Thức tỉnh hệ thứ năm cho Thiên Hy xong xuôi, Viêm Cơ lúc này mới thu tay lại.
Nhìn thấy từng hàng từng hàng màu đỏ chót Viêm Ngữ nối đuôi nhau hòa tan thu biến.
“Không thể không nói, con gái lớn, thực sự là đẹp thổn thức nhân tâm”.
Mạc Phàm tự hào nhịn không được nói ra một câu.
27 vạn năm dằng dặc đằng đẵng.
Trong lúc hắn cô đơn nhất một giây một khắc kia trong Kiếm Đạo Trường Hà, người để Mạc Phàm nhớ nhất, kì thật không cần phải nhắc lại quá nhiều, chính là nàng.
Mới ngày nào còn là cái tiểu cô nương bé bồng bông hai má hồng hồng bám theo Mạc Phàm như cái đuôi.
Giờ khắc này, Thiên Hy đã trổ mã, trở thành một thiếu nữ của thanh xuân, phảng phất có một loại tình đầu quốc dân trong mắt tất cả mọi người tiếp xúc.
Khí chất nàng vừa lạ vừa quen, vừa ôn nhu mà cao quý như mẹ Diệp, lại vừa có thần thái băng ngọc tuyết trắng ngăn cách thế nhân như là mẹ Tuyết, nàng thuộc về cái kia mùa xuân rạng rỡ, đẹp long lanh trong vắt tựa những hạt tinh khiết thu thủy sau buổi sương sớm bình minh cụp xuống mí mắt, đóng lên ô kính cửa sổ.
Mạc Phàm tại ngồi ở đó lặng lẽ theo dõi nàng từng giây phút trôi qua, trong lòng có thật nhiều tia ấm áp cùng chan hòa, từ chan hòa cho đến ý chí chiến đấu sục sôi, tự hứa với lòng càng không thể để thế giới này biến thành hắc ám sình bùn.
“Tiểu Viêm Cơ, hôm nay đến đây thôi, tuyến thời gian ở Siêu Duy Vị Diện và nơi đây khác biệt, rất không tiện ở lâu”.
Mạc Phàm truyền âm nhẹ giọng nói với Viêm Cơ.
“Lánh ~~~~~~”.
“Ngoan, lần khác ba ba lại đến thăm ngươi”.
Mạc Phàm an ủi nàng.
Cứ việc hắn cũng không quá đành lòng cứ như vậy bỏ đi, còn chưa gặp lại Tuyết Tuyết, nhưng hết cách, không thể nán lại thêm nơi này quá lâu.
Ít nhất Mạc Phàm cũng biết được Tuyết Tuyết đã bình ổn, nàng đồng hóa an toàn trở thành Thánh Linh chí cao vô thượng của ngàn vạn thiên tộc tinh linh tháp một khắc, đang trong thời gian ổn định căn cơ.
Nói xong dứt lời, một bên đồng tử Viêm Cơ trở lại màu mắt như cũ, đồng thời linh hồn nàng có một loại mất mát thất thoát cảm giác rời đi.
..............
..............
Cỏ cây mọc um tùm bát ngát, kéo dài vô biên, xanh ngắt mạnh mẽ, cho dù là tại ban ngày quần thể 49 tòa mặt trời xoay vầng lúc, vô ngần xanh thẳm trong trời cao cũng có rất nhiều xán lạn lưu tinh, như từng đầu màu tia ôn nhu mà diễm lệ bay qua.
Như vẽ đồng dạng bãi cỏ chỗ, một nữ tử ngồi tại thấp thấp trên sườn cỏ, nàng nâng má, nhìn chăm chú lên trên bầu trời cái này chói lọi cảnh tượng, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Một nữ tử thanh tú khác bước tới, tay cầm dù trắng che đỉnh đầu, nàng hơi nghiêng người ngồi xuống bằng hai gối, dùng bàn tay của mình để kiểm tra đất nền, sau đó tự lầm bầm nói:
“Xem ra chúng ta đã đi đúng hướng, là nơi này”.
“Ừm, Linh Linh lần nữa phá giải mê cung chính xác, chúng ta tìm được tới quan môn cầu Bifrost, lần này đúng chính xác là biểu tượng của nàng”.
Diệp Tâm Hạ cởi mũ trùm đầu để lộ ra khuôn mặt của mình dưới ánh nắng Thanh Lân, mở miệng nói.
Nàng mặc trên người một bộ váy trắng suông, một tấm áo choàng có nón trùm tiện dụng đi dưới thời tiết nóng gắt, nhưng trên thân vẫn tản mát ra khí chất, thật giống như người nắm giữ váy trắng từ lúc sinh ra đã mang theo, liền chính là vị kia nữ thần Athena mà ở thế giới ma pháp và Bạch Linh Vị Diện sùng kính, là tượng trưng cho trí tuệ cùng hòa bình.
Bên cạnh nàng còn có bốn vị nữ tử thành thục khác có dung mạo cùng hương vận phân biệt, lần lượt là đại thiên sứ Gabriel - Saga, Bạch Linh Chi Đế Mei, Linh Linh, kỵ sĩ Artemis.
Bọn nàng đang ở Quang Minh Vị Diện.
Mà nơi này chính là Thương Sinh Thánh Tịnh thế giới, một trong sáu thế giới của sáu vị tối cao Đế Hoàng.
.
Truyện Trinh Thám
“Một ngày nào đó, ta cũng có thể trở thành Tinh Nhật trên bầu trời”.
Cánh đồng mơn mởn, thiếu niên Hoa Hướng Dương tự lầm bầm nói.
“Ngươi bây giờ ngay cả phát ra một đoạn đom đóm ánh sáng đều không được, khoan hãy mơ tới chuyện xa vời làm Thần Thái Dương trên cao đi”.
Đại đồng bên trong, nhóm xào xạc cây non đung đưa, Hoa Cúc cười khanh khách nói.
“Hừ, ta vốn dĩ là trời sinh hướng về Thái Dương Thần tiếp nhận ánh sáng, cha ta nói, mỗi một ngày ta đều sẽ nhận được chúc phúc, nhận được tẩy lễ, mầm mống cao quý Phạm Quỳ sớm muộn đều đâm trồi, ta có