Đơn Dương Thành.
Hàn Hải Điện một phân đà cơ sở đặt ở mặt Tây ngõ Phúc Lộc.
Mạc Phàm an tọa ở một gian phòng giành cho thành viên cấp cao, trong lúc hắn đang lặng lẽ suy nghĩ một chút vấn đề liên quan đến sự xuất hiện của Ám Tỳ Bà thì đột nhiên ở phía ngoài đại sảnh diễn ra một trận ầm ĩ náo động.
“Không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy, thật sự quá bất hạnh, vạn lần bất hạnh rồi”.
Trước bậc tam cấp quầy xử lý ngoại vụ, một lão nam tử thở dài nói, trong mắt lộ ra mấy phần đau thương.
“Ai dà, đều do thủ hạ của ta sơ sót, không có tìm hiểu kỹ lưỡng tình huống Lãnh Hà Thung Lũng năm đó.
Chuyện này ta sẽ báo lại tạ tội với Ngô điện chủ và Mạc Thẩm Tước”.
Một người khác cũng thở dài phụ họa.
“Những chuyện ngoài dự liệu rất khó tránh khỏi, giống như hiện tại vụ việc lấy dân làm cống rãnh màng lọc ở Tây Trúc, mấy năm trước ta nhận được tin tức Tịnh Thành xuất hiện tình trạng dân chúng bạo loạn, ai nấy đều trở thành phần tử cực đoan tin vào giáo điều hắc ám, hẳn là không ngờ tình trạng còn lớn đến vậy, cấp trên báo cáo xuống rất vắn tắt, nhưng nhìn chung dựa theo lời nói của người bút pháp, cảnh tượng lầm than kia hẳn là kinh người hơn trong tưởng tượng.
Chỉ mong sau chuyện này mọi người có thể ổn định tinh thần”.
Lão nam tử chấp trưởng ngoại vụ Đỗ Tam mở miệng nói.
Nói xong, lão không quên trấn an người đưa tin: “Được rồi, chuyện ở Lãnh Hà, ta sẽ thay ngươi nói lại với Ngô Điện Chủ, ngươi còn muốn truyền tin gì nữa không?”.
“Đỗ tiên sinh, vậy thì phiền ngài rồi.
Ngài cũng biết nguyên do của chuyện này, Quách Hồ công tử lo lắng những người có thù oán với hắn sẽ tung tin giả nhiễu loạn quan hệ, thêm dầu thêm mỡ che lấp sự thật.
Cho nên vẫn hi vọng Đỗ tiên sinh đứng ra phán quyết chuyện này, có thể trả lại công đạo cho công tử nhà ta.
Ngô điện chủ và Mạc Thẩm Tước đều là những người nói lý lẽ đáng kính trọng, vốn họ không nên vọng đọng như vậy lật tung cả Tây Giới lên để bắt công tử nhà ta…” Một người thanh niên tên là A Quế nói.
“Điểm này ngươi nói lại cho Quách thành chủ yên tâm, Hải Hàn Điện chúng ta xưa nay làm việc công minh liêm chính.
Chưa bao giờ để ý mấy tin đồn sáo rỗng”.
Lão Đỗ mở miệng nói
Thanh niên thuộc hạ của Quách Hồ chậm rãi gật đầu, ánh mắt nhìn lướt qua cửa sổ hiện lên một tia lạnh lẽo.
Hiển nhiên Đỗ lão ngoại vụ nói những lời này rất phù hợp với suy nghĩ trong lòng hắn.
Hắn ngày hôm nay dám trưc tiếp đến Hàn Hải Điện chi nhánh Đơn Dương Thành, cốt là muốn lợi dụng cái uy của thành chủ Quách An đến, đem chuyện của Quách Hồ lật lại cho tẩy trắng.
Quay lại hơn 20 năm trước sự kiện ở Lãnh Hà Thung Lũng kia, là nguồn cơn đường dây đỏ giữa Hàn Hải Điện và Nhật Minh Giáo, thiếu chủ Quách Hồ ban đầu là đứng về phe Hàn Hải Điện, bảo vệ hết sức cho Ngô Hiền, thậm chí còn không tiếc đại giới, chiến đến vì chính nghĩa đến tận phút cuối cùng với Nhật Minh Giáo, sau đó bởi vì Nhật Minh Giáo muốn hướng cuộc chiến đẩy xa hơn đến Đơn Dương Thành, cho nên hắn lo cho bá tánh, mới phải tạm thời quy phục Nhật Minh Giáo để giữ mạng cho dân.
