Không gian lăng kính bên ngoài.
“Hồi ta còn nhỏ, ta biết mình không đánh lại những kẻ giống như Tà Thần, cho nên ta vò đầu nát óc dùng mưu, ta luôn luôn bị tâm ma thôi thúc phải vận động trí não để suy nghĩ mà sinh tồn.
Ta tự tạo cho mình bàn cờ, ta đánh cờ bằng cách chơi đùa với đám kiến, ta ưa thích nhất làm một sự kiện chính là dùng nhánh cây vẽ trên mặt đất một chút mê cung, sau đó đem con kiến ta bắt tới bỏ vào, lại sau đó nhìn một chút cuối cùng là cái nào thông minh tiểu gia hỏa có thể rời đi, có thể hóa giải mê cung.
Mà lại, khi một con kiến thành công rời đi, ngươi có thể nhìn cảm giác của nó, ngươi sẽ phát hiện nó giống như đang rất phấn khích và hãnh diện, kiêu ngạo về mình...” Cổ Nguyệt vừa cho Văn Thái nhìn xem một màn biểu diễn sinh động, vừa mở miệng thuyết giảng.
Nói đến đây, Cổ Nguyệt lại ấp ủng cười, thấp giọng như một lão già nói: “Nhàm chán quá phải không? Thế cho nên là, ta vẽ thêm vài đường mê cung nữa, để nó tiếp tục đi, đi mãi đi mãi, dần dần nụ cười ngạo mạn trên khuôn mặt sẽ bị dập tắt, sẽ vĩnh viễn trầm luân không có lối thoát, rồi sẽ dần dần suy sụp, sẽ tuyệt vọng, sẽ bắt đầu nhận ra rằng, nó chỉ mạnh, khi thế giới này tối cao nhất Thượng Đế cho phép nó mạnh”.
Trong mắt kiến cỏ, người đúng là Thượng Đế.
Thượng Đế nói nó chết, nó không thể sống.
Đây là tuyệt đối quyền lực !
Thật giống như U Minh Thần Tộc.
Sở dĩ U Minh Thần Tộc mạnh, mạnh đến cường hãn, là thống trị giả chân chính của thế giới, đó cũng là bởi vì Cổ Nguyệt cho phép bọn nó mạnh.
Cho bọn nó thần quyền tài trợ thế giới này dẫn dắt.
Mà lại, cái quyền lực này bên trong đạo lý, Văn Thái nghe một thoáng liền hiểu Cổ Nguyệt đang muốn nói đến vấn đề gì, gã cười gằn nói: “Cho nên ngươi đốn ngộ?”
Cổ Nguyệt bỏ ngoài tai lời Văn Thái, chỉ nói tiếp: “Tà Thần cũng là như thế.
Long Thần, Gaia, cũng là vậy, thậm chí bao quát Bàn Cổ.
Bọn hắn tự cho mình là thế giới này đỉnh phong người, cho nên luôn luôn lộ ra điểm yếu.
Nhưng bọn hắn chung quy là không hiểu được thế giới quy tắc”.
“Bọn hắn là khởi nguyên cấp tạo hóa, bốn gã đầu tiên khai sinh cùng vũ trụ lại nên làm cái gì đâu, thế vũ trụ từ đâu mà tới, big bang từ đâu mà khai sinh, điểm vật chất kì dị lại là thứ gì? Từ nhìn Gaia và Long Thần sau khi ngã xuống liền làm thổ nhưỡng cho ức vạn thương linh sinh sống phát triển thì ta liền có một giả thuyết, thế giới này đến từ thân xác của một cái Cổ Thần nào đó phân rã.
Big Bang nổ, điểm kỳ dị chính xác là của một cái nào đó Phương Thiên Thượng Thương thi thể.
Đối với tất cả chúng ta tới nói, đều là đang sống từ việc phân rã thi thể của một vị Phương Thiên Thượng Thương nào đó”.
Văn Thái khóe miệng hơi co giật, còn là lần đầu nghe đến giả thuyết điên rồ này.
“Vì vậy ngươi muốn truy tìm vị Phương Thiên Thượng Thương thân ảnh sao?” Văn Thái hỏi.
Cổ Nguyệt lắc đầu, nói: “Không, ta không làm việc ngu ngốc như vậy, nó chết rồi, nó giống Thần Mẫu Gaia, bất lực giãy giụa chỉ để chết.
Sở dĩ ta có tự tin nói như thế, đó là bởi vì tháng năm dài đằng đẵng cho đến nay, ta chưa bao giờ thấy qua nó, nó không thể hiện thân, vì thân thể cùng năng lượng của nó đã bị phân rã sau Big Bang.
Tà Thần, Gaia, Bàn Cổ, Long Thần sinh ra là từ huyết mạch của nó, tất cả vị diện sinh ra đều là nó năng lượng.
Ta không việc gì phải truy tìm hay đi hồi sinh một cái người giống vậy”.
“Văn Thái, những người như ta và ngươi, nhân loại đi từ tầng dưới đáy đi lên, mục tiêu cao nhất của cuộc đời là gì? Có phải phía trên cao nhất chỗ vị kia ngước nhìn không? Ta không khôi phục Thượng Đế, ta thay nó làm Thượng Đế, ta sáng tạo ra thế giới của mình, ta ưa thích loại bố cục này, rộng rãi nhìn xem thế gian sinh linh.
Tỉ như nói cấp cho bọn chúng sinh mệnh, lại để cho bọn chúng có tuổi thọ, tỉ như nói ban cho bọn chúng bản năng cầu sinh, nhưng lại giao phó bọn chúng giết chóc dục vọng, lòng tham sẽ thôi thúc lẫn nhau cùng tiến, lại phát triển, lại tiến hóa”.
“Hắc Ám Vị Diện là tác phẩm đầu tiên của ta trong việc tập dợt cho sự sáng tạo thế giới của mình.
Ta rất thích U Minh Thần Tộc.
Ta để bọn nó phát triển đúng như nguyện ý, chính là chờ đợi cho bọn nó xong xuôi thời điểm, sẽ bắt đầu tạo thêm thách thức cùng chiến tranh, để chu kỳ phát triển lặp lại.
Ta sẽ không diệt, ta không thích diệt sạch để tạo lại, nó rất ngu ngốc, rất lãng phí thời gian, mà cái việc giết chóc rồi tái tạo này sẽ chỉ mang lại bài học cho một mình ta chứ không mang lại bài học cho những kẻ khác.
Ta muốn mọi người cùng còn sống, và cùng vượt thử thách, nhìn thấy tương lai thịnh vượng, nhìn thấy ta cỡ nào huy hoàng, so ta với Thượng Đế loại kia càng vĩ đại”.
“Công trình, cần phải có khán giả.
Thượng Đế, cần phải có thần dân của mình”.
Cổ Nguyệt càng nói càng say sưa, phảng phất thật giống như một tên truyền giáo không gì sánh nổi điên cuồng.
Hắn chỉ tay lần nữa vào lăng kính.
Lăng kính bên trong.
Nhìn thấy toàn bộ Hắc Ám Vị Diện đang bị phân hóa rõ rệt.
Lúc này, Hỗn Loạn Hư Quang trên bầu trời buông xuống, bầu trời Hắc