“Thắng!”
Ngay khoảnh khắc Anh Đi Rồi ngã xuống, Trần Quả hưng
phấn tới nhảy dựng lên. Trước đó, cô đã biết Diệp Tu trang bị đồ hồi
mana cho Quân Mạc Tiếu rồi, thế nên khi thấy chiến đội Vô Cực nhắm vào
điểm này để lên mặt, cô đã mong ngóng thời khắc này.
Diệp Tu quả
không làm cô thất vọng, thay đồ chớp nhoáng trong lúc chiến đấu, chơi
nhây để hồi mana, cuối cùng cho đối thủ ăn trọn một combo hành, tiễn
luôn về miền cực lạc. Vòng 2 tới đây xem như đã kết thúc. Chỉ xét điểm
tổ đội lôi đài thôi, thì dù chiến đội Vô Cực có ăn hên thắng được trận
đoàn đội cũng chẳng xoay chuyển gì được nữa. Trận này theo quy chế còn
được gọi là thắng trước thời hạn.
“Bình tĩnh, chỉ là vòng 2 thôi mà.” Diệp Tu nhìn Trần Quả kích động, tuy ngoài miệng nói vậy nhưng mặt mày đã đầy ý cười.
Đám quần chúng bên này thì hội anti đã rút lui lặng lẽ. Sự thật chứng minh
những những đứa không tới xem đúng là vô cùng anh minh, ưu thế dẫn trước kia quả thực sừng sững như núi ấy.
Hội anti gấp rút lui quân,
tựa như chỉ cần nán lại thêm một chút thôi sẽ bị sưng mặt vậy. Những kẻ
còn ở lại đều là mớ fan vốn ít ỏi của chiến đội Vô Cực, lúc này đều vô
cùng ủ rũ. Bọn hắn không biết sắp tới chiến đội sẽ thế nào, nhưng theo
hiểu biết của bọn hắn về tình hình kinh doanh của Vô Cực, thì Vô Cực sắp tiêu tùng rồi.
Bên phòng huấn luyện của chiến đội, cũng lặng ngắt như tờ.
Hà An vẫn đang cúi gục ôm đầu như cũ, gã cảm thấy vô cùng mất mặt với đồng đội. Nhưng mà lúc này, nào có ai trách móc gì gã. Kết quả thế này, vốn
không thể nào là do sai lầm của một người tạo nên, mà là sự kém cỏi của
cả đội, sau cùng khiến cho chiến đội bị loại một cách thê thảm đến vậy.
Chiến đội Vô Cực. Kết thúc ở đây ư?
Mọi người đều trầm mặc, thi thoảng sẽ lén lút nhìn trộm ông chủ của chiến
đội Vô Cực một cái, đây chính là người phán quyết vận mệnh của Vô Cực.
Ông chủ của chiến đội cũng vô cùng buồn bã thất vọng, chỉ là gã cũng biết
hiện giờ mọi người đều đã đủ đau khổ. Còn như Ngũ Thần, từ khi tham gia
vào giới chuyên nghiệp đã ở cùng Vô Cực, không rời không bỏ thì e rằng
cảm tình đối với chiến đội còn sâu sắc hơn ông chủ là gã nữa kìa.
Gã cùng biết, vào lúc chiến đội bị rớt hàng, cũng đã có chiến đội khác mời Ngũ Thần. Nhưng hắn đã ở lại. Giờ kết cục lại thê thảm thế này, hắn đã
không thể cùng đồng đội trong Vô Cực trở về giới chuyên nghiệp, ngược
lại còn sắp sửa chứng kiến chiến đội tan rã.
Ông chủ thở dài,
muốn an ủi mọi người một chút. Nhưng với tình trạng này, bất cứ lời an
ủi nào cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Hiện giờ, dù kết quả thế nào thì
cũng cần phải dũng cảm đối mặt.
“Hôm nay, mọi người vất vả rồi… nghỉ sớm chút đi…” Ông chủ nói xong, cũng đi trước.
Nghỉ sớm một chút, nói là nói vầy. Nhưng đêm nay, có ai trong Vô Cực có thể
ngủ nổi sao? Ngay cả bản thân ông chủ, ra tới cửa, cũng thở dài thườn
thượt. Mà đâu chỉ đêm này, một thời gian dài nữa, e rằng cũng chẳng ngon giấc được.
Thắng lợi và thất bại. Luôn luôn song hành với nụ cười và nước mắt.
Lúc này, ở một nơi khác của thành phố H, cũng có một người vì Hưng Hân chiến thắng mà vô cùng kích động.
“Hưng Hân thắng!” Thường Tiên tất nhiên là có mặt ở phòng thi đấu rồi, ngay
chớp mắt Anh Đi Rồi ngã xuống, gã ngồi trong phòng hú lên một tiếng điên cuồng.
