Ánh mắt có chút liếc, có chút chắp vá mộng ảo hình ảnh Phong Thanh Dương bây giờ cùng năm đó Diêm La Kiếm Đế cơ hồ không có bất kỳ biến hóa nào, có chăng là bây giờ, hắn kỳ thật đã đồng hóa thành nhân loại 100%, so với Mạc Phàm càng thuần túy nhân loại hơn, ân --- đương nhiên là nhân loại Siêu Duy Vị Diện chứ không phải Ma Pháp Vị Diện.
Có một cỗ cường đại vô cùng lực lượng nắm Phong Thanh Dương thần hồn giam cầm ở cái thế giới này, đồng thời để hắn có thể vĩnh hằng nắm giữ ký ức cũ mà tồn tại, cũng không có biến thành oan hồn, biến thành u linh đẳng cấp hắc ám sinh vật, mà là có hoàn chỉnh nhục thể, nhưng cái này rất giống lên voi xuống chó trùng sinh như thế, từ Thập Điện Diêm Vương trở thành phàm nhân, bắt đầu từ số 0 tu luyện lại một lần.
Dần dần, Phong Thanh Dương đã có lúc chết đi, có lúc chết vì hết tuổi thọ, có lúc chết vì tự sát, vòng lặp này lặp đi lặp lại cho đến bây giờ, rốt cục hắn đã được Thiên Đạo Thần Mẫu phê chuẩn, trở thành Siêu Duy Vị Diện công dân, có ID, có tư cách trở thành giống với một sinh vật bình thường trong thế giới.
Một đường máu tanh chảy dọc sườn núi cùng đại địa, một đường yên tĩnh, tựa như là đến du lịch một cái cổ lão mà nguyên thủy rừng vong linh quốc gia, khí tức khủng bố của hai vị nửa bước Đế Hoàng bắt đầu dần dần thu liễm rút về, hạ xuống tới mức thấp nhất.
“Lúc xưa, ta là một cái dã dân tư tưởng nông điền, tưởng rằng chỉ có chính mình thiên phú, lấy chính mình nỗ lực cố gắng hết mức, chỉ cần có niềm tin mãnh liệt về bản thân, mọi thứ đều có khả năng giải quyết cho xong.
Nhưng theo thời gian dần trôi, ta không nói là ta trưởng thành, nhưng ta giờ này khắc này hiểu được, có những thứ so với nắm đấm lớn còn vượt trội hơn nhiều lắm.
Ta không hi vọng bởi vì ta sau cùng mục đích, lại bất chấp đem tất cả mọi người nên sống đều cho chết đi.
Ít nhất, có thể cùng ta nói một chút không?”.
Mạc Phàm thành thật nói ra suy nghĩ của mình.
Nói xong lời, hắn đợi một lúc lâu vẫn không thấy Phong Thanh Dương trả lời, nhưng trong lòng vẫn rất có kiên nhẫn, tận lực hít một hơi sâu rồi luyên thuyên tiếp: “Ta từng có một cái bằng hữu, kì thật ta cũng không biết có nên gọi hắn là bằng hữu hay không, chỉ mỗi một mình hắn nửa giả nửa thật nói với ta như thế.
Nghe buồn cười quá phải không”.
“Ta đã từng cho rằng hắn muốn đem nhân loại đi vào con đường tuyệt diệt, ta đã từng đinh ninh hắn cùng ta chắc chắn vĩnh viễn không thể đi cùng một con đường, cũng không phải chỉ một mình ta nghĩ như thế, mà là bởi vì có rất nhiều người cũng nghĩ như thế, cuối cùng để ta mới kết luận như thế.
Kết quả, hắn lật bàn, thẳng tới một thời khắc cuối cùng, hắn để tất cả chúng ta phải cúi đầu xuống áy náy, hắn cứu toàn bộ thế giới của chúng ta mà không đoái hoài một tia cảm kích, không trách than một lần vì sao ai cũng đối với hắn hoài nghi cùng đánh giá là phản diện...Hắn là người duy nhất cho đến bây giờ đã chiến thắng qua ‘người’ mà ngươi cho rằng không thể chống lại đấy”.
Sâu tận trong linh hồn của một vị vong linh ngàn năm, chính là hiện thân ấm áp của một vị thuần khiết nhất Thiên Sứ.
Mà sâu tận trong trái tim của người thuần khiết Thiên Sứ đó, đáng buồn, lại chính là một sự lạnh lẽo cô đơn đến cùng cực của một thể xác thối nát vong linh.
Một câu nói di ngôn của người đó vẫn còn sót xa in hằn vào tâm can, lặp đi lặp lại đeo bám Mạc Phàm, đeo bám toàn bộ Thánh Thành và Thiên Quốc suốt một thời gian dài.
..................“Michael, ngươi cảm thấy giữa niềm tin tín ngưỡng và lý tưởng về một gã vong linh anh hùng, giữ cái nào sẽ đáng giá hơn?...khụ khụ, truyền thông sẽ chọn gã vong linh.
Nhưng nhân loại cần hướng về tín ngưỡng”.
...................“Đến khi ta chết đi, nếu có thể...các ngươi đừng để mọi người biết ta là ai, đừng để ai biết việc ta làm, đừng để hình ảnh vong linh và Nhật Nguyệt Thiên Sứ gắn chung vào một chỗ được không...?”
Đau...
Rất đau a...đau đến tận xương tủy!!
Thời điểm người vong linh thiên sứ ấy ngã xuống, đó là bước ngoặc của bánh răng thời đại.
Thời đại thay đổi, dòng người thay đổi, thế giới thay đổi.
Đó cũng là bước ngoặc thay đổi tư tưởng nhất cuộc đời của Mạc Phàm.
“Phong Thanh Dương, ngươi giống hắn một điểm, lập trường của hắn, tất cả mọi việc hắn làm, suy cho cùng, chỉ xét việc làm chứ không bàn lý do.
Ngươi có thể không cần phải nói cho ta lý do, động cơ hay lý do đều là thiên cơ bí mật nhất của mỗi người.
Ta không cần phải biết, nhưng muốn nghe về quá khứ của vị Tà Thần cổ đại kia, dẫu sao, hắn cũng cùng ta có một điểm quan hệ.
Đòi hỏi như vậy có tính là quá đáng hay không?”.
“Vậy nhưng ba ngày ba đêm