.............
Mục Bạch nghe rất tỉ mỉ.
Thông tin này đối với hắn mà nói dĩ nhiên là vô giá.
Hắn dự định sẽ đem đến đưa cho Mạc Phàm, Mạc Phàm bây giờ cần sức mạnh càng lớn để chống lại Cổ Nguyệt Tru Đế.
Trở thành Thần, là duy nhất con đường hắn phải đi!!
Một lúc sau, Kỳ Ma Thánh mở miệng tường tận giải thích tiếp: “Nhân loại như ngươi có đặc ân từ thế giới ma pháp, sở hữu trí tuệ rất cao, sáng tạo được hệ thống ma pháp để cân bằng chủng tộc.
Ngược lại, các ngươi là cấp thấp chủng tộc, trong tháp sinh vật, nhân loại ở thế giới ma pháp tính là nô bộc cấp bên dưới, hạng kiến cỏ không đáng quan tâm”.
“Nhưng nếu phóng tâm nhìn ra các thế giới khác, có lẽ, Siêu Duy Vị Diện cũng có nhân tộc.
Nhân tộc ở đây vừa sinh ra đã là chiến tướng cấp, thiếu niên liền có thống lĩnh thực lực, trưởng thành hoàn toàn kỳ đạt tới Quân Chủ cảnh giới, một chút tu luyện pháp thuật càng đi xa tới Đế Vương.
Mục Bạch, ta ngày xưa hàng vạn năm trước chính là người xuyên không từ Siêu Duy Vị Diện, bởi vì tò mò khám phá di tích, cho nên mới bị loạn lưu không gian cuốn trôi tới Hắc Ám Vị Diện.
Từ đó, ta nắm giữ không ít công pháp bên kia mà ở đây tu luyện thành tài, trở thành thành tựu như ngày hôm nay”.
Kỳ Ma Thánh kết câu tại đây.
Đương nhiên, có một số thứ Kỳ Ma Thánh không tiện nói ra, cũng tốt nhất không nên nói, nói đi ngược lại sẽ gây bất lợi cho Mục Bạch.
Tỉ như lý do vì sao hắn không muốn trở về thăm cố hương.
Trên thực tế, hắn đã từng có thời điểm quay về thăm, nhưng hắn đồng thời đắc tội với một cái pháp tắc nơi này, vĩnh viễn không thể lại trở về.
Mục Bạch sau đó thử nghiệm đi hỏi một chút nguyên nhân, Kỳ Ma Thánh cũng như cũ không trả lời, chỉ đại khái nói, pháp tắc nơi đó rất hung dữ, rất đáng sợ.
“Mục Bạch, ngươi thực muốn đi Siêu Duy Vị Diện?” Kỳ Ma Thánh không có lập tức đáp ứng, mà là hỏi tới một câu.
“Tôn thượng, ta nguyện ý”.
Mục Bạch ngữ khí cương trực đáp.
“Được, trước không vội, dù sao ngươi công đức cũng rất nhiều, hoàn toàn có thể trở thành một phương Hắc Ám Vương, nếu là Hắc Ám Vương, ngươi nhất định sẽ có lãnh địa, có cơ hội càng phát triển, ngươi không nghĩ tới việc này so với đi Siêu Duy Vị Diện giải quyết cái kia tốt hơn sao?” Kỳ Ma Thánh hỏi.
“Làm Hắc Ám Vương, vì tránh cho hắc ám bản nguyên bị tẩu thoát ra ngoài, theo công ước quy tắc U Minh Thần Tộc, ta sẽ bị kiểm soát.
Không có cách nào lại dễ dàng trở về thế giới ma pháp.
Tôn thượng, người nhưng minh bạch, bạn bè ta ngày nào còn sống, ta sẽ không bao giờ nguyện ý ở lại đây”.
Mục Bạch rất thành thật đáp.
Kỳ Ma Thánh cười cười gật đầu.
Quả nhiên là trọng nghĩa, quả nhiên là người mà hắn tâm phúc.
“Không sao không sao.
Vậy bây giờ ngươi đưa công đức của ngươi tích lũy đi đổi tài nguyên đi.
Sau đó về đây, ta giúp đột phá truyền thừa Hình Thư La Sát”.
“Hình Thư La Sát?” Mục Bạch ngây ngẩn hỏi lại.
“Trọng miệng ngươi nói nhân gian Thánh Thành có thủ lĩnh trật tự giả hình thiên sứ.
Âm tào đệ nhất bộ luật thẩm phán, U Minh Thần Tộc cũng có một cái danh ngạch bị bỏ trống, Hình Thư La Sát, hiểu ý ta nói không?” Kỳ Ma Thánh chằm chằm nhìn vào mắt Mục Bạch nói.
Mục Bạch: “????”
