Thiên Vực đều là ngâm ở trong Tây Giới thần lục, to to nhỏ nhỏ lục tự tinh la phân bố, lớn nhất lục địa cũng bất quá là mặt khác thần cương một khối địa vực này.
Mà Triều Ca chính là tòa Thiên Đô chi thành duy nhất, tòa thành cấp 15 quan trọng nhất của toàn bộ Tây Giới, nó là ngã tư đường giao chỉ long mạch của phiến cương dã này.
Vì sao nói nó là ngã tư đường long mạch?
Rất đơn giản, nhìn.
Mặt phía Nam giáp Nam Châu, Nam Châu tuyến đường chính có thể đủ rộng lớn để cho Nhật Minh Giáo dẫn quân xâm lược bắt buộc phải đi ngang qua Thiên Vực.
Mặt phía Đông Bắc giáp Bắc Biên Kiều --- là cây cầu giao thương dài 7 triệu dặm thông thẳng đến Đông Châu, băng ngang qua thiên thành cấp 15 Thanh Vũ ở phương Bắc.
Đông Nam giáp Trung Châu.
Phải, nghe không sai đâu.
Mặc dù kì thật Nông Vực cũng giáp Trung Châu, nhưng địa hình Nông Vực khá phức tạp, hơn nữa bởi vì địa phương Nông Vực và Trung Châu có một cái rãnh vết thương của Thần Mẫu Gaia, cho nên muốn từ Trung Châu đi đến Nông Vực thực sự là khó khăn lắm, không hề đơn giản, phi thường không có khả năng kéo đội ngũ lớn.
Cho nên hướng cửa vào Thiên Vực - Triều Ca mới là chân chính lộ tuyến cho yêu ma Trung Châu xâm nhập được vào cương thổ Tây Giới.
Cuối cùng, giao lộ còn có một cánh cổng Tây Hải, giáp biển, giáp đoàn tàu lớn cùng cảng hàng hải của Hải Quân Hàn Hải Điện.
Vì những lý do chủ yếu đó, đối với nhân loại, Triều Ca chính là long mạch chủ chốt.
Cái long mạch này mà sụp đổ, rất dễ sẽ kéo theo toàn bộ Siêu Duy Vị Diện lâm vào thế chiến phương diện quy mô chưa từng thấy.
Đáng ăn mừng chính là, Triều Ca xưa nay có một tòa sừng sững bất bại Tông Môn treo ở núi cao chót vót nơi đó tọa trấn, qua đi mấy cái thế hệ, những vị thánh nhân từ trong tông môn đó bước ra, hoàn toàn có đủ năng lực đem tòa Thiên Đô Chi Thành này cho bảo vệ dưới trướng.
Tông môn đó chính là Quỷ Cốc Tông.
Thẳng đến Quỷ Cốc Tông thời đại này, hạo nhiên văn thánh Sở Giang càng là dựa vào Pháp Trị, kéo một xã hội Triều Ca phát triển vượt bậc, tam giáo, binh gia cũng hưng thịnh không gì sánh được, nhân tài thần tiên lớp lớp, thật sự mà nói, muốn kéo quân vào Triều Ca gõ trống khua chiêng, còn khó hơn lên trời.
Mạc Phàm thật không có hào hứng tại cái này Tây Giới La Vực lưu lại.
Hắn Không Gian Thần Nhãn huy động một cái, một phát một đi 2 triệu dặm, đáp thẳng đến Triều Ca thiên thành.
Phải biết, không gian cấm chú cảnh giới cao nhất của Mạc Phàm hiện tại, Duy Tâm Phục Pháp về sau, không có gì bất ngờ chính là Phù Thủy đạo quả.
Chớp mắt truyền tống, siêu nhiên lực Không Gian Chi Nhãn không những chỉ là được cường hóa đến cực hạn, càng là có lĩnh hội pháp tắc đến cảnh giới Thiên Đạo Đế Hoàng, trở thành Thời Không Thần Nhãn, pháp lực không chỉ nằm ở Không Gian đơn thuần, mà càng có Thiên Khung cùng Thương Mang của bầu trời tầm nhìn, càng có Thương Hải cùng Triều Tịch của đại hải ánh mắt, càng có cái gọi là dòng chảy Thời không...!ân, chỉ một chút thôi.
Mạc Phàm đã ra khỏi Kiếm Đạo Trường Hà cũng được mười mấy năm rồi, nhưng hắn vẫn như cũ ghi nhớ kĩ, nhớ được tọa độ cùng biên độ thời không của một cái bóng hình nữ nhân quyến rũ đến cực điểm bên trong Kiếm Đạo Trường Hà dòng chảy, mỗi một ngày trôi qua, hắn vẫn luôn lén lút nhìn trộm thân thể của nàng, đều để ý nàng khuôn mặt mệt mỏi, mồ hôi ướt đẫm quần áo, vẫn tân tân khổ khổ tại luyện kiếm.
Nàng...!là Diệp Mộng A.
Không, Mạc Phàm vẫn thích gọi nàng bằng cái tên thân thuộc hơn --- Asha Corea.
Nhiều lúc Mạc Phàm thực sự là phát điên rồi, muốn xông vào trong Kiếm Đạo Trường Hà lần nữa, hung hăng đến bên cạnh dáng người tuyệt mỹ kia để mà ôm ấp.
Nhưng hắn không làm, không phải vì không làm được, ngược lại là đằng khác, Phong Thanh Dương đã khắc ấn cho hắn một cái chìa khóa ID của Kiếm Đạo Trường Hà, Mạc Phàm như cũ chẳng cần bất luận cái nào đó trình độ Kiếm Cảnh thì vẫn có thể tùy mở cổng xuyên vào lại dòng chảy bên trong.
Sau đó dựa vào Thời Không Thần Nhãn của mình xuyên đến thời không của nàng.
Chỉ là, hết lần này đến lần khác, hắn cứng rắn không có đi làm phiền đến Asha Corea đang luyện tập, hắn vẻn vẹn đứng ở một mảnh vị diện thời không khác nhìn nàng từ xa, chỉ là nhìn thôi, có thể vừa điềm đạm trấn giữ lấy nội tâm của mình nhìn thấy nàng, hắn liền đỡ nhớ hơn nhiều lắm.
Nói đi nói lại lại phải nói lần nữa, lời cám ơn cùng sự bội phục chưa bao giờ là đủ với