Chương 29: Bí mật thân thế (2)
Bùi Quân Tắc gọi y: "Trương thiếu hiệp?"
Trương Tiểu Nguyên miễn cưỡng kéo lại tâm trí, căng da đầu cứng rắn giải thích, vắt óc khô khan đáp: "Ta... ta cảm thấy! Bùi đại ca mặt như quan ngọc, anh tuấn tiêu sái, đúng là phong tư tiên nhân ngàn năm có một!"
Bùi Quân Tắc ngơ ngác, đến Lục Chiêu Minh cũng phải liếc sang, vẻ mặt nhạt nhẽo nhìn y một cái.
Trương Tiểu Nguyên:...
Bản thân Trương Tiểu Nguyên cũng biết khi bị căng thẳng, mình hay cưỡng ép khen ngợi người khác một cách rất không biết xấu hổ, nhưng y cũng hết cách rồi, cực kì tò mò với thân thế của Bùi Quân Tắc, thực sự gấp không chờ nổi muốn biết rốt cuộc cha mẹ hắn là ai với ai.
Một lúc lâu sau Bùi Quân Tắc bật cười nói:
"Cậu khen đến máy móc như vậy, xem ra thực sự không muốn nói vì sao hồi nãy cậu nhìn ta xuất thần rồi."
Trương Tiểu Nguyên quyết định thẳng thắn: "Chỉ là ta đang nghĩ, Bùi đại ca tuấn tú nhã nhặn, vậy Bùi Minh chủ hẳn là cũng phong độ nhẹ nhàng."
Đâu có phải Bùi Quân Tắc chưa bị đưa đẩy như thế này bao giờ, hắn chỉ nói: "Mấy ngày nữa cậu gặp được sẽ biết thôi."
Trương Tiểu Nguyên đang chuẩn bị khách sáo tiếp bỗng nhiên phát hiện ra trong đám cây cối bên quan đạo lơ lửng một hàng chữ.
Tốc độ của xe ngựa quá nhanh, y chỉ kịp đọc vội.
"Hình Nghiên, Hữu hộ pháp Ma Giáo, Giáo Chủ Ma Giáo Mạc Vấn Thiên phái đến âm thầm bảo vệ thiếu chủ Bùi Quân Tắc..."
Trương Tiểu Nguyên:...
Dòng chữ đã trôi xa về phía sau, Trương Tiểu Nguyên khựng lại một lát, đang định nói gì thì chớp mắt lại thấy hàng chữ kia bật lên bật xuống đuổi theo, đuổi một lát đã vượt qua xe ngựa còn dừng lại nghỉ ngơi đợi bọn họ đuổi theo mình.
Không phải là Hình Nghiên cứ chạy như điên trong rừng cây ven đường đuổi theo xe ngựa suốt đấy chứ?!
Công tác của Ma Giáo mấy người cũng cực khổ quá rồi đó!
Bảo sao giang hồ đều nói là Giáo chủ Ma Giáo Mạc Vấn Thiên hung ác bạo ngược, thuộc hạ cũng là người, có thể sử dụng như vậy ư? Thật quá đáng! Trương Tiểu Nguyên cảm thấy mình không dám nhìn thẳng nữa rồi!
Bùi Quân Tắc còn khó hiểu hơn, hắn cũng quay đầu nhìn chằm chằm theo hướng Trương Tiểu Nguyên đang quan sát, nhưng bên ngoài tuyền một khu rừng hoang, phóng mắt ra xa không phải cây thì là cây, hắn chẳng phát hiện điều gì, không nhịn được lại hỏi: "Trương thiếu hiệp, rốt cuộc cậu đang nhìn gì vậy?"
Trương Tiểu Nguyên:...
Trương Tiểu Nguyên thật sự không biết phải giải thích như thế nào.
"Ta chỉ... nhìn vu vơ thôi." Trương Tiểu Nguyên ấp úng đáp, "Ta thấy phong cảnh bên ngoài không tồi."
Hàng chữ kia lại bị xe ngựa bỏ xa.
Trương Tiểu Nguyên lập tức quay đầu nhìn xuống bên đó.
"Phong cảnh bên này cũng không tồi nè." Y khó khăn nói.
89.
Bạch Thương Thành cách huyện Phượng Tập mấy trăm dặm đường, cho dù ra roi thúc ngựa cũng mất vài ngày mới đến nơi, bọn họ thừa xe ngựa, thời gian lại bị kéo dài. Đêm đầu tiên vẫn chưa gặp được quán trọ mọi người đành phải tạm ăn ngủ ngoài trời.
Nơi đây là khu vực rừng núi hoang vu, ai biết đâu lại có trộm cướp dã thú gì đó, trong đêm cần người thức gác. Trương Tiểu Nguyên nghĩ đại sư huynh và nhị sư huynh đã đánh xe một ngày trời, mệt mỏi hơn mình nhiều, Hoa Lưu Tước thì què quặt dặt dẹo, chuyện gác đêm chi bằng để y nhận.
Y chủ động xin canh nửa đêm trước, Bùi Quân Tắc lập tức nói mình cũng đã ngồi xe ngựa một ngày, nửa đêm về sáng để cho hắn là được. Tưởng Tiệm Vũ tìm nơi khô ráo, lấy ít lá rụng trải cho êm một tí, dựa vào gốc cây vừa nằm xuống là ngủ bê bết. Lục Chiêu Minh lại nhìn khắp nơi, có vẻ hắn cực kì sợ hãi trước tiếng ngáy của Tưởng Tiệm Vũ, cố ý đi ra xa chọn chỗ cao, nhảy lên cây không thấy bóng dáng.
Trong chốc lát Hoa Lưu tước chưa ngủ được, y ngồi bên đống lửa ngẩn ngơ. Trương Tiểu Nguyên không biết y đang suy nghĩ cái gì, rồi đột nhiên nhớ ra Hoa Lưu Tước hẳn là một tay trải đời, về phương diện mỹ nhân chốn giang hồ, khẳng định y rõ ràng hơn Trương Tiểu Nguyên nhiều, có khi còn biết cả những chuyện về Bùi Vô Loạn và danh sách dài các hồng nhan tri kỉ năm xưa của ông ấy cũng nên!
Trương Tiểu Nguyên chủ động xán lại, gọi y: "Tứ... tứ sư đệ!"
Ba chữ này vừa phun ra, tự Trương Tiểu Nguyên cũng cảm thấy có chút kì quặc.
Y vẫn chưa thể tiếp thu được sự thật là mình đột nhiên có một sư đệ, chưa nói đến rõ ràng Hoa Lưu Tước lớn tuổi hơn y. Tuy nói bối phận sư môn định đoạt dựa trên thứ tự nhập môn, nhưng gọi một người hơn y mấy tuổi là sư đệ... Trương Tiểu Nguyên vẫn cho là rất khó đỡ.
Hoa Lưu Tước quay sang, ấp a ấp úng nửa ngày, ngắc mãi không gọi được một câu "tam sư huynh".
Trương Tiểu Nguyên dẫn đầu lên tiếng: "Ngươi gọi tên ta đi."
Hoa Lưu Tước cũng nói: "Ngươi gọi tên ta là được rồi."
Trương Tiểu Nguyên hắng giọng hỏi: "Ngươi có biết Cơ Hoài Điệp không?"
Y quyết định xuống tay từ chỗ đệ nhất mỹ nhân nổi tiếng nhất, y không tin Đăng Đồ Tử sớm ba chiều bốn như Hoa Lưu Tước lại chưa từng nghe qua tên đệ nhất mỹ nhân.
Hoa Lưu Tước khẽ gật đầu.
"Giai nhân giang hồ hai mươi năm trước, tiếc thay ta sinh muộn hai mươi năm!" Hoa Lưu Tước thở dài cảm khái, "Giang hồ năm đó mỹ nhân như mây, béo gầy cao thấp, không gì không có. Ngày nay mỹ nhân giang hồ tuy nhiều, nhưng vẫn thiếu đi năm đó một phần nội lực."
Trương Tiểu Nguyên hỏi: "Ngươi có quen bà ấy không?"
Hoa Lưu Tước khựng lại: "Ta đã mình bảo sinh muộn hai mươi năm rồi mà, quen thế nào được?"
Trương Tiểu Nguyên nghĩ đến tuổi tác của Mai Lăng An và khuôn mặt ông hiện giờ, bèn nói: "Cho dù đã hai mươi năm trôi qua, bà ấy cùng lắm mới có... ba bốn mươi tuổi?"
"Mỹ nhân như hoa sớm nở tối tàn, Cơ Hoài Điệp nổi tiếng giang hồ vì nhan sắc, dung nhan không còn nữa rồi, tự nhiên cũng sẽ nhạt đi trên giang hồ." Hoa Lưu Tước nhíu mày nhìn Trương Tiểu Nguyên, có chút khó hiểu, "Ngươi hỏi mấy cái đó làm gì?"
"Ta mới vào giang hồ, đương nhiên rất tò mò trước những chuyện lạ chuyện hay rồi." Trương Tiểu Nguyên thuận miệng giải thích, "Ta nghe nói trước kia Cơ Hoài Điệp là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, ngày nay giang hồ không còn danh hào đó nữa, khó tránh muốn tìm hiểu chuyện về bà ấy."
Hoa Lưu Tước nhíu này cắt ngang lời y: "Cơ Hoài Điệp là giang hồ đệ nhất giai nhân, nếu ngươi muốn nói đến mỹ nhân..."
Y cố ý hạ giọng như sợ có ai nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau, rất cẩn thận thì thầm: "Nếu ngươi muốn nói đến mỹ nhân, đệ nhất giang hồ năm xưa phải là thiếu chủ Ma Giáo Mạc Vấn Thiên."
Trương Tiểu Nguyên:...
Đề tài chuyển hướng quá đột ngột, Trương Tiểu Nguyên còn chưa nghĩ ra phải làm như thế nào để đánh sang hỏi Hoa Lưu Tước về chuyện giữa Bùi Vô Loạn và Mạc Vấn Thiên thì tự y đã khơi ra rồi.
Khoan khoan, cái gì?
Ai là đệ nhất mỹ nhân cơ?!
"Có điều những người năm đó dám quang minh chính đại nói ra điều này phần lớn đều bị ông ta rút lưỡi rồi." Hoa Lưu Tước bắt đầu thở dài, "Tuy nói ta không thích nam sắc nhưng nếu có thể sinh sớm hai mươi năm để gặp mặt Mạc Vấn Thiên một lần thì cũng thật đáng giá mà!"
Trương Tiểu Nguyên: