Toàn Chức Cao Thủ

Chương 861: Suy tính chu toàn


trước sau

Edit: Dưa | Beta: Tiếu

Máu từ trên thân thể Quý Lang phun ra tung tóe. Diệp Tu vốn đã kinh qua hết các thủ đoạn công kích này của BOSS. Tuy không thể nói là hoàn toàn hiểu rõ quá trình, nhưng tất nhiên có thể nắm được những điểm quan trọng. Trừ khi đụng phải chuyện ngoài ý muốn, không thì kĩ thuật của mấy đứa này dư xăng đối phó.

Những người không đủ trình như Trần Quả hay La Tập, thì hên cái đều là nghề viễn trình bậc thầy pháo súng và triệu hồi sư điều khiển thú để chiến đấu. Chỉ cần tình hình được khống chế tốt, bọn họ không gây rối thì sẽ không có phiền toái gì.

Việc cần suy tính tiếp theo chính là một nhóm mười người với trang bị kém tới năm cấp như bọn họ liệu có thể thịt được con BOSS này không.

Thông thường chuyện đi khai hoang, DPS lúc nào cũng phải gánh áp lực nặng nề, cần các thành viên trong đội phải đi từng bước gom góp trang bị, sau khi gia tăng thực lực của nhân vật mới có thể giảm áp lực dần. Mà bây giờ lại còn cộng thêm áp chế tới 5 cấp, nói không áp lực là chuyện nằm mơ.

Với người chơi bình thường mà nói, muốn ở cấp 70 mà đánh xuyên phó bản mười người level 75 là chuyện khó khăn không tưởng. Nhưng chiến đội Hưng Hân không phải là người chơi thường. Đầu tiên, kĩ thuật của thành viên trong đội đều bỏ xa người chơi thường. Trong bất kì trò chơi nào, chỉ số damage đều dựa vào một là trang bị, hai là kĩ thuật thao tác. Mà Vinh Quang vốn là một trò đặc biệt chú trọng thao tác, bởi vậy khỏi bàn về tầm quan trọng của kĩ thuật. Người chơi thường sức mấy bì được sức sát thương với tầng lớp cao thủ được.

Thứ nữa, phân bố nghề trong chiến đội Hưng Hân cực kỳ “dữ dằn”.

Lấy Lam Khê Các cũng đang đi khai hoang làm ví dụ, đội mười người có tới hai MT, ba trị liệu, DPS chỉ có năm mà thôi. Khai hoang phải rất cẩn thận, cho nên Lam Khê Các mang tận ba trị liệu. Kể cả sau này đã thuần thục thì cũng rất hiếm khi chỉ có một buff trong phó bản mười người. Trừ khi có tình huống hoặc BOSS đặc biệt, chỉ một buff cũng có thể ứng phó được, thì đa số đều cần từ hai trị liệu trở lên.

Hưng Hân thì sao? MT chính là Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu, bằng cách chơi chiêu kéo thù hận bằng sát thương của nghề không phải MT. Trị liệu thì chỉ có mỗi Tay Nhỏ Lạnh Giá của An Văn Dật. Dám ngông nghênh như vậy cũng bởi ỷ vào trình cao. Mọi người có thể chỉ dựa vào thao tác của bản thân để hóa giải các công kích của BOSS, áp lực của trị liệu đương nhiên giảm đi rất nhiều. Người chơi thường thì miễn đi, nếu cố sống cố chết làm theo, tránh bên nọ né bên kia, chưa nói tới chuyện có hiệu quả hay không, không khéo đã đụng nhau loạn cào cào.

Mà mấy người của Hưng Hân, từ cận chiến, giáp công trong lúc phối hợp đều chừa lại chỗ trống, khiến công kích hay né tránh cũng không kéo chân nhau, thể hiện sự ăn ý từ việc huấn luyện nghiêm chỉnh. Mỗi ngày đều có nội dung huấn luyện chuyên nghiệp, không chỉ luyện kỹ thuật cá nhân mà còn cả tập phối hợp đoàn đội.

Ngoại lệ duy nhất là Mạc Phàm. Thằng nhóc này hiện giờ vẫn chưa chịu nghĩ mình là một thành viên của chiến đội Hưng Hân, nên mấy người Diệp Tu cũng không gọi hắn khi huấn luyện đoàn đội. Cho nên trong lúc cùng tấn công, Mạc Phàm có vẻ hơi lẻ loi, những người khác là một chỉnh thể, mà hắn vẫn cứ lượn lờ phía ngoài. Chuyển đổi công thủ đều do tự hắn quyết dựa trên tiết tấu của bản thân, thoạt nhìn không được hòa hợp. Cũng may kĩ thuật của hắn vững, mặc dù không hợp nhưng cũng không gây ra sơ sót gì.

Thực ra Diệp Tu đã cân nhắc các vấn đề này từ trước cả rồi. Hắn lập đội đánh phó bản dĩ nhiên không phải tới để ngắm cảnh. Chỉ là hiện giờ không có bất cứ tư liệu gì về BOSS nên mới phải tới đâu tính tới đó.

