Bất quá, ở đây liền sẽ lộ ra một cái mâu thuẫn khác.
Căn cứ Mang Đế Horakhty thực sự rất mạnh, cực mạnh, coi như là Bất Hủ cảnh bên trong đều sẽ là tồn tại cường thế một cái, không phải thể loại chân ướt chân ráo vừa nhập bọn.
Mạc Phàm thậm chí cảm ứng được, nàng so với Tiên Đế Odin càng nhỉnh hơn một điểm.
Đây nếu là đã phân tách rồi mà vẫn còn mạnh vậy, thực sự quá mức vô lý...
Nhưng nếu không phải vậy, này rốt cục như thế nào liền hắn đều không thể giải thích nổi.
Nàng là làm sao làm được chính mình phân tách?
Mạc Phàm không ngừng từng cái suy nghĩ chạy dọc qua thùy não.
Nói thì chậm chạp dài dòng, nhưng thật ra rất nhanh.
Nhanh đến đồng tử của hắn nhìn một khắc này, không cẩn thận nhìn trúng khuôn mặt góc nghiêng của nàng đang tay chống cằm, đôi mắt trống rỗng đang mông lung lượn lờ trong khoảng không tràn ngạp ánh nắng thánh tịnh.
Duyên dáng không gì sánh được làm lòng người tan nát!
“Ngươi đối với nàng có cảm giác đầu tiên là như thế nào?” Vĩ Linh Hoàng không có trực tiếp trả lời Mạc Phàm, chỉ là hỏi vu vơ.
“Nàng?” Mạc Phàm ngập ngừng hỏi lại.
“Vĩ Linh Hoàng”.
Vĩ Linh Hoàng nói.
Mạc Phàm khẽ trầm ngưng một chút.
Qua một hồi tỉnh táo lại, hắn trấn định trả lời: “Vũ mị, khuynh thành, sắc vóc thành thục đầy đặn, vận vị mang đến sự khởi dục quyến rũ, đương nhiên, cũng có phần mờ mịt, có một chút đoán không ra tuổi tác của nàng, nhưng lại chắc chắn cảm thấy nàng vẫn luôn luôn rất bi thương, là một loại sau cơn mưa chính là nghiệt ngã”.
“Ừm, đây là một cái bình phán công bằng trong lòng ngươi dành cho phái nữ mỹ cảm, ngươi hãy tự mình cẩn thận nghĩ xem, chủng loại nữ tử này có phải hay không sẽ làm người khác đặc biệt xúc động một chút, cảm giác giống như yêu lại từ đầu”.
Vĩ Linh Hoàng nói.
Mạc Phàm cẩn thận suy nghĩa một chút, tựa hồ thật sự là như thế.
“Cùng ta thế nào?” Vĩ Linh Hoàng lại nói.
Mạc Phàm lúc này đã có chút hơi nghi hoặc:
“Ngươi trên phương diệt khí chất càng thánh khiết, đoan trang, càng cao quý bất phàm, kì thật rất phù hợp với hình tượng tình đầu”.
Chỉ gặp Vĩ Linh Hoàng nhẹ nhàng cười trừ một cái
Lúc này thì Mạc Phàm đã hoàn toàn ngẩn người ra rồi.
Hắn đại khái không hiểu bao nhiêu, nhưng có chỗ minh bạch...
“Câu hỏi của ngươi kì thật cũng không phải là ta muốn trốn tránh đâu, nhưng Thiên Cơ bất khả lộ.
Rất khó để ngươi có thể đoán đúng tới, nhưng một thời điểm nào đó trong đời, sẽ có người nói cho ngươi biết.
Lời này có thể tin tưởng nơi ta, đây là trọng lượng không thể đánh đổi từ sự cam đoan của Thiên Đạo Đế Hoàng”.
Nói xong câu đó, Vĩ Linh Hoàng thấm thía nói thêm một câu:
“Ta giữ lại mối tình đầu tiếc nuối cho mình.
Mạc Phàm, cảm ơn vì đã đến”.