“Ặc…” Tào Quảng Thành vốn đang uống bia bị Thường Tiên
hét lên làm cho sặc, bia phun ra nơi. Đang chuẩn bị chửi cho thì thấy
Thường Tiên ở đằng kia kích động đến hoa tay múa chân, moi bản thảo đã
chuẩn bị từ tuần trước ra. Nhất thời dở khóc dở cười.
“Chiếm ưu thế trước, có thắng cũng bình thường thôi, cậu kích động tới vậy làm gì?” Tào Quảng Thành vừa lau bia phun ra vừa nói.
“Lần này bản thảo của em có thể đăng rồi nhỉ? Em thấy không cần thay đổi gì nữa.” Thường Tiên kêu lên.
“Tôi có ý kiến là cậu đừng có viết quá dài. Tuy rằng đây là hạng mục ít được chú ý, nhưng vì phát sinh ở vòng thi đấu khiêu chiến, nên dài thế sẽ bị trả lại thôi. Nội dung ngắn gọn, lượng tin tức nhiều mới là tốt nhất.”
Tào Quảng Thành nói.
“Thầy Tào, vậy thầy nhìn qua giúp em chút?” Thường Tiên cúi đầu nhờ vả.
“Đưa đây.” Kỳ thật, Tào Quảng Thành khá là thích những người trẻ tuổi đầy
nhiệt huyết với công việc như Thường Tiên, nên vẫn luôn cố gắng dẫn dắt
hắn. Kiểu giúp coi qua bản thảo nhỏ nhặt như vậy, tất nhiên sẽ không từ
chối.
Với trình độ thâm niên chuyên nghiệp, Tào Quảng Thành duyệt bản thảo nhanh như gió. Bởi vì gã biết được đâu là trọng điểm. Sau khi
đảo nhanh qua bản thảo của Thường Tiên, Tào Quảng Thành gật gật đầu:
“Khá lắm. Mấy mục giới thiệu thành viên gì đó đều viết rất tốt. Chỉ là
phần sau còn đề cập đến trận đấu, nên phải giản lược thêm, lướt sơ qua
là được rồi.”
“A… vậy để em sửa lại chút.” Thường Tiên hoàn toàn tin tưởng vào tiền bối Tào Quảng Thành, không chút nghi ngờ đem đi sửa lại.
Còn Tào Quảng Thành lại nắm lon bia đến ngây người. Tuần trước, sau khi
Thường Tiên lấy được một chút tư liệu phỏng vấn về Hưng Hân, chỉ nhìn sơ qua bối cánh tuyển thù, Tào Quảng Thành đã biết được Hưng Hân là một
đội ngũ mang lại chủ đề hot hơn xa các chiến đội bị loại khác.
Những đội ngũ chuyên nghiệp bị loại, nói trắng ra có gì hay đâu mà viết.
Nhưng Hưng Hân thì ngược lại, nếu quả thật có chút bản lĩnh, sẽ có rất
nhiều phương hướng để khai thác. Đội ngũ kiểu này, chính là niềm kinh
hỉ, cũng là một sự bất ngờ lớn. Chỉ đáng tiếc một chút, vòng thi đấu
khiêu chiến năm nay, còn có một cái tên càng bất ngờ hơn nữa: Gia Thế.
Có Gia Thế tọa trấn, Hưng Hân làm sao có thể thắng liên tục đến cuối cùng
đây? Tào Quảng Thành cười khổ. Đây chính là số mệnh! Cho dù người ta có
chấp nhận hay không cũng thế. Nếu đổi thành một mùa giải nào
khác, một
đội ngũ nửa mùa lại có thể tàn sát chiến đội chuyên nghiệp rớt hạng,
chắc chắn có thể chiếm hẳn trang đầu. Nhưng mùa giải này, đội ngũ này
muốn lên trang đầu, e là phải đi xa hơn mới được. Có lẽ phải tới lúc
chạm mặt Gia Thế, mới có thể lên trang đầu với tiêu đề: một đội ngũ
khiến người ta tiếc hận nhỉ?
Tào Quảng Thành kinh nghiệm đầy người, trong một lúc đã suy xét hết tất các đề báo có thể cho Hưng Hân ở mùa giải này.
Có người cười, có người khóc, một đêm trôi qua rất nhanh.
Tào Quảng Thành suy đoán một chút cũng không sai. Sau khi Hưng Hân diệt gọn chiến đội Vô Cực, bài viết về đội ngũ nửa mùa đánh bại một chiến đội
rớt hạng, vẫn đàng hoàng lên được mặt báo.
Một bài tin đầy đủ về chiến đội Hưng Hân, rốt cuộc cũng đã đăng lên tuần báo Esport rồi.
Tuy rằng nằm ở trang không bắt mắt nhất, nhưng đây chính là một tờ báo nổi
tiếng. Liên Minh chuyên nghiệp Vinh Quang từ trước tới nay, chưa một đội ngũ nửa mùa nào được đưa tin vậy đâu.Vòng đấu khiêu chiến còn được xưng là vòng đấu phục sinh, đó là bởi vì ở giải đấu này, chưa đội ngũ nào
được chọn lại không phải là chiến đội chuyên nghiệp từng bị loại cả.