“Không phải, tôn thượng, ý của ta nói, không phải vị kia Hình Thư La Sát, trên thực tế chúng ta U Minh Thần Tộc rõ ràng có một cái...!là vị kia Đường Hành Giả chức vụ”.
Mục Bạch vạn lần không hiểu.
Người ta đều mạnh hơn mình phảng phất không phải một tiểu giai đơn giản, lại nắm giữ thiên chức cả trăm năm nay, công đức rất nhiều rất nhiều.
Chức chỉ cho phép một vị, chẳng lẽ tôn thượng không nhớ hay sao?
Tại Mục Bạch còn đang ngốc trệ, không để ý, chỉ thấy Kỳ Ma Thánh đã đi quân tốt đến cuối bàn cờ phe địch.
Tốt ăn xe phong hậu, hậu chiếu tướng hết cờ.
Cùng lúc đó ở Đường Gia Phủ, cách Bàn Cờ Phủ ước chừng chục vạn dặm đi đường.
Hình Thư La Sát vừa mới tích thêm một cái công đức, đang ngồi viết viết một chút công trạng để lấy tài nguyên, lập tức trên bầu trời tối đen chụp lại hắn, hắn vô phương chống đỡ, chỉ mơ hồ rớt vào một cái không gian cổ xưa chiến trường, giống như bàn cờ vậy.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một cái giả tưởng Mục Bạch mờ mịt xuất hiện, chưa kịp nói gì, Mục Bạch được chúc phúc tới đẳng cấp đỉnh vị Quân Vương, trong một chiêu bóp nát đầu Hình Thư La Sát.
[...]
Kỳ Ma Thánh cười cười ý vị thâm trường mở miệng nói: “Bây giờ thì danh sách trống rồi phải không? Ngươi muốn hay không nhận?”
Mục Bạch thân thể chấn động, nội tâm vạn phần khiếp sợ, chỉ muốn trực tiếp quỳ xuống khẩn tuân.
Luật rừng!!
Hắc Ám Vị Diện luật về luật, vẫn là cường giả vi tôn!!!
“Hình Thư La Sát đường huynh, xin đắc tội rồi, Mục Bạch ta chốc nữa sẽ thắp huynh nén nhang, ta không biết mọi chuyện diễn biến như thế này”.
Mục Bạch nói thầm trong lòng.
Kỳ Ma Thánh thiên vị Mục Bạch, cưỡng từ đoạt lý, bất thanh động sắc đánh chết đương nhiệm Hình Thư La Sát không một lý do để nhường chức Mục Bạch.
Dạng này để cho Mục Bạch một cái nhìn hoàn toàn mới về cấp bậc đại năng giả, về cái gì gọi là không thể khinh nhờn về Đế Hoàng, về Hắc Ám Chúa Tể!
Bọn hắn muốn là được, bọn hắn là chân lý, tất cả lý do khác phản biện ---- vô hiệu lực.
Con người giẫm chết con kiến, vốn là không cần phải ra tòa, cho dù con kiến đó có là thánh nhân cứu chủng tộc đi chẳng nữa.
Nửa ngày sau, Mục Bạch mang theo tâm trạng thập phần lo âu rời đi biệt phủ, hắn muốn càng sớm càng tốt rời khỏi Hắc Ám Vị Diện, miễn cho ngày mai ngủ dậy có bị vị đại năng giả nào sau tình cờ bóp chết mình trong giấc ngủ hay không.
Với sự công khai thiên vị của Kỳ Ma Thánh, Mục Bạch bây giờ đã là Hình Thư La Sát, trong U Minh Thần Tộc chỉ xếp sau 5 vị Hắc Ám Chúa Tể và hai vị Hoàng Tộc Điện Hạ, bây giờ hắn có được thực lực chiến đấu tương đương Trung Vị Quân Vương, cũng có trong tay thực quyền đáng sợ.
Điều đáng ăn mừng nhất, hắn không cần phải mọc cánh sau lưng nữa! Thời đại thực tập đã kết thúc!!!
Kỳ Ma Thánh nhìn theo bóng lưng Mục Bạch rời đi, không khỏi thở dài.
“Đáng tiếc, mệnh cách ngươi vẫn là quá kém, vĩnh viễn không thể nào đi tới Đế Hoàng.
Hi vọng ngươi còn sống trở về để đánh cờ với ta”.
...................
...................
Gần 4 tháng sau.
Phía đông Thần Ấn sơn, đó là một mảnh thung lũng nguyên thủy có thể phóng tầm mắt tới hải dương, chăn nuôi rất nhiều phi cầm tẩu thú vì Parthenon thần miếu phục vụ, thậm chí còn có thể nhìn thấy vài con loài rồng cổ xưa, chúng nó còn ở giai