Edit: Kha | Beta: NaHôm nay là ngày gì?
Tuy Trần Quả còn chưa tỉnh lắm, nhưng câu hỏi này không thể bắt bí được cô. Câu hỏi Thường Tiên hỏi cô chắc chắn liên quan đến Vinh Quang, mà hôm nay là ngày gì của Vinh Quang?
“Bản update mới ra lò!” Trần Quả nói.
“Gì nữa?” Thường Tiên hỏi tiếp.
“Khu 11 mở.” Trần Quả nói.
“Ừm, còn gì nữa?” Thường Tiên vẫn tiếp tục hỏi.
“Còn gì à?” Trần Quả khó hiểu, nghĩ mãi cũng không đáp được.
“Ngày này năm trước, vào thời điểm này, Diệp Thu tuyên bố giải nghệ ấy.” Thường Tiên rốt cuộc tiết lộ đáp án.
Trần Quả giật mình.
Đúng rồi. Tuy Diệp Tu đến tiệm net Hưng Hân của cô sớm hơn một ngày, nhưng tin hắn giải nghệ được chiến đội Gia Thế thay mặt công bố vào ngày này năm trước.
“Có nghĩa là, theo quy định của Liên minh Vinh Quang, giờ Diệp Thu có thể quay về rồi.” Thường Tiên nói.
Trần Quả sáng tỏ, Thường Tiên muốn kiếm tình báo về việc Diệp Thu tái xuất đây mà.
Tích cực thật đấy! Trần Quả thầm cảm thán. Cô thật sự không có tin gì để giới truyền thông moi móc, nếu thật sự muốn lên báo, có khi cô còn chủ động liên lạc với Thường Tiên nữa. Nhưng chuyện Diệp Thu tái xuất… Trần Quả không biết Diệp Tu định làm gì, hay muốn tiết lộ tin mình trở về khi đến kỳ hạn không?
Trần Quả cầm điện thoại mà thất thần, quên cả nói chuyện. Thường Tiên ở đầu kia cũng giữ im lặng, không hối thúc gì.
Thường Tiên quả thực là người mới, nhưng hắn vẫn có sự nhạy cảm của một phóng viên.
Lần phỏng vấn trước đó, hắn từng dò hỏi mối quan hệ giữa Diệp Thu và Hưng Hân. Câu trả lời của đội trưởng Diệp Tu cũng được hắn thu âm hết lại, ngày đó Diệp Tu bảo rằng: Có thể nói Diệp Thu vừa ở đây vừa không ở đây.
Diệp Tu cố ý ấp ấp mở mở, sau khi bị Thường Tiên ép hỏi, hắn mới đáp rõ là: “Đến lúc đó cậu sẽ biết thôi.”
Mà đấy là lúc nào?
Trước đó vì thiếu kinh nghiệm, sắp xếp buổi phỏng vấn không tốt, Thường Tiên ngại mở miệng hỏi câu này. Nhưng sau khi quay về suy ngẫm lại, hắn cảm thấy đó ắt hẳn là một thời điểm đặc biệt, ví dụ như lúc thời hạn giải nghệ một năm của Diệp Thu kết thúc.
Kể từ ngày đó, Thường Tiên coi lịch sẽ không bao giờ quên thời gian Diệp Thu giải nghệ. Chỉ cần chờ đến ngày này năm nay, Diệp Thu có thể tái xuất, trở về với Vinh Quang.
Vì vậy tới khi ngày này thật sự đến, Thường Tiên vội vàng liên lạc với Trần Quả. Lúc này, hắn không muốn mình lại làm hỏng chuyện vì thiếu kinh nghiệm, hắn cố nhẫn nại và giữ bình tĩnh, nãy giờ hắn chỉ nhắc về sự thật Diệp Thu có thể quay về mà thôi.
Cách này quả thật khôn khéo hơn nhiều. Không hỏi nhiều mà chỉ khơi mào câu chuyện, xem Trần Quả có ý kiến gì về chuyện này hay không. Thường Tiên kiễn nhẫn chờ đợi.
Trần Quả không hề nhận ra mình đã thất thần khá lâu, sau khi hoàn hồn, cô còn cho rằng Thường Tiên chỉ mới nói xong, bèn thuận miệng đáp: “Đúng nhỉ, có thể quay về rồi.”
“Thế anh ấy có kế hoạch tái xuất gì không?” Thường Tiên dò hỏi. Trên thực tế, hắn vẫn chưa xác nhận Diệp Thu có phải ở Hưng Hân hay không. Nhưng bây giờ hắn lại nhảy thẳng đến vấn đề này, giả dụ như Diệp Thu đang ở tại Hưng Hân. Đó là kỹ xảo đặt câu hỏi một hòn đá trúng hai con chim.
“Chị cũng không rõ nữa.” Trần Quả nói.
“À.”
