Đi đến Hải Châu – Tổng đàn Hàn Hải Điện.
Điện tôn Lạc Nhạn cùng điện chủ Ngô Việt Hùng đều ở đây, bọn hắn một cái là nữ vương trên vạn người dưới một người, một cái là thủ tịch Hàn Hải Đô Thành ở Tây Giới, nếu như Thần Tỉnh Bỉ Ngạn đã đưa ra manh mối Phí Thủy Liên Hoa ở chỗ này, bọn hắn mà không biết thì chỉ sợ trên thế giới này sẽ không có người khác biết được.
“Đồ vật ngươi muốn tìm là tồn tại”.
Lạc Nhạn cho một cái khẳng định đáp án.
Một bên Ngô Việt Hùng từ trong mật thất đi ra, lấy ra đặt trên bàn tròn một hộp ngọc mười phần hấp dẫn ánh nhìn, bên trong có thể nghĩ đến cất chứa đồ vật không hề tầm thường.
Quả nhiên, Hàn Hải Điện là đúng như Mạc Phàm thôi diễn Thần Tỉnh Bỉ Ngạn dự đoán, thực sự có lưu giữ một khối Phí Thủy Liên Hoa.
“Làm chỗ quen biết cá nhân, hơn nữa lấy ngươi công huân tích lũy cho Hàn Hải Điện, Mạc Thẩm Tước...”
Ngô Việt Hùng vừa cất lời mở miệng nói thì đã thấy Mạc Phàm giương tay chặn lại, cười khổ mà đáp: “Ngô Điện Chủ, vẫn là đừng nên gọi ta chức danh như vậy đi, ta sớm đã không còn là Hàn Hải Thẩm Tước nữa, gọi như thế, người khác sẽ có dị nghị”.
“Ừm, sao cũng được”.
Ngô Việt Hùng co vai lên bày ra một bộ tùy ý nhân gia quyết định.
Sau đó, hắn dùng ngữ khí rất nghiêm túc nói: “Ngươi có thể không cần áy náy mà lấy đi phẩm vật.
Dù sao thứ vật này cũng không có bao nhiêu tác dụng đối với trên dưới Hàn Hải Điện, nó vốn càng phù hợp cho Thú Hồn Sư, dùng để bồi dưỡng sinh vật mệnh cách cường đại, chính là Nhật Minh Giáo bên kia đám cao tầng thèm nhỏ dãi đồ vật”.
Thắng thắn, trực tiếp, không câu nệ, không thảo mai, đây đúng tác phong của Hàn Hải Điện.
Đôi đồng tử Mạc Phàm lộ ra mấy phần cảm động cùng vui mừng.
Đi thật xa để trở về.
Về nhà thăm mọi người thật tốt, hành tẩu bôn ba khắp nơi, bao nhiêu năm lăn lộn khổ cực kiếm sống, đứa con xa xứ rốt cục trở về, mặc dù để rút khỏi gia môn, nhưng có thể vẫn như cũ được người thân đáng tin cậy cho mượn bờ vai tựa đầu.
“Bất quá, Mạc Phàm, khối Phí Thủy Liên Hoa này, thiết nghĩ ngươi càng cần nhiều hơn thì mới được, một khối đại khái sẽ không ăn thua, khả năng đập trúng là cực kỳ thấp”.
Lạc Nhạn như thể tạt một gáo nước lạnh vào sau gáy Mạc Phàm ngay sau đó.
Mạc Phàm mi tâm chớp chớp, nghe lời như thế nên đâm ra lúng túng, thấp giọng hỏi: “Lời của điện tôn nên hiểu thế nào?”
Nhìn thấy Lạc Nhạn nghiêng người, đan tay sau lưng, làm tôn lên đôi gò bồng đảo của mình, nàng nửa thật nửa giả đùa nói: “Đặt mười ăn một, lý thuyết chính là như vậy”.
“Là vấn đề tương thích dung hợp sao?” Mạc Phàm hỏi.
Vị điện tôn của Hàn Hải Điện chỉ là gật đầu, mỉm cười quyến rũ.
“Năng lượng càng lớn thì càng có biến số thất thoát và phân tán nổi loạn, thậm chí rất nhiều.
Trong quá khứ, không ít những kẻ tìm đến được cơ duyên thần vận mà nắm được mảnh vỡ vị diện trong tay, nhưng kết quả chẳng ai đột phá nổi vào Đế Hoàng, chủ yếu lý do thứ nhất là mảnh vỡ không đủ năng lượng, thứ yếu chính là tại quá trình hấp thụ bị tuồn ra ngoài quá nhiều.
Lê Minh nói, năng lượng thất thoát bên trong kìm hãm ở mức một phần ba đã là rất giỏi rồi, nếu thời gian hấp thụ càng nhanh, hấp tấp tu luyện thì độ lớn của hao phí càng khủng bố, nói không chừng còn có thể bị chia đôi”.
Lạc Nhạn bắt đầu tiết lộ.
“Cho nên, kết quả chẳng ai trong số đó có thể tấn thăng Đế Hoàng.
Ngay cả khi đã hội tụ đầy đủ điều kiện cùng tư cách trở thành Đế Hoàng, cuối cùng rất nhiều huyết mạch cao sinh vật vẫn như cũ tức tưởi vĩnh viễn cả đời cũng không bước tiếp được một bước cuối”.
Điểm này Mạc Phàm không cần nghe cũng biết hết sức rõ ràng.
Hắn tại quá trình chuyển hóa khủng bố tín ngưỡng sơ nguyên cổ đại Tà Thần cùng toàn bộ Thiên Địa Bát Hồn cổ đại năng lượng hiến tế, phát hiện chính mình xung quanh có vô số năng lượng ào ào thất thoát, không cách nào giữ lại được.
May mắn nếu không phải Tà Thần thức tỉnh có quy trình đặc thù, này biên độ dao động của năng lượng cũng không giống như mảnh vỡ vị diện vô tri vô giác kia, mà trái lại, hắn có cổ đại thiên địa bát hồn chậm rãi đến duy trì và điều hòa dòng chảy năng lượng, cho nên độ hao phí bị giảm xuống rất thấp, so với những kẻ khác thường thường hấp thụ mảnh vỡ vị diện tiêu hụt đến gần một nửa, Mạc Phàm quá trình này không những là được rót vào mức năng lượng dồi dào hơn rất nhiều lần mảnh vỡ vị diện, mà càng ít thất thoát đi hơn, chỉ tầm xấp xỉ một phần mười.
Mà thậm chí, cần một phần mười thất thoát kia, vừa vặn bị đám Hắc Long, Lonna, Vũ Ngang, v.v...!cho ăn ké nuốt sạch.
Thế gian cũng không phải chỉ có một mình Mạc Phàm đặc biệt, những kẻ lên ngồi mâm Bất Hủ Đế Hoàng kia, khẳng định cũng sẽ nắm giữ một chút đặc thù đồ vật