Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)

Lời Cảm Ơn Cho Một Bữa Cơm (1)


trước sau

Ngày tiếp theo, lần nữa tới công ty.

Âm thanh chào hỏi đối với Lâm Uyên của đồng nghiệp trong phòng cũng tăng lên rất nhiều.

“Chào buổi sáng.”

Sau khi ứng phó xong, hắn tìm tới Ngô Dũng đưa ra vấn đề:

“Tầng 10 chúng ta có tổng cộng mười bốn nhạc sĩ vương bài?”

“Đúng vậy.” – Ngô Dũng cười nói: “Nhạc sĩ vương bài cũng chân chính là cao thủ soạn nhạc. Lão Trịnh học chung trường với cậu cũng là một trong số đó. Chính là tiền bối lần trước ngồi cùng trong phòng họp.”

“Vương bài có phải tiền lương cũng cao hơn một chút hay không?”

Đây mới là trọng điểm Lâm Uyên muốn hỏi.

Ngô Dũng gật đầu: “Nhạc sĩ vương bài tiền lương chắc chắn cao hơn chúng ta, bọn họ mỗi tháng lĩnh tầm ba mươi nghìn lương cơ bản. Bất quá nhạc sĩ vương bài thường có hơi coi thường chút lương cứng này.”

“Ta để ý.” – Lâm Uyên nói.

Ngô Dũng bật cười: “Vậy cậu tranh thủ thành vương bài, bất quá ưu thế lớn nhất của nghệ sĩ vương bài không phải là chỗ lương cơ bản kia. Chỗ lợi hại chân chính của nó là có tư cách để đàm phán với công ty, có thể được chia nhiều thêm phần trăm lợi nhuận của tác phẩm.”

Được chia nhiều hơn?

Lâm Uyên hỏi: “Vậy tiêu chuẩn của vương bài là gì?”

“Haiz, vương bài là cách gọi riêng của nội bộ chúng ta. Mặc dù nghe hơi sến một chút, nhưng lộ ra một chút khí phách, giống như cách gọi Khúc phụ vậy. Thực ra vương bài trong công ty được gọi là nhạc sĩ cao cấp, cao cấp hơn chúng ta. Chúng ta thì gọi chung là nhạc sĩ, mà để được công ty đánh giá là nhạc sĩ cao cấp phải đạt yêu cầu tiêu chuẩn, có ít nhất năm tác phẩm trở lên đột phá sáu vạn lượt mua.”

Lâm Uyên gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Ngô Dũng vỗ nhẹ bả vai Lâm Uyên: “Anh vừa nhìn lượng mua «Sinh Như Hạ Hoa» của cậu, hôm nay đã thừa sáu vạn rồi. Cho nên theo anh thấy cậu chỉ cách mục tiêu bốn tác phẩm nữa thôi. Không biết bài hát chủ đề của cậu gửi cho bên Tề Châu kia, có hi vọng đột phá sáu vạn hay không. Cái này cũng khó nói, bởi vì loại ca khúc chế tác riêng theo chủ đề này, sẽ rất dễ bị chính thành tựu của nguyên tác kiềm chế, hoặc khán giả xem phim rồi sẽ không có nhu cầu mua riêng bài hát nữa. Nói chung lượt mua chắc chắn sẽ không quá cao, cho nên cậu cũng đừng đặt kỳ vọng quá lớn. Bất quá cái hợp đồng này phân chia xong cũng không tệ, lần này cậu tuyệt đối kiếm lớn!”

“Ừm.” – Lâm Uyên như có điều suy nghĩ.

Ngô Dũng cảm khái nói: “Cậu cũng đừng nghĩ xa như vậy, dù sao cậu mới vào công ty liền ra liên tiếp hai lần danh tiếng. Sau này có khả năng sẽ sớm trở thành nhạc sĩ cao cấp. Đến lúc đó cậu chính là vương bài thứ 15 của tầng 10 rồi! Dĩ nhiên anh đây cũng phải nỗ nực, những người mới như các cậu đúng là càng ngày càng lợi hại. Anh vào công ty 4 năm rồi, mới viết ra được một bài đạt 6 vạn lượt mua...”

“Được.” – Lâm Uyên cảm giác mình cần tăng nhanh tiến độ phát hành bài hát. Chỉ có trở thành nhạc sĩ cao cấp, cũng chính là cái gọi là vương bài, mới có thể kiếm được càng nhiều tiền.