Lúc này mọi người đang vây công, nhưng Diệp Tu quan sát một hồi thấy vẫn như đang đánh chơi.

“Damage chưa đủ, mọi người chú ý tiết tấu, nắm chắc thời cơ.” Diệp Tu nói.

Ở đây cũng không có gà mờ, nên chỉ cần nói vậy là đủ. Nếu là lúc trước, có khi Diệp Tu còn phải giải thích tỉ mỉ với mấy đứa như Đường Nhu, Bánh Bao rằng cần tiết tấu kiểu nào, nắm chắc thời cơ ra sao. Còn bây giờ, chỉ cần bâng quơ một câu, ai nấy đều đã ngầm hiểu. Nhất là Đường Nhu và Bánh Bao, nhìn biểu hiện xuất sắc của hai đứa này, Diệp Tu cũng không kìm được xuýt xoa.

Dưới sự chỉ huy và kiểm soát của Diệp Tu, mọi chuyện vẫn luôn thuận lợi. Tất cả mọi người đều rõ cục diện đã hoàn toàn ổn định. Việc tiếp theo chính là cẩn thận đề phòng BOSS máu đỏ. Sau khi máu đỏ, BOSS chắc chắn sẽ có biến hóa, đây là đặc điểm của Vinh Quang. Chỉ là biến hóa này chưa chắc đã là bùng nổ khả năng chiến đấu, đầy các con BOSS máu vừa đỏ   đã định đánh bài chuồn. Gặp phải loại này, nếu mà bảo thấy BOSS phát cuồng phải nhanh chóng lượn gấp tránh đại chiêu thì lỗ to. Đại chiêu của người ta là chạy trốn, anh còn né xa, không phải là công cốc hả?

Tuy nhiên, hiện giờ bọn Diệp Tu là đang đi khai hoang, bảo vệ tính mạng là quan trọng nhất, cho dù có lỡ làng để cho con Quý Lang chạy thoát, thì cũng coi như qua cửa thứ nhất, có thể đi tiếp rồi.

Cho nên lúc máu Quý Lang sắp tụt xuống 10%, Diệp Tu quyết đoán ra lệnh, khiến tất cả nghề cận chiến tạm thời lùi lại.

“Chú ý lượng máu, tính toán điểm tổn thương kĩ một chút!” Thấy các nghề cận chiến như Hàn Yên Nhu đã lui lại, Diệp Tu nói với những nghề tầm xa khác vẫn đang giữ nguyên công kích.

“Tự mày đừng có hoa mắt là được rồi!” Lão Ngụy nói.

“Muội Quang trước kéo thú triệu hồi ra đi đã.” Diệp Tu nói.

La Tập nghe lệnh, vội vàng kéo bốn con thú đang xông lên cận chiến quay về.

“Giữ lại
Băng Trận, máu đỏ lập tức ném ra.” Diệp Tu tiếp tục bố trí.

“Dạ rõ.” Kiều Nhất Phàm nghe lệnh.

“Trục Yên Hà dừng lại.” Diệp Tu tính toán lượng máu của Quý Lang. Thù hận của Quý Lang ở trên người hắn, đương nhiên không thể lùi lại như Hàn Yên Nhu, cho nên hắn phải tính cho chuẩn để còn né lẹ ngay khi máu Quý Lang giảm tới 10%. Vì vậy khi mạng Quý Lang đã tổn thương đến một mức độ nhất định, thì phải tính thật kỹ, mới chớp được thời cơ thoát thân.

“Lão Ngụy chuẩn bị Lục Tinh Quang Lao.”

“Hiểu Thương bên đó có đại chiêu gì không? Giữ lại Vệ Tinh Xạ Tuyến để áp cú chót.” Diệp Tu tiếp tục bố trí.

“Được.” Tiết tấu của Ngũ Thần vẫn luôn rất tốt, lúc này nhìn bảng kĩ năng, Vệ Tinh Xạ Tuyến đã CD xong.

“Chuẩn bị, trốn ra xa hết đi. Đứng chia ra, đừng có dồn đống, tùy thời chuẩn bị sử dụng kĩ năng bảo vệ tính mạng, Tay Nhỏ cũng tự cẩn thận và để ý những người khác.” Diệp Tu bố trí lần cuối, tính mạng Quý Lang đã giảm xuống đến mức bắt đầu đếm ngược.

“Tất cả mọi người dừng tay.”

Toàn bộ lập tức đứng yên, chỉ còn Quý Lang vẫn quơ chiến mâu trong tay đuổi theo Quân Mạc Tiếu. Trên người con này có ba vũ khí, khiến mọi người hiểu lầm đây là một trong những con BOSS vô sỉ có tới ba nghề, nãy giờ vẫn luôn đề phòng nó sẽ rút kiếm hay đột nhiên bắn lén một cái.