Đột nhiên bạch phong ở đâu thổi bay một mảnh bụi trắng thổi tung bay trong đại điện lớn, nhào đến phía dưới Ngân Hà tinh khôi, đem hết thảy mọi vật cho xóa trắng.
Hạ tầng thiên hà vô tuyến, giữa lòng chốn nhân gian yên bình, nhìn thấy hai cái nữ tử nắm tay nhau bước đi trên phố đông người.
Một cái là Vĩ Linh Hoàng, là Mang Đế Horakhty.
Một cái là tình đầu bỏ lỡ của nàng hóa thân.
“Ngươi gọi là Nhã Tràm.
Thực ra Nhã Tràm mới chính là tên gọi của ngươi ở Thánh Tịnh thế giới, đúng chứ?” Mạc Phàm không có bài xích nàng, chỉ là đi nốt một đoạn đường nhỏ này.
“Ừm”.
Vĩ Linh Hoàng nhẹ nhàng nói.
“Không nghĩ tới, có một ngày, ta đi dạo biển bên cạnh Thánh Tịnh thế giới nữ chúa tể, cảm giác có Thiên Đạo Đế Hoàng bảo kê, rất là được”.
Mạc Phàm lúng túng gãi đầu, cười khà khà nói.
“Đáng tiếc, mặt trời mọc, ngày này cũng sẽ chấm dứt”.
Vĩ Linh Hoàng thanh tịnh khuôn mặt, nàng chân trần đi trên bãi cát trắng cùng nắng vàng, một bộ để người ta xao xuyến không gì sánh được.
“Nhưng vẫn là tình đầu đẹp, chúng ta chỉ là chia tay sớm, mấy năm sau ta lại chết, tính ra chia tay xong liền chết”.
Mạc Phàm mặt dày nói.
Nghe hắn nói xàm, Vĩ Linh Hoàng cảm giác ngược lại không có chút gì buồn cười, chỉ là trong lòng vẫn có điểm nhỏ kia yêu thương tràn ngập.
“Ừm, tình đầu luôn là đẹp nhất, cũng có thể là luyến tiếc nhất”.
Nàng quay người lại, hai tay nắm lấy bàn tay hắn, ánh mắt giao nhau điểm giữa.
Mạc Phàm hiện tại đúng là Tiểu Mei, nhưng Tiểu Mei đã sớm bị tâm linh hệ dẫn dắt cho đi ngủ, Vĩ Linh Hoàng dùng mị ảnh thuật của mình hóa trang cho Tiểu Mei về giống với nguyên bản Mạc Phàm.
“Làm sao?” Nhìn nàng cận cảnh ở gần mắt như vậy, Mạc Phàm có chút hơi xấu hổ.
Chỉ thấy Vĩ Linh Hoàng như trước tao nhã mà giữ một khoảng cách kéo cánh tay Mạc Phàm, không có xa lánh, càng là bạo dạn kết thúc mối tình theo cách mình muốn nhất.
Nàng nhóm người lên quàng cổ ôm chằm lấy hắn.
Mạc Phàm bị động, vừa bất ngờ, lại vừa có chút...!thích, tự nhiên không có bao nhiêu kháng cự phản ứng lại.
Hoàng hôn tinh mang chiếu xuyên qua mảnh thiên hà rực rỡ này, bầu trời một vẻ vàng cam đầy vẻ luyến tiếc, có chút ửng hồng như mối tình đầu chớm nở đã tàn.
Trên bãi cát trắng, có một nữ tử dùng nụ hôn duy nhất của đời mình trao cho nam nhân mình yêu thương.
Chẳng qua là, nàng lần đầu làm việc này, chính mình cũng không phải quá thành thạo, ngược lại còn vụng về kiễng chân, thẳng đến để cả hắn và nàng mất thăng bằng té xuống mặt cát.
Vẻn vẹn là bị xô ngã, vẻn vẹn chỉ là trên sóng biển nhấp nhô trao nhau một nụ hôn chia tay li biệt.
Mạc Phàm từ đầu đến cuối chẳng làm gì cả, hắn không giấu nổi lòng mình, thích nhưng không dám