời khỏi phòng huấn luyện. Họ không quá để tâm tới trận
này. Nhưng sau khi ai về phòng nấy, tất cả không hẹn mà cùng mở máy đăng nhập Vinh Quang, cầm clone chạy tới khu vực chuyên dụng đấu khiêu
chiến, rồi cùng vọt vào căn phòng đã nghe ngóng được trước đó.
4,5 với 1?
Hưng Hân dẫn trước?
Tất cả đều thầm giật mình, xong lại không khỏi thấp thỏm. Hưng Hân… hình như không phải đối thủ dễ xơi thì phải?
Trong số những người lo lắng cũng có người vui vẻ. Tô Mộc Tranh cầm clone, hô lớn một câu rất bắt tai trong kênh khán giả: “Hưng Hân cố lên.”
Chỉ gồm bốn chữ không bắt mắt, nhưng nó lại là câu khen ngợi đầu tiên thẳng thừng cổ vũ cho Hưng Hân trong tối nay. Đa số khán giả hơi thiên về
Hưng Hân chỉ ôm ý định hóng hớt, còn chưa tới mức có tình cảm gì với
Hưng Hân, cho dù họ có hô “Hưng Hân cố lên” cũng chỉ do họ ghét người
khác mà thôi.
Mà giờ đây, câu nói bất thình lình của Tô Mộc Tranh lập tức trở nên rất bắt mắt. Hội anti hăng hái kia không hổ là những
thanh niên nhiệt huyết. Một câu đơn giản của Tô Mộc Tranh lại biến thành sự khiêu khích công khai, nhất thời khiến cả hội muốn manh động.
Không đợi cả lũ phát cáu, nhân vật của Tô Mộc Tranh lại gửi thêm một câu
“Hưng Hân tất thắng”. Ngay sau đó, hai câu “Hưng Hân cố lên” với “Hưng
Hân tất thắng” thay nhau spam điên cuồng. Vừa rồi thi đấu, Tô Mộc Tranh
cũng chẳng bùng nổ tốc độ tay tới mức này, giờ được phóng thích hoàn
toàn, cô nàng bèn chiếm hết khung comment.
“Điên mẹ rồi!!!!” Cuối cùng hội antifan cũng không nhịn nổi nữa, mồm năm miệng mười phản công
lại. Nhưng Tô Mộc Tranh đã chú tâm vào trận đấu từ lúc nào, dứt khoát ẩn kênh khán giả không có tin tức gì quan trọng sang một bên. Còn cuộc trò chuyện và chỉ huy giữa hai bên sẽ tự khắc hiện lên trên kênh thi đấu.
Có điều nhìn rõ tình cảnh rồi, Tô Mộc Tranh không thể vui vẻ như trước
nữa, ngược lại, các tuyển thủ khác của Gia Thế đều thở phào nhẹ nhõm. Dù không biết tại sao Hưng Hân có thể dẫn trước được, nhưng nhìn trận đoàn đội này mà xem, hình như chúng cũng chẳng đáng sợ lắm?
Trong
phòng họp, Đào Hiên và Thôi Lập cũng dần phấn khởi theo tình cảnh trên
sân. Trần Dạ Huy cầm theo tài liệu, lo lắng bước tới phòng họp. Ai ngờ
mới vào đã được ông chủ dịu dàng hỏi thăm: “Tới rồi à? Ngồi xuống đi.”
Trần Dạ Huy bối rối vờ lờ, nhất thời không rõ có nên đưa tài liệu vừa được
chuẩn bị qua không. Hắn dùng mắt dò hỏi Thôi Lập, chỉ thấy Thôi Lập đưa
tay lấy tài liệu mở ra xem. Trần Dạ Huy không có chuyện gì để làm, cũng
xem trận đấu trên màn hình của phòng họp.
Dù gì họ cũng là những
nhân vật thuộc giới chuyên nghiệp, tuy không có kỹ thuật như tuyển thủ,
nhưng tốt xấu gì cũng có cái nhìn chuyên môn. Trần Dạ Huy thoáng ngó sơ
qua đã xác định được ưu điểm và khuyết điểm của hai bên, nhất thời hiểu
ra tại sao trông sếp lại thoải mái như vậy.