Ai dè mãi không thấy, kiếm với súng tựa hồ chỉ là vật trang trí trên người BOSS mà thôi.

“Hiểu Thương!” Sau khi tất cả mọi người dừng tay, Diệp Tu lập tức hô to.

“Hiểu rồi.” Ngũ Thần đã có chuẩn bị, nhưng vì phải phối hợp với tránh né của Quân Mạc Tiếu nên vẫn phải chờ Diệp Tu ra hiệu. Hắn vừa nghe chỉ thị liền thực hiện thao tác đang chực chờ sẵn. Tức thì, trên không trung chợt lóe sáng như gương, vệt sáng càng lan càng rộng. Vệ Tinh Xạ Tuyến từ trên trời giáng xuống, vô cùng chuẩn xác, bao trùm cả người Quý Lang.

Băng Hồn!

Lục Tinh Quang Lao!

Băng Trận của Một Tấc Tro và thần chú khống chế của Nghênh Phong Bố Trận được tung ra ngay lúc này.

BOSS Quý Lang có khả năng cận chiến cao, công kích mạnh, phòng ngự cũng rất xuất sắc. Nhưng sức phòng thủ pháp thuật của nó lại khá yếu, ăn trọn hai hiệu ứng từ thuật đóng băng hay câu chú khống chế của thuật sĩ.

Hai kĩ năng liên tiếp này tất nhiên sẽ giúp Quân Mạc Tiếu có thời gian lùi lại.

Diệp Tu nào dám bất cẩn, vừa hô tên Hiểu Thương, Quân Mạc Tiểu đã lập tức lui ra. Sau khi hắn nhảy lùi hai cú lại bồi thêm phát Pháo Chống Tăng kiềm chân Quý Lang, đồng thời lợi dụng kĩ xảo Phi Súng thừa dịp bay ra ngoài, tiếp đó lại dùng Thuật Phân Thân. Đã thế còn ngại chưa đủ, hắn lại lăn tiếp trên đất thêm mấy cái nữa, còn không quên điều chỉnh góc nhìn về phía Quý Lang vừa bị hắn bỏ lại đằng kia.

Hình như lúc nãy nghe thấy tiếng gì đó?

Diệp Tu cảm thấy khó hiểu, ngay lúc hắn vừa chạy đi, Vệ Tinh Xạ Tuyến rơi xuống, hình như có một âm thanh giòn tan vang lên, chẳng lẽ là biến hóa do tính mạng Quý Lang giảm xuống gây nên? Đợi đến lúc quay đầu nhìn lại, Quý Lang vẫn là Quý Lang, nhưng chiến mâu trong tay đã gãy rời, đoạn mang mũi nhọn đã rơi xuống mặt đất. Tiếng vang nọ có lẽ là âm thanh gãy mâu, hoặc tiếng mâu chạm đất, chỉ có thể là hai khả năng này.

“Đây là…” Diệp Tu còn đang chưa hiểu đây là đại chiêu gì, Quý Lang rốt cuộc không để mọi người thất vọng, rút ngay mấy thứ bị cho là đồ trang trí bên hông ra dùng.

Nó chợt hét to một tiếng, phá tan Lục Tinh Quang Lao, giẫm lên vụn băng trên mặt đất xông ra. Hành động nhanh hơn hẳn lúc trước, kiếm trong tay giương lên, xông thẳng về phía Hiểu Thương.

Diệp Tu vừa nhìn liền đoán sơ được tình trạng phát cuồng của Quý Lang.

Đổi vũ khí chính là đổi nghề, thủ đoạn công kích của Quý Lang sau khi máu đỏ hoàn toàn giống với lúc trước.

Hành động nhanh hơn, lại có nghĩa là cường hóa thuộc tính, loại phát cuồng kiểu cường hóa này khá thường gặp khi BOSS máu đỏ, nhất là mấy con BOSS râu ria rất ưa thích loại phát cuồng đơn giản không não này.

Còn nhắm thẳng vào Hiểu Thương, nghĩa là tái lập lại thù hận trước đó. Đây là một sự biến đổi chuyên dùng để giày vò và thử thách phản ứng của người chơi.

Ba loại biến hóa này đều không có gì mới lạ, mọi người nhìn thấy cũng thở phào nhẽ nhõm. Lập lại thù hận đối với một đoàn đội có khả năng phối hợp tốt đến mức này nào phải vấn đề gì lớn? Ngũ Thần ung dung bắn một pháo nhảy về sau, vừa tấn công đối phương vừa để Hiểu Thương di chuyển về phía Quân Mạc Tiếu, hòng vứt BOSS cho Quân Mạc Tiếu lần nữa.

Nào ngờ đúng lúc này, ánh kiếm lóe lên, một đường thẳng tắp bay vút ra với tốc độ cực cao.

Đạn pháo Hiểu Thương vừa nổ tung giữa trời, toàn thân Hiểu Thương cũng phun trào máu tươi. Quý Lang lúc này đã lướt đến đằng sau hắn.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện