................
Mạc Phàm nhìn thoáng qua Kỳ Thạch Bàn Cờ của Mục Bạch, bồi hồi nhớ lại những năm tháng đó, cả một bầu trời thanh xuân nhiệt huyết của ba huynh đệ hắn, Mục Bạch và Triệu Mãn Duyên.
À, còn phải tính cả Trương Tiểu Hầu nữa.
Tuy những ký ức này rất không hoàn mỹ hiện thực, nhưng Mạc Phàm khẳng định là có nhớ, chắp vá khâu nối lại cùng một chỗ, để cho hắn cảm thấy càng biết ơn chính mình thời đại này.
Biết ơn thiên phụ Chaos đã cho hắn cơ hội được phát triển ở cái thời đại này.
Hắn cảm thấy chính mình so với Tà Thần thời kỳ đầu tiên càng có ‘chân mệnh thiên tử’ phù hộ hơn nhiều lắm, thời điểm hắn tuổi trẻ khí thịnh, hắn đồng dạng đã từng ngạo nghễ cao điệu tới cực điểm, hắn biểu dương thái độ niềm tin vững chắc của mình, cũng va chạm vào không ít tảng núi đá cao chót vót, đặt tính mạng bản thân đến hiểm cảnh cận kề cái chết, nhưng thường thường lại vào đúng những thời điểm then chốt nhất, chính mình sau lưng luôn luôn có không gì bì kịp đồng bạn, luôn luôn có một chút bối cảnh cùng khí vận tốt an bài cẩn thận, cho dù là phong hiểm vạn lần, nhưng kết quả cuối cùng cho đến bây giờ chỉ toàn là tâm đắc và hãnh diện nhân sinh vạn phần.
Thẳng đến sau này trưởng thành chín chắn, tâm cảnh của Mạc Phàm đã thanh tịnh hơn rất nhiều, hắn và bát hồn cùng đồng thời phát triển, cũng tự nhiên biết nhìn nhận hơn rất nhiều.
Phong Thanh Dương bay đến đỉnh núi Mận Thiên, phong thái vân đạm phong khinh, khí chất như là vị kiếm tiên cuối cùng trong nhân gian còn sót lại, dùng ngữ điệu bình thản nói: “Cầm kiếm lên đi, ân oán của một triệu năm trước, dùng một đòn cuối cùng này phân định”.
Mạc Phàm Ngân Dị Ác Ma, siêu nhiên lực cường thể hộ thân đúng là càng đánh càng mạnh, trước khi sinh mệnh hắn hao hụt toàn bộ, hết thảy vô địch khí khái đều sẽ tại hắn trên người thể hiện ra ngoài.
Mà Phong Thanh Dương điểm yếu nhân loại nhục thể cùng sinh mệnh lực một mực đều là thiếu hụt, hắn công kích lợi hại, hắn kiếm cảnh thân pháp lợi hại, kinh nghiệm chiến đấu đồng dạng phi thường sung túc, nhưng sức mạnh, bạo phát bùng nổ, nội tại cùng thể lực, nhất là thể lực, xác thực kém xa thời đại này Tà Thần.
Càng bị đánh giá nếu là tất cả mọi người liều chết sáp lá cà đồng quy vu tận với nhau, chẳng bằng thoải mái thừa nhận Mạc Phàm năng lực sống sót cao hơn trăm lần.
Trận chiến thời đại này, nghi thức giống, nhưng bối cảnh, đại thế, ý nghĩa...!tuyệt đối là xa xa khác biệt một trời một vực.
Phong Thanh Dương muốn chiến thắng, chỉ có thể đem tất sát chi kiếm mạnh nhất của mình ra, một kiếm tru tiên, một kiếm phá thiên, một kiếm định kết cục.
Nhìn thấy dưới mặt đất, Mạc Phàm hít sâu một hơi, lồng ngực căng ra, ánh mắt kiên định soi chằm chằm về phía bầu trời.
— QUẢNG CÁO —
“Phong Thanh Dương, ngươi đã già lắm rồi, chết, gột rửa sạch sẽ, đôi lúc cũng chính là kết thúc đẹp nhất.
Ngươi cũng đừng nên buộc mình tơ duyên với Ngô Hiền nữa, tình cảm các ngươi sâu đậm cũng nên có điểm dừng, ngươi không thử nghiệm yêu đến một người khác, làm sao ngươi biết được thể nào là nhân sinh? Kể cả ngươi cố chấp, ngươi lấy tư cách gì buộc Ngô Hiền mãi mãi dính với ngươi, nàng trước khi chết có nói như vậy, nhưng kiếp sau kì thật cũng nên là bắt đầu lại từ đầu, hãy để nàng sống cuộc đời của nàng”.
Lúc này Mạc Phàm cũng lau đi khóe máu chảy trên miệng mình, giọng nói mười phần bình tĩnh, cả người giọng điệu đều trở nên bá khí vô song, tay cầm Bạch Dương Nhật Kiếm, phảng phất có một loại bễ nghễ vạn thế cảm giác.
Phong Thanh Dương giương kiếm lên chỉ thiên, như có điều suy nghĩ, hắn mở miệng nói ra suy nghĩ của mình: “Ừm, ngươi suy nghĩ thế là được rồi.
Tin tưởng ta, nghe thật kĩ lời ta nói, ta một lần này cũng không có khả năng để cho nguồn gốc Tà Thần sẽ còn cơ hội chuyển mình lưu lại nhân gian, tất cả tín ngưỡng của hắn sẽ theo một kiếm này đi mất.
Sau một thức, vạch ra thế cờ”.
Một kiếm này, ai thắng ai thua cũng vậy.
Kết quả chỉ có một.
Một lần này, sẽ không có trọng sinh, sẽ không còn thần hồn, sẽ không còn dằn vặt và đau khổ nữa, người chết có thể bắt đầu một kiếp nhân sinh mới được rồi.
“Được, chơi thế mới đủ sảng khoái”.
Mạc Phàm ban đầu muốn dùng tối thượng ma pháp thủy hệ, lôi hệ để chơi thật lớn một trận hoài cổ với Phong Thanh Dương, nhưng suy cho cùng, vẫn là dùng Kiếm đi, Tiểu Dạ trọng thương, nhưng còn kiếm cảnh ban cho hắn cho linh ước, Tiểu Hữu càng có thể mài kiếm, luyện kiếm để tương lai phá cảnh.
Cơ hội như thế này, ngàn năm vạn năm là cực kỳ khó tìm, không thể bỏ lỡ.
“Tà Phong Thần Kiếm - Mẫn Phong Thiên Nhận - Truy Phong Thánh Kích!!”
Mạc Phàm ánh mắt nghiêm túc, vận dụng Kiếm Vực theo hướng phong hệ mở ra cấm giới, nhấc lên diệt thế Phong Bạo pháp tắc.
— QUẢNG CÁO —
Trong nháy mắt này, Mạc Phàm đem phong hệ ma pháp thần phú bộc phát đến cực hạn, chân giẫm đại địa, hắn trực tiếp một cước giẫm tại trên đuôi gãy đại địa rơi