Lần này quang thuẫn xuất hiện một vết nứt viên đạn thứ nguyên ở giữa.
Nhưng như cũ không có bị sụp đổ đi.
Phong Nguyệt Cát lùi lại, Thiên Hy thì tấn tới, dùng súng nhưng vẫn kiên quyết bám theo Nguyệt Cát không cho đối phương nửa điểm cơ hội chém ra một kiếm đáng sợ lúc trước.
Biết được đối phương năng lực đại khái, Thiên Hy là chủ động chơi, Hạo Thiên Kiếm trên tay Nguyệt cát từ đầu đến cuối gần như chỉ có tư cách thủ, mất đi khả năng tấn công.
“Ngươi không phải thích phòng ngự sao, vậy thì phòng ngự”.
Thiên Hy cười mà nói.
Nàng dùng thủy hệ trảo một trảo bức lui Nguyệt Cát ra, nắm Hạo Thiên Kiếm đánh rớt trên tay thiếu niên xuống, sau đó uyển chuyển nhảy lên, biến hóa đổi súng lục cho trở về vòng thần hoàn, lại từ vòng thần hoàn sau lưng biến thành một cái bao tay kim loại Thiên Thần Thú.
Ầm một tiếng !
Phong Nguyệt Cát tốc độ không chậm, Thương Kim lĩnh vực cách không chụp về Hạo Thiên Kiếm, dùng Hạo Thiên Kiếm giương tới chắn lại một quyền của Thiên Hy.
Chỉ tiếc rằng một trường quyền này quá mạnh, mạnh như là Lãnh Nguyên Thánh Hùng quyền, lực phá toái cơ hồ nghĩ tới máy gia tốc hạt ánh sáng lao vào bắn phá.
Một quyền đem Phong Nguyệt Cát cả người lẫn kiếm trực diện đánh bay mấy ngàn dặm.
Rớt xuống phía sau sơn cốc xa xôi, thiếu niên gượng đứng dậy.
Ngay sau khi chấn chỉnh lại, hắn trực giác bỗng cảm thấy chuôi kiếm trên tay mình đột nhiên có chút tăng nhẹ trọng lượng, cứ việc tăng rất nhỏ rất nhỏ thôi, nhưng vẫn là đủ để hắn phát giác.
Phong Nguyệt Cát chú định ngửa tay cẩn thận quan sát cán kiếm của mình, ánh mắt thiếu niên lập tức co rút lại, giờ khắc này mới ý thức được trên cán kiếm từ lúc nào đã bị gắn vào một chíp điện tử tiết diện cỡ đầu ngón cái.
Đùng ! ! !
Vi mạch phát nổ ra, từ chuôi kiếm con chíp chớp chớp rồi nổ, bên trong có một lượng dồn nén băng nguyên tố tạo thành hiện trường bom nổ, hàn khí áp thấp trên người thiếu niên quanh quẩn che mờ hết thảy bán kính 50 km khu vực.
Còn tốt Phong Nguyệt Cát là Thương Kim Giả, dùng thật dày kim sắc quang nguyên từ thương kim lĩnh vực phát tán ra bao lấy chính hắn thân thể.
— QUẢNG CÁO —
Quang thuẫn phòng ngự như cũ hoạt động hiệu quả, đối phó loại này cỡ nửa cái cấm chú phổ thông bom băng là tương đương dễ dàng, thậm chí có chút khinh thường không gặp bất cứ trở ngại gì.
Bất quá, công kích còn chưa qua đi.
Bom vừa nổ xong, đúng lúc này, Phong Nguyệt Cát nhìn thấy xung quanh mình có mấy gốc cây dây leo thực vật từ đại địa đầm lầy đâm trồi lên, điên cuồng quấn lấy.
Dây leo khá vô hại không có sức lực công kích nào cả, nhưng nhìn thấy nó trên thân bỗng phát ra điện từ màu xanh, số lượng lít nhít tia điện từ này loẹt xoẹt bám vào cơ thể Phong Nguyệt Cát, chỉ cảm giác tê tê một chút, nhưng thiếu niên rất nhanh phát hiện những tia điện từ tại đám thực vật dây leo này đang cố gắng bòn rút quang nguyên tố thuẫn của mình.
Miêu tả ra thì dài dòng, nhưng tình huống phát sinh gọi là trong nháy mắt, không tới một hơi thở, ánh sáng thương kim quang thuẫn trên người Phong Nguyệt Cát hơn một nửa đã bị tiêu hụt, bị đám thực vật dây leo kia hút vào gốc rễ, lan truyền dung hòa vào đại địa.
Thiếu niên khẽ kinh ngạc, nguyên bản còn muốn giương kiếm chặt đứt hết những đám thực vật khó chịu cuốn lấy mình này, lại đột nhiên từ nội tâm giác quan giật mình lên phát hiện đến điều gì đó, thiếu niên nghe thấy liên tiếp lạch cạch lạch lạch âm thanh từ chỗ sâu vùng trũng rừng ngập mặn trước mặt truyền đến.
Khói mờ nhân ảnh, dưới mặt đất, ở đâu có mấy chục quả cầu nhỏ nhỏ bán kính chừng 4 cm, đúc bằng khối kim loại nhẵn nhụi sáng bóng, chúng từ trước mặt lốc cốc lăn tới Phong Nguyệt Cát dưới chân nơi này.
“? ? ? ?” Phong Nguyệt Cát lại lần nữa bị động cảnh giác quan sát.
Tịnh quang kim sắc từ đồng tử thiếu niên lóe sáng lên nhìn một cái, muốn từ bên trong mấy viên cầu sắt này bóc trần ra thứ gì, chợt hắn kinh hãi phát hiện mình bị gạt rồi.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt ! ! ! !
Mấy viên cầu kim loại kia là một loại ma cụ thiết kế công nghệ cao chuyên biệt, đột nhiên chúng tự xoay vòng vòng, các khối tháo lắp mở ra, lộ ra bên trong một viên nam châm cầu gai cực độc.
Xì xì xì xì ~~~~~~~~~ Khói độc trắng phun ra ngoài, khói độc này là một loại độc dược của Thực Vật Hệ Yêu Vương ở rừng Congo, có thể ảnh hưởng đến tâm trí, làm người ta vừa cay mắt vừa mất hẳn đi thị giác giác quan, đầu óc lại vừa rơi vào một loại chậm chạp và mê mê tỉnh tỉnh trạng thái.
— QUẢNG CÁO —
Ngay sau đó, phụt một tiếng.
Mấy vạn băng phách ngân châm ác ma độc từ khối cầu bên trong bắn ra với tốc độ vô cùng nhanh ở cự li gần, hơn nữa, còn có mười mấy viên như vậy, trong lúc nhất thời tạo thành một cái bạo vũ lê hoa kinh khủng dạ đàm.
Khoảng cách quá gần, đến mức căn bản không có quá nhiều thời gian phản ứng, lại thêm vào tình thế trước mắt bất lợi, Quang thuẫn trước đó đã bị bòn rút hơn phân nửa do tác động của đám thực vật kia.
Phong Nguyệt Cát trong lúc nhất thời lại chỉ còn có thể dùng nho kiếm kiếm thuật trong tay.
Thú thật, thiếu niên đối với kinh nghiệm chiến đấu thực