Edit: Kha | Beta: Na
Diệp Tu và Trần Quả lo nghĩ cho Đường Nhu, nhưng mọi chuyện lại khác xa những gì họ đoán.
Biết có phóng viên xin phỏng vấn, Đường Nhu không hề né tránh, trong khi đó
An Văn Dật lại lắc đầu từ chối liên tục. Cả bọn tò mò hỏi thử, nghe lý
do xong đều cạn lời. Sau khi khai giảng, tên nhóc này vẫn cúp cua đến
giờ. Nếu bây giờ còn cố ý khoe mặt trên báo, cho thiên hạ biết mình nghỉ học chơi game, e rằng giáo viên trong trường sẽ không lượng thứ cho lý
do này đâu.
“Thôi được rồi, Tiểu An sao cũng được. Những người
còn lại thì chờ chút, phóng viên sắp qua rồi.” Trần Quả nhắn nhủ mọi
người, rồi tự mình ra ngoài đón khách.
Không lâu sau, Trần Quả
quay về, nhưng lúc mở cửa lại khập khiễng bước vào. Tất cả đều giật
mình, Đường Nhu vội vàng chạy lên đỡ cô: “Sao thế?”
“Xin lỗi! Em
chạy xe tệ quá.” Một thanh niên bám theo sau cùng lúc với Trần Quả,
người nọ xấu hổ gãi đầu, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi. Lúc nãy hỏi thăm được địa chỉ của chiến đội Hưng Hân, hắn chạy một mạch từ tiệm net đến đây.
Trần Quả tất nhiên cũng đã nghe bên kia miêu tả Thường Tiên trông thế nào,
cô đứng trước cửa chờ người, nhìn thấy bóng dáng đạp xe từ xa thì nhận
ra ngay.
Trần Quả vô tư xuống đường đón khách mà không hề hay
biết trình lái xe của tên này tệ lậu cỡ nào. Thường Tiên vừa nhìn thấy
có người bước ra liền trở nên rối loạn, tránh phải trốn trái, cuối cùng
đâm sầm vào Trần Quả một cú ngon ơ…
“Đây là Tiểu Thường của báo Esport.” Trần Quả còn chưa hết đau đâu! Nhưng cô vẫn phải cắn răng giới thiệu cho mọi người trước.
“Xin lỗi chị chủ Trần, chị không sao chứ? Hay mình đến bệnh viện trước đã.”
Thường Tiên đứng cạnh vội vã nói. Hai người này dù xảy ra tai nạn xe cộ
nhưng vẫn không quên giới thiệu lẫn nhau.
“Chị không sao, để chị giới thiệu em cho mọi người.” Trần Quả nói.
“Chị ngồi xuống trước đã.” Đường Nhu đỡ Trần Quả ngồi lên sô pha, Trần Quả
cũng thuận tiện giới thiệu cô nàng luôn: “Đây là Đường Nhu, người điều
khiển của pháp sư chiến đấu Hàn Yên Nhu.”
“Wow!” Thường Tước lập
tức reo lên. Trước khi phỏng vấn ai cũng phải chuẩn bị trước, hiểu càng
nhiều về đối tượng thì càng có nhiều đề tài để triển khai. Tuy nhiên,
tin tức về những tuyển thủ của một chiến đội mới toanh nhỏ bé như vậy
đúng là ít đến đáng thương, đa số chỉ toàn những thông tin và chiến tích tự hư cấu trên mạng.
Hàn Yên Nhu chính là một trong những tiêu
điểm đáng chú ý của Hưng Hân. Cô nàng không biết đã đánh bại bao nhiêu
người trong hoạt động nhận lời thách đấu trước đây. Trong trận đấu với
Vô Cực ngày hôm qua, cô cũng một mình đánh bại hai người trong phần đấu
tổ đội, cô nàng chính là nhân vật và tuyển thủ vang danh nhất Hưng Hân.
Mà hiện tại người thật còn là một mỹ nữ đẹp lồng lộn! Còn cần soạn diễn
văn mọe gì nữa, chụp hai ba tấm hình là đủ thu hút sự chú ý rồi.
Không những thế, chị chủ Trần kia cũng là một hot gơ đấy! Vinh Quang chưa từng có sếp lớn nào là hot gơ thì phải?
Tất nhiên hắn có cầm máy chụp hình theo khi đi phỏng vấn, còn đang loay
hoay mãi trong tay. Nhìn cảnh Đường Nhu đang săn sóc cho Trần Quả vừa bị mình tông trúng, hắn cũng không dám mặt dày bảo hai người cứ tự nhiên
cho mình chụp vài ba tấm. Ai dè không lâu sau, Trần Quả lại tiếp tục
giới thiệu người tiếp theo.
“Đây là Kiều Nhất Phàm.” Trần Quả
thấy ai thì giới thiệu người đấy, “Tiểu Kiều xuất thân từ chiến đội Vi
Thảo, sau khi hợp đồng hết hạn thì sang chỗ bọn chị. Nhân vật là quỷ
kiếm sĩ Một Tấc Tro.”
“Thật à!” Thường Tiên đang chờ chụp hình, chợt giật mình khi nghe Trần Quả giới thiệu người tiếp theo.
Chiếu đội Vi Thảo! Chủ nhân của hai lần quán quân, thành viên của chiến đội như vậy mà gia nhập Hưng Hân ư? Cần lời giải thích?
Thường Tiên đứng ngẩn tò te. Thông tin về Một Tấc Tro bên hắn vốn ít ỏi, hắn
chỉ biết đây là một acc mới khu 10, nhân vật thứ hai chưa tới 50 đã bước vào Thần Chi Lĩnh Vực sau Quân Mạc Tiếu. Người này chưa từng xuất hiện
trong khoảng thời gian chiến đội nhận lời thách đấu, thế nhưng đây rõ
ràng là người đã cướp được một điểm ngoạn mục đầu tiên trong trận đấu
đơn với Vô Cực ngày hôm qua, chiến đấu nom ổn trọng và thành thạo vô
cùng.
Thường Tiên ngạc nhiên nhìn Kiều Nhất Phàm. Kiều Nhất Phàm
bị hắn nhìn chằm chằm cũng cảm thấy bất an. Cậu chỉ là một kẻ tiểu tốt
trong Vi Thảo, được mời phỏng vấn nào tới phiên bao giờ! Đây là lần đầu
cậu được phỏng vấn! Thấy Thường Tiên vẫn kinh ngạc nhìn mình, Kiều Nhất
Phàm hốt hoảng “Tôi tôi” vài tiếng, rồi viện cớ “Tôi đi lấy nước” bỏ của chạy lấy người.
“Kia là Ngụy Sâm, có lẽ cậu từng nghe tên rồi?”
Trần Quả tiếp tục giới thiệu, ” Là thuật sĩ Nghênh Phong Bố Trận trong
chiến đội tụi tôi.”
Ngụy Sâm?
Thường Tiên vừa ngẫm lại cái tên này, vừa đách nhớ nổi mình từng nghe ở đâu rồi! Thật ra thực lực
của tên Nghênh Phong Bố Trận này khá cao, chẳng qua ngó thấy Ngụy Sâm
râu ria xồm xoàm, độ tuổi trông không dưới 30, Thường Tiên cho rằng
người ta chắc cũng tầm ông chú rồi?
“Hô hô, thanh niên ngày nay
sao biết được tên anh.” Ngụy Sâm tất nhiên không hoảng đến bỏ chạy như
Kiều Nhất Phàm. Gã vừa thấy người ta không nhận ra mình, cũng mặt dày tự xử luôn: “Cựu đội trưởng Lam Vũ, chủ nhân của Sách Khắc Tát Nhĩ chính
là anh đây.”
“A!” Thường Tiên nghe mà run run.Hắn không hề biết
Ngụy Sâm là ai. Nhưng thân phận cựu đội trưởng Lam Vũ và chủ nhân Sách
Khắc Tát Nhĩ tầm cỡ thế nào, hắn lại biết rõ. Ông chú này lại một nhân
vật vĩ đại thế cơ à?
“Ha ha, cậu trai trẻ, bình tĩnh chút nào.
Đừng để tên
tuổi người khác làm kinh ngạc dễ dàng, cậu thế này làm sao
phỏng vấn được gì nữa?” Ngụy Sâm không hề biết liêm sỉ, lên tiếng răn
dạy Thường Tiên như đúng rồi.
Lần này đến phiên Thường Tiên theo
chân Kiều Nhất Phàm “Tôi tôi”, may mà Trần Quả đã giới thiệu người kế
tiếp: “Cậu bạn này là Bao Vinh Hưng, tụi chị gọi cậu ấy là Bánh Bao,
người điều khiển của lưu manh Bánh Bao Xâm Lấn.”
Thường Tiên dựng thẳng tai nghe ngóng, ai ngờ sau câu người điều khiển là hết luôn rồi.
Thường Tiên vội nhẩm lại những gì vừa được giới thiệu trong đầu, hình
như chỉ có nhiêu đó thôi. Lạ thật! Hắn cứ có cảm giác thiêu thiếu! Bánh
Bao này bình thường thế thôi à?
Hết gái đẹp, Vi Thảo lại còn cựu
đội trưởng Lam Vũ, Thường Tiên đã theo quán tính cho rằng ai trong Hưng
Hân cũng không tầm thường cả. Đến khi nghe thấy lời giới thiệu cực kỳ
bình thường về Bánh Bao, Thường Tiên có chút không quen. Hắn mới nhìn
sang, Bánh Bao đã mở miệng nói: “Trông cậu phóng viên này cũng ngoan
hiền nhở. Thế nhưng đụng chị chủ bọn này bị thương, chú em ít ra phải để lại một cái đùi.”
Đù má!
Thường Tiên nhũn cả chân ngay
lập tức. Tên ất ơ này chém bậy bạ gì đó hả! Nhưng trông dáng vẻ Bánh Bao đang nghiêm túc dòm ngó chân mình, Thường Tiên lại cho rằng cậu ta
không nói đùa. Đừng nói lúc đi hai chân lúc về nhảy lò cò một chân nha?
“Bánh Bao, đừng nói bậy.” Một tên khác đang ngậm điếu thuốc đứng cạnh chợt mở miệng răn dạy Bánh Bao, Thường Tiên nhìn sang, Trần Quả bèn giới thiệu: “Đội trưởng hiện tại của tụi chị, Diệp Tu, người điều khiển Quân Mạc
Tiếu.”
Diệp Tu!
Thường Tiên nghe thấy rõ ràng, là Tu chứ
không phải Thu. Hơn nữa, nhân viên của toà soạn Esport như hắn dám chắc
rằng người thao tác Quân Mạc Tiếu trong bảng đăng ký thành viên Hưng Hân không phải là Diệp Thu. Thế nhưng, có nhiều người nghi ngờ Diệp Thu chỉ đánh dùm Hưng Hân chứ không báo danh, trong đó người đăng ký thi dấu
dưới tên Quân Mạc Tiếu cũng rất đáng ngờ.
Mà bây giờ, người thao
tác được giới thiệu trước mặt, lại còn gánh chức đội trưởng, Thường Tiên cũng không dám thốt lên nghi vấn về thân phận ngay lúc này.
“Còn mục sư Tay Nhỏ Lạnh Giá nữa, hôm nay cậu ấy bận, không có mặt ở đây.” Trần Quả nói.
Thường Tiên gật đầu, nhẩm lại màn giới thiệu của từng người. Hắn cũng biết
Trục Yên Hà chính là chị chủ Trần. Sau khi điểm danh đầy đủ, hắn chợt
phát hiện trong đây còn một người nữa. Người này đứng dựa tường cách họ
một khoảng, nét mặt lạnh lùng nhìn chăm chú trước mặt.
Đây… chẳng lẽ là đại thần Diệp Thu trong truyền thuyết!
Thường Tiên cảm thấy mình đoán trúng phốc rồi, Trần Quả dường như không định
giới thiệu người này. Đây là đại thần Diệp Thu đó! Độ câu view vượt xa
mỹ nữ, Vi Thảo hay cựu đội trưởng Lam Vũ nãy giờ kia. Trong giới truyền
thông hiện nay, ngoài Tào Quảng Thành thì chưa có ai phỏng vấn được anh ta.
Ngay cả Tào Quảng Thành còn phải phỏng vấn qua QQ nữa kìa.
Đại thần Diệp Tu chình ình ngay trước mặt, bỏ qua cơ hội này thì làm sao xứng với danh hiệu phóng viên của tòa soạn Esport?
Thường Tiên dồn hết can đảm, bước lên mà không cần ai giới thiệu.
“Xin hỏi anh có phải đại thần Diệp Thu không?” Thường Tiên bắt chuyện với
chàng trai trông ngầu lòi trước mặt, trong suy nghĩ của hắn, đại thần
Diệp Tu luôn nói không với truyền thông phải cool ngầu như vậy.
“Không phải.” Đối phương chơi phủ lạnh lùng phủ nhận.
Thường Tiên đang định nói tiếp, Trần Quả đã giới thiệu cho hắn: “Đây là Mạc
Phàm, ninja Hại Người Không Mệt. Cậu ấy còn đang đắn đo có vào đội tụi
chị hay không.”
“Ơ thế à?” Thường Tiên giật mình, biết người nọ
không phải Diệp Thu thì rất thất vọng. Nếu Diệp Thu thật sự ở Hưng Hân,
người ta có lẽ sẽ trốn tránh, mình không có cơ hội để phỏng vấn đâu.
Thường Tiên than thở xong, bèn dời sự chú ý về. Đột nhiên hắn nhớ ra cái tên
Trần Quả vừa giới thiệu, vội xoay phắt người lại: “Cậu là Hại Người
Không Mệt?”
Mạc Phàm liếc hắn, câu hỏi nhảm nhí quá không thèm trả lời.
“Trả trang bị lại cho tui!” Tiếp đó, Thường Tiên nói một câu khiến cả lũ hoang mang.