“Nhưng Diệp Thu nhất định sẽ trở về.” Trần Quả cam đoan.
“Mọi người đều mong ngày này mau đến.” Thường Tiên tiếp lời.
“Chắc chắn là vậy.” Trần Quả nói.
Hai câu hỏi đáp đầy khí thế này lại khiến Thường Tiên khó hiểu. Trực giác mách bảo hắn Trần Quả cũng không quá rõ về dự định của Diệp Thu. Hai câu trả lời nghe như xác nhận lại giống kiểu fan bằng lòng đặt niềm tin vào idol hơn.
“Không biết là… liệu em có cơ hội phỏng vấn anh ấy không?” Sau cùng, Thường Tiên vẫn dè dặt đề nghị.
“Chuyện này… chị cũng phải hỏi cậu ấy trước mới trả lời em được.” Trần Quả nói.
Cô không biết chỉ câu trả lời này thôi cũng đủ khiến Thường Tiên mừng húm lên. Cuối cùng hắn cũng xác nhận Diệp Thu quả thật ở Hưng Hân rồi. Vậy chỉ cần bám sát Hưng Hân, hắn chắc chắn sẽ chộp được vị đại thần này. Nhưng Thường Tiên lại quên mất rằng, tiền bối Tào Quảng Thành từng theo đuôi Gia Thế chừng 8 năm cũng chỉ mới được phỏng vấn Diệp Thu trên QQ thôi.
“Hy vọng em có thể có được cơ hội này.” Sau khi nhận được câu trả lời xác thực, Thường Tiên càng tự tin và kiên nhẫn hơn, nhưng sâu trong lòng vẫn đập rộn ràng, hắn thậm chí còn nghĩ đến cảnh mình sẽ hỏi gì khi gặp Diệp Thu.
“Ừ, chị sẽ liên lạc với em sau.” Trần Quả nói.
“Vâng ạ, chị cứ đi đi.” Thường Tiên vội trả lời.
Hai người lập tức cúp điện thoại, Trần Quả không đến hỏi vội, lúc này thành viên Hưng Hân đều đang say giấc nồng! Trần Quả xoay người ngủ tiếp.
Bên trụ sở của tòa soạn, Thường Tiên vui vẻ cúp điện thoại, đúng lúc bị Tào Quảng Thành vừa về bắt gặp.
“Có chuyện gì vui à?” Tào Quảng Thành cũng thuận miệng cười hỏi.
“Diệp Thu.” Thường Tiên hào hứng đáp.
“Diệp Thu thế nào?” Tào Quảng Thành nghe tên đã thấy thốn, tâm trạng hết sức phức tạp. Suốt tám năm ròng, một phóng viên chuyên phỏng vấn và gần gũi Diệp Thu nhất như gã lại chỉ có thể thăm hỏi qua QQ. Đây đúng là một sự sỉ nhục trong đời phóng viên của gã.
“Diệp Thu ở chiến đội Hưng Hân đấy! Không chừng em có thể có được cơ hội phỏng vấn anh ấy.” Thường Tiên kích động bảo.
“Ha ha.” Tào Quảng Thành chỉ mỉm cười. Tin Diệp Thu ở Hưng Hân có phải bí mật gì đâu, ai mà không biết chứ? Vả lại bộ cứ biết Diệp Thu ở đâu thì có thể phỏng vấn được hả? Tào Quảng Thành phải bật cười trước kiểu suy luận này, gã thật sự muốn
kéo Thường Tiên lại, để cậu nhóc nhìn tấm gương sáng trước mặt: Tào Quảng Thành, phóng viên nổi trội trong Vinh Quang có cơ hội gần gũi với Diệp Thu suốt 8 năm, nhưng cơ hội phỏng vấn lại xa tít mù….
Còn non lắm! Tào Quảng Thành thầm cảm thán, không hề ghen tị “cơ hội” của Thường Tiên. Gã chỉ tiến lên vỗ vai Thường Tiên: “Cố lên.”
Dứt lời, Tào Quảng Thành lại trở về phòng mình.
Thường Tiên không hề nhận ra cảm xúc khác thường của Tào Quảng Thành, hắn còn bận vui sướng trước tin tình báo được xác thực kia. Tiếp đó, hắn liền chạy đến máy tính tìm tòi quá khứ của Diệp Thu, soạn sẵn phao phỏng vấn.
Tại chiến đội Hưng Hân.
Lúc mọi người thức dậy trời cũng đã chạng vạng. Cả bọn chơi đêm thâu đêm, lại còn phải chiến đấu trong phó bản đoàn đội vượt cấp liên tục, sức lực hao tổn rất lớn.
Sau khi giải quyết vấn đề cá nhân xong, 10 người lại lũ lượt kéo nhau tới phòng huấn luyện, ai vào vị trí nấy, đăng nhập vào game. Đồng thời, cả bọn lại theo thói quen treo QQ, kiểm tra hộp thư hoặc lướt web.
Đăng nhập vào game rồi, tất cả lại theo quán tính mở bảng xếp hạng phó bản cấp 75 ở Thần Chi Lĩnh Vực xem thử.
Những kỷ lục bóc tem của đoàn đội 20 người trước khi nghỉ ngơi còn chưa xuất hiện, nay đã bị chiếm trọn. Không những thế, mọi người còn nhìn thấy những con BOSS ẩn trong phó bản 5 người đã bị bóc cả rồi.
Dù sao phó bản 5 người có thể đánh nhiều lần. Nhóm tuyển thủ trong chiến đội cứ ra vào nhiều lần, bắt gặp BOSS ẩn, tất nhiên sẽ giải quyết nhanh chóng.
Lại vào group chat tuyển thủ, nhóm vẫn đông vui như hồi hắn logout. Cả đám còn đang buôn đủ chuyện, hiển nhiên có cả những vấn đề xoay quanh kỷ lục.
“Đám Hưng Hân bóc tem gần hết luôn!”
“Thì thằng Thu nó dẫn người phá đảo xuyên đêm mà, bị chúng bóc hết là phải rồi.”
“Bộ ổng muốn trở về Liên minh bằng cách dẫn đội ngũ của mình đánh bại Gia Thế trong trận khiêu chiến thật à?”
“Nhưng trong danh sách báo danh của Hưng Hân có tên Diệp Thu đâu?”
“Đấu khiêu chiến có thể đổi thành viên thường xuyên mà, tham gia sau cũng không sao.”
“Hay ổng đang đợi tới hạn tái xuất? Nói mới nhớ, hôm nay ổng có thể chính thức quay về rồi nhỉ?”
“Có tái xuất hay không cũng vậy à? Giải khiêu chiến hình như không cấm tuyển thủ giải nghệ dự thi.”
“Đây cũng là giải đấu chính quy do Liên minh tổ chức, theo lý thuyết, quy định của hai bên có lẽ cũng giống nhau.”
“Vấn đề là nó không có quy định đó!”
“Sơ sót rồi.”
“Giờ ổng có tuyên bố mình quay về cũng có nghĩa lý gì đâu! Dù sao ổng cũng không thể tham gia bất kỳ chiến đội nào của Liên minh trong kỳ chuyển nhượng mùa đông này. Ổng bước tiếp cùng Hưng Hân là chắc rồi!”
“Lỡ Diệp Thu quay về rồi gia nhập Bá Đồ thì...”
“Đùa hả, sao Diệp Thu có thể gia nhập Bá Đồ chứ?”
“Thì tao mới nói là “nếu” thôi! Nếu Diệp Thu mà gia nhập Bá Đồ, nhóm năm người chính thức của Bá Đồ, chậc chậc…”
“Đù má, nghe sợ quá ba, đừng nói bậy nữa.”
“Ha ha ha, run hết cả đám chứ gì!”
“Đội hình này nghe run thật đấy.” Có người phụ họa.
Mọi người nhìn tên xong liền cạn lời.
Quân Mạc Tiếu.
Hiện tại ai cũng biết người đằng sau Quân Mạc Tiếu chính là Diệp Thu.
“Đại thần chơi trò núp lùm nha......” Có người trêu.
“À, mọi người cấp mấy rồi?” Diệp Tu hỏi một vấn đề cực kỳ bình thường.
“Chưa lên cấp nữa. Ngày nào cũng phải đi phó bản, kinh nghiệm đánh bản vượt cấp chả bằng với phó bản cấp 70.” Ai đó trả lời.
“Thế à? Xem ra phải đưa nhân vật cho dân cày thuê đi luyện cấp gấp thôi.”
“Nhiệm vụ mới không biết thưởng bao nhiêu điểm thuộc tính nhỉ?”
“Điểm kỹ năng cũng không biết.”
“Hạn mức cao nhất là 5500!”
“Theo xác suất thì chúng ta có thể kiếm thêm 400 điểm.”
“Cuối cùng cũng có thêm điểm kỹ năng cmnr!” Thanh niên này chắc hẳn gặp rắc rối với điểm kỹ năng, thiếu thốn điểm dữ lắm.
“Đừng mừng vội, đại chiêu mới của cấp 75 còn chưa ra kìa! Không chừng có rồi lại chỉ hack não thêm thôi.”
Câu chuyện bất chợt bình thường trở lại. Nội dung bình thường cũng khiến đám tuyển thủ hay liều mạng chém giết nhau trở nên thoải mái hơn. Đây là thời điểm hòa bình hiếm hoi thật sự.
Đúng lúc này, Trần Quả chợt tìm tới chỗ Diệp Tu: “Đúng rồi, hôm nay Tiểu Thường có gọi điện sang nói về chuyện tái xuất của cậu. Cậu có dự định gì không?”