Edit: Kha | Beta: Na
Thường Tiên vào nghề một năm, cơ hội
phỏng vấn riêng rất ít, nhưng chụp hình lại là chuyện hắn làm nhiều nhất trong suốt một năm nay, kể cả khi đi theo Tào Quảng Thành ra ngoài
phỏng vấn.
Trình độ chụp choẹt của Thường Tiên thật sự rất giỏi,
chỉ vừa nhìn thấy mấy tấm hắn chụp, Trần Quả thiếu chút nữa bảo hắn lưu
riêng một phần cho mình. May mà cô kiềm chế lại, không thể trông như nhà quê lên tỉnh được.
Chụp xong, Thường Tiên kết thúc cuộc phỏng
vấn nhanh chóng. Sau khi chào tạm biệt, hắn về nghĩ lại mới cảm thấy
mình còn thiếu kinh nghiệm, thiếu quyết đoán. Ý là mình đã có chuẩn bị
trước. Đổi lại là Tào Quảng Thành, biết đâu tình cờ chạm mặt thôi đã có
thể hỏi đáp ngon lành hơn mình nhiều.
Quá khác biệt! Đúng là
chênh lệch đẳng cấp. Ví như trình độ của tuyển thủ Vinh Quang, thì đây
chính là sự chênh lệch giữa tân binh và đại thần hàng đầu.
Thường Tiên than ngắn thở dài suốt đường về trụ sở.
“Về rồi à?” Tào Quảng Thành ngồi chán chường coi ti vi trong phòng khách.
Thấy Thường Tiên vào cửa, hắn thoáng liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường.
Hắn tất nhiên biết từ đây đến câu lạc bộ Gia Thế mất bao lâu, mà tiệm net
Hưng Hân lại nằm đối diện bên hông Gia Thế, khoảng cách như nhau. Đối
với Tào Quảng Thành, Thường Tiên chỉ mất chừng đấy thời gian, có lẽ cậu
nhóc bị sập cửa vào mặt rồi.
“Dạ, về rồi ạ.” Thường Tiên trả lời.
“Có gặp Diệp Thu không?” Tào Quảng Thành giả vờ hỏi bâng quơ. Hắn vốn cho
rằng Thường Tiên không thể gặp được, nhưng ngay khi Thường Tiên đi mất,
trong lòng hắn chợt thấy bất an. Vật đổi sao dời, giờ Diệp Thu đã rời
khỏi Gia Thế, bước khỏi “thần đàn” của giới chuyên nghiệp. Lỡ như hắn
đổi tính bằng lòng nhận phỏng vấn, thế chẳng phải mình bỏ lỡ một cơ hội
tốt hay sao?
Nhưng dù gì Tào Quảng Thành cũng là một ký giả nổi
tiếng có kinh nghiệm thâm niên trong Vinh Quang, không đến mức vì một
tin giật gân mà bất chấp tất cả. Cuối cùng hắn chỉ đành thấp thỏm ở yên
trong phòng chờ Thường Tiên về.
“Không gặp.”
Câu trả lời
của Thường Tiên lập tức khiến Tào Quảng Thành an lòng. Nhưng nghe giọng
điệu của Thường Tiên, một phóng viên già dặn biết lựa lời nhìn mặt như
hắn cũng không phát hiện được chút thất vọng nào. Điều này chứng tỏ
Thường Tiên cực kỳ hài lòng với kết quả cuộc phỏng vấn.
“Moi được tin gì không?” Tào Quảng Thành không đoán, hỏi thẳng luôn.
“Đội trưởng hiện tại của Hưng Hân – tuyển thủ báo danh cho Quân Mạc Tiếu tên là Diệp Tu. Anh ấy cũng là một người chơi Vinh Quang suốt 10 năm.”
Thường Tiên bắt đầu giới thiệu.
“Diệp Tu?” Tào Quảng Thành kinh ngạc sau khi nghe thấy cái tên này.
“Đúng, Diệp Tu. Tu của “tu sửa”, không phải Diệp Thu.” Thường Tiên nói.
“Trùng hợp vậy sao?” Trực giác của Tào Quảng Thành rất nhạy bén, vừa nghe đã
nghĩ ngay đến trường hợp Diệp Thu đổi tên tham gia vòng khiêu chiến.
Nhưng ngẫm lại, đầu tiên, Diệp Thu không nhất thiết phải thay đổi. Đây cũng
không phải bí mật quốc gia, bại lộ thân phận thì có nhằm nhò gì, có khi
lộ mặt còn gây được chú ý. Tào Quảng Thành là một nhân viên chuyên phỏng vấn cho Liên minh, biết rõ quy định cấm tuyển thủ giải nghệ tham gia
giải đấu chuyên nghiệp trong vòng một năm. Không chừng vòng khiêu chiến
chính là một sơ hở có thể lách luật được. Chuyện này vốn không ai để ý,
bởi thời điểm quy định được đặt ra còn chưa có vòng khiêu chiến, đến khi có rồi cũng chưa từng xảy ra. Vì vậy Diệp Thu tham gia khiêu chiến
không tính là vi phạm luật.
Thứ hai, nếu thật sự muốn che giấu
tên tuổi, hắn cần gì phải đặt cái tên na ná Diệp Thu như Diệp Tu? Hơn
nữa, làm sao hắn có thể qua được phần đấu offline với thân phận giả này? Chắc chắn sẽ bị vạch trần 100%!
Tào Quảng Thành nghĩ thế nào vẫn cảm thấy giả thuyết dùng tên giả này quá sai.
“Diệp Tu là người điều khiển trước giờ của Quân Mạc Tiếu ư? Anh ta có quan hệ gì với Diệp Thu?” Tào Quảng Thành vội hỏi.
“Á…” Thường Tiên trố mắt nghe.
Chênh lệch! Đây chính là chênh lệch đẳng cấp! Vì sao lúc ấy mình không hỏi
câu này? Dễ liên tưởng thế cơ mà! Thường Tiên rầu rĩ nghĩ.
Tào Quảng Thành thấy hắn như vậy liền đoán được, chỉ cười mà không hỏi thêm gì: “Không sao, từ từ sẽ biết thôi!”
Thành thật mà nói, Tào Quảng Thành là một đàn anh tốt, luôn chỉ bảo nhiều
điều cho Thường Tiên. Giống lần phỏng vấn này, tuy hắn cảm thấy nó vô
dụng khó lên báo, nhưng hắn sẽ vì giúp Thường Tiên có thêm kinh nghiệm
thực tế mà không hề ngăn cản. Dù lúc sau có cho rằng tên nhóc này phỏng
vấn được Diệp Thu, Tào Quảng Thành cũng không định nhanh nhảu cướp công.
“Trời ạ, sao em lại không nghĩ đến mấy vấn đề đáng hỏi này cơ chứ?” Thường Tiên gõ gõ đầu.
“Thôi, đừng nghĩ đến nó nữa, về sau vẫn còn cơ hội. Giờ kể thử xem cậu phỏng vấn được gì.” Tào Quảng Thành cười hỏi.
Một bà chủ xinh đẹp, một tuyển thủ Đường Nhu thuộc hàng hot girl, Tào
Quảng Thành nghe xong mấy chuyện này chỉ cười trừ. Đây là giới eSport
chứ không phải giới giải trí, vẻ ngoài chỉ là nhất thời, không có tác
dụng mãi mãi. Đấu eSport phải so thực lực và thành tích, những thứ khác
chỉ thu hút được trong thoáng chốc mà thôi. Chả ai quan tâm một đội tép
riu còn chập chững ở lượt hai vòng khiêu chiến như Hưng Hân có hai mỹ nữ đâu.
“Còn tin gì nữa không?” Tào Quảng Thành hỏi tiếp, nếu chỉ có chừng đó, hắn cảm thấy không cần phải nói nữa.
“Đường Nhu bắt đầu chơi Vinh Quang từ hồi khu mới vừa mở.” Thường Tiên lại nói.“Thật à?” Lần này Tào Quảng Thành giành sự quan tâm nhiều hơn. Hắn từng chú ý đến Đường Nhu, nếu chỉ là gà mờ khu mới, thực lực hiện tại của cô nàng
thật sự quá cao. Một đối tượng có trình độ cao như vậy mới đáng được chú ý.
“Tuyển thủ Bao Vinh Hưng thao tác Bánh Bao Xâm Lấn trong đội họ cũng là một tân binh từ khu mới.” Thường Tiên tiếp lời.
“Thú vị đấy, không
ngờ chiến đội Hưng Hân lại nhặt được nhiều mầm ngon đến thế!” Tào Quảng Thành khen ngợi.
“Cũng không phải tất cả đều là người mới. Kiều Nhất Phàm thao tác Một Tấc Tro là thành viên của Vi Thảo mùa giải trước, là tuyển thủ chuyên nghiệp
đích thực.” Thường Tiên lại giới thiệu.
“Chiến đội Vi Thảo? Kiều
Nhất Phàm?” Tào Quảng Thành ngạc nhiên. Tuy hắn là phóng viên bám đuôi
Gia Thế, nhưng không phải hắn mù tịt về chiến đội khác. Đây là nghề của
hắn, hắn tất nhiên hiểu biết nhiều hơn người chơi và khán giả bình
thường.
Thế nhưng cái tên Kiều Nhất Phàm này… Tào Quảng Thành cố
vắt hết óc cũng chả có tí ấn tượng nào. Dùng phương pháp loại trừ, người này có phải là một trong những thiếu niên gia nhập Vi Thảo cùng mùa với Cao Anh Kiệt.