Uy lực của tuần báo Esport, tờ báo quyền uy nhất, có lượng phát hành lớn
nhất lập tức hiện rõ. Sau khi tuần báo phát hành, mức độ nổi tiếng của
Hưng Hân vượt xa chiêu bài lên mạng miễn phí được Trần Quả quảng cáo
trước đó. Mà Trần Quả lúc ấy vật vã hồi lâu, cũng chỉ rước tới một hội
anti, rồi tiếp đó là một hội anti của anti, chỉ tới vây xem đám kia bị
bẽ mặt. Chiến đội Hưng Hân cũng chỉ là một màn giải trí của hai nhóm
người đó. Đám tới cổ vũ Hưng Hân cũng y chang đám anti đi sang cổ vũ Vô
Cực vậy, chỉ là hai lượt xem đấu tạm bợ thoáng qua mà thôi. Lúc chiến
đội Vô Cực bị loại, bọn hắn một chút cũng không buồn.
Giờ khi
tuần báo Esport vừa ra, chiến đội Hưng Hân mới được chú ý một cách đàng
hoàng. Rất nhiều người chơi vốn không quan tâm tới vòng đấu khiêu chiến, giờ cũng đã biết mùa giải này có một đội ngũ thú vị như vậy. Khi nhìn
thấy phần giới thiệu tuyển thủ chiến đội Hưng Hân, kẻ thấy kinh ngạc
không chỉ mỗi những người chơi thường.
“Kiều Nhất Phàm?”
Tuy Kiều Nhất Phàm vô cùng lu mờ, nhưng hiện tại chỉ mới rời Vi Thảo chưa
đầy ba tháng, các tuyển thủ của chiến đội Vi Thảo cũng không tới mức
quên tiệt một người chạm mặt quanh năm nhanh như vậy. Vừa thấy tên này,
suy nghĩ đầu tiên của họ chính là trùng tên, nhưng rất nhanh sau khi đọc kỹ mục đưa tin, bọn họ liền biết đây chính là Kiều Nhất Phàm vừa rời
đi.
“Sao tên nhóc đó lại chui vào đội này?” Các đội viên của Vi
Thảo bàn tán rôm rả. Bọn họ không phải quan tâm Kiều Nhất Phàm, chỉ đơn
giản là tò mò thôi.
“Mới sáng đã tụm lại ầm ĩ cái gì?” Lúc giọng
nói này vang lên từ phòng huấn luyện, tất cả đều vọt về chỗ mình một
cách nhanh nhất. Cả đám đều bay đi, để lại trên bàn tờ báo Eporst phấp
phới, vẫn còn dừng ở trang viết về vòng đấu khiêu chiến.
Vương Kiệt Hi bước tới cầm lên xem, rất nhanh đã tia được chỗ mọi người chú ý.
Tên nhóc Kiều Nhất Phàm chạy tới đội ngũ thế này à? Thật là một lựa chọn
đúng đắn. Vương Kiệt Hi ngẫm lại, anh không khỏi nhớ tới hôm quản lý gọi tới hỏi chuyện về Kiều Nhất Phàm. Lúc đó, anh cũng không chê bai tài
năng của cậu, chỉ nói đây không phải là tuyển thủ mà Vi Thảo cần bây
giờ. Còn vì sao có cuộc gọi đó, Vương Kiệt Hi không hỏi nhiều. Chỉ là
giờ thấy Kiều Nhất Phàm chạy tới Hưng Hân, anh cũng rất tán thành quyết
định này.
Ngụy Sâm???
Kế đó, Vương Kiệt Hi thuận mắt lướt
qua, dừng lại ở cái tên này. Vương Kiệt Hi trở thành tuyển thủ chuyên
nghiệp ở mùa giải thứ ba, cũng là mùa Ngụy Sâm giải nghệ. Tuy rằng anh
chưa từng so đấu với vị tiền bối này, nhưng cũng không phải tới tận mùa
thứ ba anh mới tiếp xúc với Vinh Quang. Trước đó, anh đã từng nghe qua
tiếng tăm của Ngụy Sâm rồi.
“Người này bao tuổi rồi trời? Sao
cũng chạy tới Hưng Hân rồi?” Vương Kiệt Hi ngẩng đầu cố gắng nhớ lại,
thình lình nhìn thấy Cao Anh Kiệt đã đang ngẩn người trước máy tính.
Cao Anh Kiệt nhanh chóng phát hiện ánh mắt của đội trưởng nhà mình, có chút sợ hãi.
“Xin lỗi ạ…” Cao Anh Kiệt nói xong vội vàng bắt tay tập luyện.
“Phải cố lên.” Vương Kiệt Hi đương nhiên biết vì sao Cao Anh Kiệt lại ngẩn
người. “Các cậu chắc chắn sẽ gặp lại, trên sân đấu!”