Nhưng mà nói lời nói, thiếu niên A Quế đem sự tình phóng nhẹ hết mức có thể, nào là cái gì đó truyền thông của Điền gia, của triều đình thổi phồng, tuyệt đối Quách Hồ chưa bao giờ đổ tội kẻ giết Phong Thanh Dương là Mạc Thẩm Tước cả, đây là bịa đặt, có kẻ xấu sau lưng hãm hại.
Đỗ lão nghe nghe, cười cười ghi chép lại, sau đó một bên mặt trước giữ chân, một bên lại nói thầm thì cho bộ hạ của mình chạy vào thông báo Hàn Hải Thẩm Tước một tiếng.
Đùa cái gì thốn, chuyện hệ trọng to lớn như vậy, thậm chí Hàn Hải Thẩm Tước cũng ngồi ngay ở đây, ông tổ nhà ta đầu thai lại cũng không dám tự ý giải quyết.
Ngươi thế nhưng lá gan không nhỏ, dám đến tận đây báo cáo, vậy thì trước tiên bắt lại rồi nói.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Đơn Dương Thành cử người đến Hàn Hải Điện nói chuyện, lần trước nói chuyện, người đến chính là thành chủ Quách Án, mấy chục năm nay, Quách An căng thẳng chịu không nổi, hắn thương tiếc con mình, nhưng cũng chưa tìm thấy bằng chứng cụ thể, chẳng hành động quá khích chống lại Hàn Hải Điện.
Lần này thiếu A Quế tìm tới, A Quế là bộ hạ thời thiếu niên của Quách Hồ, hắn mặt khác sẽ không đại diện cho Đơn Dương Thành, mà hắn đồng dạng đã mất tích 7 năm nay trong lúc tìm kiếm thiếu chủ nhà mình, bây giờ hắn xuất hiện, tình huống tự nhiên có chút ngoài ý muốn.
Ngoài dự liệu của Đỗ Tam chính là, Mạc Phàm cũng chẳng cần đợi có người thông báo mới biết, hắn ngồi ở gian phòng của mình đều có thể nghe hết thanh âm động tĩnh bên ngoài đại sảnh, người chưa cần tìm tới, hắn đã phái thị vệ đi làm việc phủ đầu.
Một lát sau, bộ hạ của Đỗ Tam trở lại thông báo nói nhỏ với lão cái gì đó, lão liền gật đầu, trước mặt là thần sắc bình tĩnh, sau lưng ở trong lòng hận không thể trực tiếp nhoẻn miệng cười.
“Đã ghi chép báo cáo, ngươi có thể rời đi”.
Đỗ lão khoát tay nói.
“Ân, nếu Đỗ lão đang còn chuyện bận rộn thì A Quế ta không quấy rầy nữa.
Xin ngài hãy chuyển lời lại, ta phải rời về tổng cục để báo cáo thành chủ”.
A Quế đã đạt được mục đích hiển nhiên không cần thiết lưu lại nơi này, sau khi nói một câu lễ độ liền xoay mình rời khỏi.
“Đưa hắn ra cửa”.
Đỗ lão nói với một gã thị vệ ở bên cạnh.
Sau khi nói xong, nhìn bóng lưng thiếu niên dần dần khuất khỏi đại sảnh trước mặt, lão mới thở dài, vuốt râu trầm ngâm: “Hi vọng lần này sẽ có thu hoạch, hi vọng Đơn Dương Thành sẽ không bởi vì ngày hôm nay mà nhấc lên đại hồng thủy sóng gió”.
Bên ngoài, một cái thủ vệ Hàn Hải Điện vừa mới từ gian phòng của Mạc Phàm đi ra, đứng sẵn đợi ngay cổng lối ra vào.
Chỉ chốc lát sau bất chợt nhìn thấy một người thanh niên tướng mạo đường đường từ trên lầu đi xuống.
Mặc dù hắn duy trì một nụ cười nho nhã, nhưng người thủ vệ này vẫn nhận ra mấy phần đắc