“Cậu ấy không được Vi Thảo ký tiếp hợp đồng, không ai mời nên gia nhập Hưng Hân.” Thường Tiên nói.
“Thế à!” Tào Quảng Thành gật đầu. Tuyển thủ như vậy năm nào cũng có, nhưng
một tuyển thủ xuất thân từ đội quán quân như Vi Thảo lại sa chân đến mức vào một chiến đội cùi bắp thì thật sự hiếm thấy. Dù có rơi vào cảnh
tham gia vòng khiêu chiến kiếm ăn, tuyển thủ thế này cũng có thể kiếm
được một vị trí trong đội ngũ cỡ Vô Cực.
“Còn một người nữa, Ngụy Sâm, cựu đội trưởng Lam Vũ. Tên này…”
“Ngụy Sâm?”
Thường Tiên còn đang nói dở tên này em không biết, Tào Quảng Thành đã nhảy
dựng lên. Thân là phóng viên kỳ cựu, sao hắn lại không biết Ngụy Sâm cơ
chứ? Đó chính là nhân vật đại thần đời đầu đấy. Tính từ đời gã, đội
trưởng hiện tại của Lam Vũ Dụ Văn Châu chỉ là người thừa kế thứ ba của
thuật sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ. Tại sao một đại thần kỳ cựu từng rời giới
chuyên nghiệp nhiều năm lại quay về tham gia vòng khiêu chiến?
Tào Quảng Thành từng gặp Ngụy Sâm, chẳng qua thời gian qua đã lâu, hắn
không còn nhớ rõ nữa. Cái thưở đấy, báo Esport còn chưa được phát hành
rộng rãi như những tờ báo chuyên về mảng thể thao khác. Chính giải đấu
Vinh Quang đã thúc đẩy thị trường eSport phát triển mạnh, báo Esport
cũng được hưởng sái theo.
Cái tên Ngụy Sâm này thật sự gợi lên quá nhiều điều!
“Chiến đội Hưng Hân thật sự rất thú vị!” Tào Quảng Thành gật gù.
“Dạ, em nghĩ sau này chúng ta nên chú ý bọn họ nhiều hơn.” Tt đề nghị.
“Ừ, cậu chú ý nhiều chút!” Tào Quảng Thành nói.
“Vậy em đi soạn thảo lại nội dung lần này trước.” Thường Tiên bảo.
“Không cần gấp, cứ từ từ.” Tào Quảng Thành tiếp lời.
“Đúng nhỉ!” Thường Tiên vỗ đầu, “Giờ mới là thứ bảy, em vẫn còn thêm một ngày mà!”
Báo Esport phát hành mỗi đầu tuần. Bởi vì giải đấu Vinh Quang diễn ra vào
thứ bảy, các phóng viên đã quen với việc chạy deadline ngày cuối để hoàn thành bản thảo. Nhưng lần này Thường Tiên phỏng vấn một đội ngũ tham
gia vòng khiêu chiến, thứ sáu đấu xong trận, nên hắn vẫn còn tới hai
ngày.
“Thời gian còn nhiều, cậu cứ yên tâm. Hơn nữa thứ hai này không thể đăng bài phỏng vấn của cậu được.” Tào Quảng Thành nói.
“Sao vậy ạ?” Thường Tiên ngạc nhiên.
“Bởi vì trận đấu còn chưa kết thúc mà.” Tào Quảng Thành nhắc.
“A?”
“Cậu có dám chắc Vô Cực sẽ không lội ngược dòng ở lượt về không?” Tào Quảng Thành nói.
“Chỉ khi nào thật sự bùng nổ hoàn toàn, Hưng Hân mới có cơ hội lên báo trong mục vòng khiên chiến. Tuần này cứ viết Hưng Hân bùng nổ đánh bại chiến
đội Vô Cực thê thảm là được rồi.” Tào Quảng Thành quả quyết bảo.
“Chiến đội Vô Cực gặp đả kích nặng nề trong hiệp đầu sân nhà của lượt thứ hai, mất đau 8,5 điểm trước đối thủ Hưng Hân đang gây chú ý, con đường tương lai u ám. Sau trận đấu, chiến đội Vô Cực bế quan tập huấn, thề phải tắm máu rửa nhục trong trận đấu tiếp theo.”
Trần Quả cầm tờ báo
Esport tuần này, xoay một hồi cũng chỉ nhìn thấy nhiêu đây chữ có liên
quan tới Hưng Hân, nhân vật chính còn là Vô Cực, khiến cô cảm thấy cực
kỳ khó hiểu.
“Đây là bài phỏng vấn của chúng ta à?” Trần Quả còn nghi ngờ mình mua trúng tờ báo ăn xén mất một trang.
“Thắng Vô Cực thêm trận này, bài phỏng vấn của chúng ta mới được đăng.” Diệp Tu cũng hiểu rõ mấy chiêu trò đằng sau lắm.