Trải qua một trận quậy tưng bừng với Thánh Thành, với Liên Hợp Quốc, với Nam Cực Đế Hoàng Ymir, Mạc Phàm dù tiết kiệm cách mấy, toàn hệ ma năng vẫn như cũ tiếp tục rớt xuống một khoảng rộng, nhất là hỏa hệ, hỗn độn hệ, nguyền rủa hệ.
Hỏa hệ hoàn toàn bị vắt kiệt sau một chiêu kia đánh giết Nữ Thần Tự Do.
Asha Corea phải bỏ ra đại giới, dùng dây chuyền ma cụ đặc thù kết hợp với chúc phúc hệ của nàng để giúp Mạc Phàm khôi phục toàn hệ trở lại hạn mức một phần ba ma năng.
Cùng lúc đó, Mạc Phàm trong khi minh tu với Asha Corea, hắn nhận ra cảnh giới của nàng phi thường cao, nàng có lẽ nhận rất nhiều truyền thừa liên quan đến hắc ám cội nguồn, lĩnh hội cũng không ít, trình độ ám ảnh ma pháp đạt đến pháp tắc cảnh giới, mà bốn hệ còn lại, tựa hồ nhờ vào trời sinh kiếm linh nguyên nhân, tất cả hệ ma pháp vì kiếm hóa hình, trình độ kiếm cảnh của nàng càng cao, ma pháp đạo hạnh càng dễ phát huy đến tối thượng ----- do đó cả bốn hệ còn lại của Asha Corea đều có áo nghĩa hoặc tiếp cận áo nghĩa trình độ.
“Lại nói, hình như lão bà nào của mình cũng rất biến thái nha, không cùi bắp như đám huynh đệ”.
Mạc Phàm cười khổ trong lòng.
Nữ nhân quá cường đại, ngược lại sẽ để cho nam nhân của mình lộ ra rất nhiều mặt yếu đuối, thậm chí có chút núp váy cảm giác.
Mạc Phàm lâm vào một trận trầm mặc thật lâu.
Ài...*thở dài*...
Đi với các nàng, vẫn là nên nói chuyện yêu đương đi...
Mặt khác, làm sao huynh đệ của mình đồng dạng xuất phát điểm cùng một chỗ, vào sinh ra tử bao lâu nay, nhưng tu vi đều cùi bắp như vậy???
Mục Bạch còn tốt, hắn đã nắm giữ con đường cho riêng mình, có một cái đại năng Hắc Ám Chúa Tể chống lưng, tương lai tiềm năng bất khả hạn lượng.
Hầu tử thì cũng có Sát Uyên, Sát Uyên sau khi dung nhập Kim Tự Tháp về sau, chính là một chữ bành trướng, mỗi lúc một cường đại, Trương Tiểu Hầu còn rất lớn không gian phát triển, dự là có thể siêu việt khi xưa Cổ Lão Vương.
Đáng buồn nhất, chỉ có lão Triệu...
Cái tên này thiên phú không có, trời sinh nhà giàu và trời sinh gan thỏ đế là tất cả những gì hắn có.
Bởi vì nhà giàu kèm theo gan thỏ, cho nên Triệu Mãn Duyên tất cả hệ ma pháp đều muốn hướng sang con đường phòng thủ, đi mua ma cụ bảo hộ cũng vì bảo mệnh mình sẽ không chết.
Công bằng mà nói, Triệu Mãn Duyên cũng là thiên tài trác việt trong cùng thế hệ, ý chí nỗ lực tự thân phấn đấu càng có thừa, đừng nhìn hắn suốt ngày đong đỏng la cà mà hiểu lầm, hắn phân phối thời gian tu luyện rất điều độ, bỏ ra công sức không kém hơn Mục Bạch đâu, bằng không, làm sao có thể mới 33 tuổi liền đạt được 3 hệ cấm chú đâu?
Chỉ là so với đám Mạc Phàm, nhất là lên tới cấm chú cảnh giới về sau, Triệu Mãn Duyên hắn quá lép vế, đến bây giờ đều mới là đại cấm chú, tinh thần lực còn tốt được Mạc Phàm san sẻ Đồ Đằng chi lực mà gia tăng lên, nhưng còn lâu mới ngộ ra được áo nghĩa ma pháp chân chính.
Tiền không thể mua được cảm ngộ, khả năng lĩnh hội thấp sẽ không thể bù lỗ bằng tiền được.
Huống chi, Diệp Tâm Hạ, Asha Corea, Mục Ninh Tuyết, Mạc Phàm...!ân, có ai nghèo hơn Triệu Mãn Duyên đâu?
Tiền của Mạc Phàm hiện tại, phảng phất mua hết thảy Triệu Thị 10 đời phía sau làm nô lệ đều được!
Không được, con hàng này, phải chấn chỉnh lại...
Đi xa hơn một chút, tới Ngải Giang Đồ, Giang Dục, Tương Tiểu Thứ, Mục Nô Kiều lứa bạn học học phủ chi tranh.
Ngải Giang Đồ tương lai không sai chính là một phương Tà Thánh Vương khác, thực lực có lẽ sẽ không kém hơn hầu tử.
Còn Giang Dục và những người còn lại...!hmm...
Thôi vậy, coi như không nói gì.
Tê tê tê tê tê ~~~~~~~~~!
Một đòn trăm kiếm phiêu tán quét kinh khủng của Asha Corea đúng là rất đáng sợ, nhưng địa phương rừng mưa nhiệt đới tràn ngập dị chủng thảm thực vật kia dĩ nhiên không có nát tan, số lượng từng lô đất cỏ dại yêu tinh đều có mãnh liệt sức sống đến mức khó có thể tưởng tượng, căn bản là một thế vẫn diệt Vong Kiếm kia không có cách nào giết hết!
Ngay tại yêu thú phía trên vừa bị diệt chết, bọn chúng những này cỏ dại sinh trưởng vô cùng thần kì mạnh mẽ, một một đồng cỏ xanh quét ngang đại địa, đem địa phương tất cả hắc ám vật chất cho xua tan đi.
Cỏ dại thành tinh có sức sống mãnh liệt lắm, cho dù là mỗi một đầu chục năm chiến tướng thôi, sức sống cũng để cho một chút thống lĩnh đều bó tay đầu hàng, chán chẳng thèm đánh.
Mà ở đây, chúng bám nhau thành hàng thành rừng đậm đặc tới ức vạn con số, kiếm mang mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ bị lây lan phân tán, cuối cùng cũng