Nghĩ tới đây, Lâm Uyên truy hỏi Ngô Dũng tiếp:

“Đơn đặt hàng của tầng 10 chúng ta, là tất cả mọi người có thể nhận à? Giống như lần này ấy.”

“Không phải.” - Ngô Dũng nói: “Đơn đặt hàng là trưởng ban phân xuống, bất quá sẽ ưu tiên vương bài, hơn nữa còn dựa theo thứ tự. Sẽ không
lần nào cũng để một vương bài đến tiếp đơn, như vậy tất cả mọi người đều không còn cơ hội. Khi vị đơn hàng đưa cho một vị vương bài mà người nọ không thể tiếp hoặc không thể hoàn thành, thì lần lượt chuyển qua cho các vị khác. Chỉ khi có đơn đặt hàng mà toàn bộ vương không xử lý được giống như «Ngư Long Vũ», điều kiện tương đối hà khắc, loại bỏ toàn bộ 14 vị. Lúc đó trưởng ban mới cho cả tầng thử một chút. Loại tình huống này cũng hiếm thấy, bình thường mỗi năm các vương bài đều có thể thuận lợi hoàn thành một đơn đặt hàng, dù sao nghiệp vụ của nhạc sĩ cao cấp trong công ty vẫn tương đối mạnh mẽ.”

“Khúc phụ thì sao?”

“Những tầng khác thì trước không đề cập tới. Ngược lại tầng 10 chúng ta chỉ có một Khúc phụ, cậu chưa gặp đâu, bởi vì một năm Khúc phụ xuất hiện cũng không được mấy lần tại công ty. Bất quá Khúc phụ thì lại không phải chia nhau đơn đặt hàng, họ không thiếu. Nhưng hợp đồng ca khúc ra giá thấp hơn mười triệu, họ đều trực tiếp bỏ qua.”

“Há.” – Lâm Uyên đối với tình hình công ty dần dần rõ ràng một chút. Hắn là một người mới, rất nhiều thứ đều cần người khác hướng dẫn chỉ bảo, đây cũng là lý do trưởng ban để cho lão Ngô kèm cặp hắn.

.

Vào buổi trưa.

Các nhân viên trong ban soạn nhạc tầng 10 đều lục tục đến phòng ăn.

Thanh niên Lâm Uyên, người bị cafe móc rỗng túi, suy nghĩ một chút sau đó quyết định, tìm người dẫn đi ăn cơm chùa. Nhân tuyển hắn cũng đã chọn xong – Tôn Diệu Hỏa!

Tôn Diệu Hỏa dựa vào Tân Duệ Bảng nhất chiến thành danh, đối với Lâm Uyên là phi thường biết ơn. Không chỉ một lần nói muốn mời hắn ăn cơm, nhưng Lâm Uyên một mực không rảnh.

Thừa dịp hôm nay có thể đem bữa cơm này thực hiện. Bất quá khi xuống tầng 8 tìm tới ban nghệ sĩ mới biết Tôn Diệu Hỏa hôm nay không ở công ty. Đang lúc hắn chuẩn bị rời đi, một âm thanh quen thuộc vang lên: “Lâm Uyên.”

“Triệu tỷ?” – Lâm Uyên quay đầu nhìn lại, rõ ràng là Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc cười một tiếng: “Không nghĩ tới lại gặp ngươi, tới đây tìm người sao?”

Lâm Uyên gật đầu: “Đúng, Tôn Diệu Hỏa không có ở đây.”

Triệu Ngọc nói: “Hắn có chuyện không ở đây, ngươi còn chưa ăn cơm chứ? Không có việc gì thì đi ăn cơm với chị, cũng muốn mang ngươi đi nếm thử một chút khẩu vị của phòng ăn cao tầng công ty.”

Lâm Uyên lo lắng: “Phòng ăn của cao tầng có phải rất đắt hay không?”

Triệu Ngọc dở khóc dở cười: “Đi ăn cơm với Triệu tỷ, còn phải để ngươi móc tiền sao, đi, ta mời.”

“Cảm ơn Triệu tỷ!” – Lâm Uyên có chút cảm kích.

.

Truyện convert hay : Đô Thị Vô Địch Chiến Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện