Đứa bé mồ côi kia cũng cứng đầu, dù Chúc Chi Sơn bắt nạt cỡ nào cũng không hề khóc lấy một lần, khiến thiếu niên Chúc Chi Sơn càng tức hơn.
Nhưng về sau, Chúc Chi Sơn cảm thấy chắc là thằng nhóc mồ côi họ Sở kia không trụ nổi qua mùa đông nên lương tâm trỗi dậy, thiếu niên đã dẫn thằng nhóc mồ côi kia đến lò gốm nằm kề bên dòng suối nhỏ, giữa ngày tuyết rơi nặng hạt tặng cho đứa bé một ngôi nhà rách, hắn nói với thiếu niên nhà nghèo, đây là nhà của tổ tiên hắn để lại, nếu Sở Nguyệt Cát không có nhà ở, có thể bước vào bên trong tá túc, hắn không thấy phiền.
Trong lòng Chúc Chi Sơn nghĩ: “Sở Giang ơi là Sở Giang, ngươi đối với nhi tử của mình, cũng hà khắc quá đi, nếu ta không tặng cho nó căn nhà, e rằng nó thực sự sẽ chết đấy, ngươi có nhìn thấy không? Ngươi có xứng làm cha nó hay không?”
Hài, thiếu niên thư sinh thở dài...
Bao nhiêu năm nay, Sở Nguyệt Cát vẫn luôn hâm mộ Chúc Chi Sơn, càng là yêu quý hết mực.
Chúc Chi Sơn vừa tài hoa đầy mình, vừa tuấn tú, vừa trắng trẻo, lại biết cách nói chuyện, rất được lòng mấy nữ hài đồng lứa.
Trong số những thiên phú đó, Sở Nguyệt Cát hâm mộ Chúc Chi Sơn nhất chính là cái tính không sợ trời không sợ đất, đi tới đâu cũng có thể vô tư vô lo, cầm quyển sách ngâm nga, chưa bao giờ cảm thấy sống một mình là chuyện tồi tệ gì.
Dù Chúc Chi Sơn đi đến đâu, ở với ai thì cũng có thể nhanh chóng choàng vai bá cổ, xưng huynh gọi đệ, uống rượu tù tì, cái gì cũng đều làm được.
Mà Sở Nguyệt Cát cái dạng này, mọi thứ đều xếp hạng chót, thậm chí so với chót còn cách rất xa một quãng.
Có một lần nữa khi Sở Nguyệt Cát ngồi bên bờ sông nghĩ về cha mẹ của mình, Chúc Chi Sơn nói: “Ngươi đừng buồn, cha mẹ ngươi, ca ca bảo đảm, bọn hắn nhìn thấy mặt ngươi bây giờ, nhất định sẽ xấu hổ chết mất, thậm chí còn đào đất chui xuống hang khóc hu hu đấy”.
Lúc đó, Sở Nguyệt Cát ngược lại bật người.
Trong lòng hắn cảm thấy vui nhất chính là ở đời này có hai cái người bạn, một là nhõi con nói nhiều Trịnh Khắc Thiên, hai là thiếu niên thiên tài Chúc Chi Sơn.
.......
Chúc Chi Sơn thấy Sở Nguyệt Cát tiến vào phòng, đặt lại lên bàn thì hài hước hỏi: “Sở Nguyệt Cát, dạo gần đây ca ca có nhiều việc bận phải rời tiểu trấn đi đến mạn Đông Triều Ca, bấy lâu không quan tâm ngươi, ta vừa trở lại, xem ra ngươi ăn đủ uống đủ, nhà cửa còn rất là khang trang nhỉ? Cướp tiền của ai có phải hay không?”
Sở Nguyệt Cát do dự một lúc, sau đó thản nhiên nói: “Ta đi bán hoa xác thực được kha khá”.
Chúc Chi Sơn nguýt dài, chẳng buồn nói nữa.
Thừa biết Sở Nguyệt Cát đang nói điêu.
Ông đây tuổi còn lớn hơn cả giáo viên dạy học trong trấn, ngươi mẹ nó lừa gạt cả ông?
Bán hoa giàu vậy sao?
Ngươi bán hoa tặng kèm bán thân à? Mà lại, người nào ngu si đến nỗi sẽ tình nguyện mua tấm thân của ngươi?
Gần nhất mấy năm trở lại đây, Chúc Chi Sơn không ít lần nhìn thấy Triệu Mãn Duyên và Mục Bạch xuất hiện trong tiểu trấn.
Hai cái tên này ngày xưa dĩ nhiên Chúc Chi Sơn là có gặp qua vài lần, nhưng đời người trớ trêu, lên voi xuống chó, nháy mắt một cái, hắn làm chó, người ta đã là voi.
Chúc Chi Sơn tâm bình thái hòa, không muốn đi va chạm, cũng chỉ lặng lẽ quan sát từ xa, một mực lo sợ Sở Nguyệt Cát bị người ta lợi dụng.
Nếu như dám đụng vào Sở Nguyệt Cát, Chúc Chi Sơn nhất định sẽ bày liên hoàn kế, thậm chí rót hết vốn liếng ra xử đẹp hai cái tên kia.
Quá lắm đánh không được, chẳng lẽ lại không thể đi mách Sở Giang sao?
Mà Chúc Chi Sơn nghĩ nghĩ một hồi, lại cảm thấy Sở Giang e rằng cũng đã biết rồi.
Sở Nguyệt Cát nghèo chứ không ngu, ra đời tự lập xuống, đối ứng nhân tâm, hắn nhìn một chút liền biết Chúc Chi Sơn không tin mình, thế là quyết định đem toàn bộ mọi chuyện mình biết được đem nói ra, trừ việc gặp gỡ đạo nhân bói toán Mạc Phàm.
Ánh mắt của Sở Nguyệt Cát vẫn trong veo, thấp giọng đáp: “Chuyện là như thế đó.
Ngươi yên tâm, ta không nghĩ bọn họ đối với ta có ý đồ xấu.
Khả năng quan sát của ta rất ổn, đôi lúc ta nhìn Triệu ca ca làm việc, Triệu ca ca ngồi trên ghế xem sách gì đấy, lần nào nhìn về phía ta cũng mỉm cười cả, mặc dù ta không đoán được nguyên nhân đại khái, nhưng cảm giác liền không thể nào là xấu đối với ta”.
Chúc Chi Sơn thộn mặt ra.
Bỗng nhiên, chiếc giường gỗ cũ kỹ không chịu nổi trọng lượng của