108.
Trương Tiểu Nguyên kinh hồn chưa định mà đứng ở ven đường, sâu sắc cảm nhận được, muốn ở cái này giang hồ hành tẩu, võ công thâm hậu liền có thể muốn làm gì thì làm.
Giống như y dù biết được rất nhiều tin tức võ lâm cũng không có đất dụng võ, chân chính gặp địch thủ bất quá người ta giơ đao lên y liền cứ vậy xĩu ngang, nhưng trong thời gian ngắn võ công cũng chẳng thể tăng vùn vụt lên được, mà giang hồ này trước giờ luôn nguy hiểm......
Trương Tiểu Nguyên quyết định từ nay về sau ôm chặt đùi sư huynh, chỉ cần ra cửa phải dính sát bên người đại sư huynh.
Ít nhất đại sư huynh có thể tuyệt chỗ phùng sinh, nếu thật sự gặp được nguy hiểm, quả nhiên vẫn là ở bên người đại sư huynh tương đối an toàn.
Mạc Vấn Thiên cùng Hình Nghiên đã rời đi, Bùi Vô Loạn trong lòng nhớ thương thư hối lỗi của hắn, không có tâm trạng cùng mấy người giải thích ngọn nguồn sự tình, hắn thả pháo lệnh truyền tin của Võ Lâm Minh, nôn nóng chờ các đệ tử đuổi tới nơi này, đem đám trọng thương Thiên Minh Các áp tải về ngục giam.
Bùi Quân Tắc đi qua cùng hắn nói mấy câu, giống đang hỏi hắn phải hướng Trương Tiểu Nguyên cùng Lục Chiêu Minh hai người giải thích như thế nào, thực mau hắn lại mặt ủ mày ê mà trở về, nhìn hai người thật sâu thở dài, nói: "Các ngươi nghe ta giải thích."
Trương Tiểu Nguyên sớm đã biết được chân tướng, y nghiêm túc gật đầu, trong lòng lại không chút gợn sóng.
Lục Chiêu Minh khó được mặt lộ vẻ nghi hoặc, hắn hỏi: "Nghĩa phụ ngươi là người phương nào?"
Bùi Quân Tắc cười khổ, nói: "Lục thiếu hiệp không phải đã nhìn ra sao?"
Lục Chiêu Minh hơi hơi nhướng mày: "Đây là chuyện gì xảy ra?"
"Việc này nói ra thì rất dài." Bùi Quân Tắc có vạn phần rối rắm, như là không biết phải thuyết minh mối quan hệ của Bùi Vô Loạn cùng Mạc Vấn Thiên như thế nào--hai người một chính một tà, còn quan hệ ám muội, vô luận là trên giang hồ ai nghe phải chuyện này đều khiến người ta phải thất kinh liền hồi.
Những việc này đối với Mạc Vấn Thiên có lẽ còn không sao cả, người Ma Giáo trước nay không theo khuôn phép, coi thường đạo lý giang hồ, nhưng đối với Bùi Vô Loạn mà nói, những việc này tuyệt không nên xuất hiện ở trên người hắn.
Hắn là Võ Lâm Minh chủ, quan hệ của hắn cùng Mạc Vấn Thiên nếu để cho người ngoài biết được, vị trí Võ Lâm Minh chủ nhất định giữ không nổi, giải quyết không tốt còn có thể bị người ta nói là chính phái bại hoại, bị chính đạo khinh thường.
Bùi Quân Tắc chỉ phải gian nan mở miệng, nói: "Lệnh sư là biết việc này."
Y nghĩ Vương Hạc Niên phẩm tính cao khiết, nếu sư phụ có thể tiếp thu sự tình này thì hẳn là Lục Chiêu Minh cũng có thể tiếp thu được.
Nhưng Lục Chiêu Minh lại chỉ gật đầu, tỏ vẻ đã biết: "Nga, cho nên đây là chuyện gì xảy ra?"
Bùi Quân Tắc: "......"
Bùi Quân Tắc thật sâu hít một hơi, nói: "Ta vừa mới hỏi qua cha ta, hắn nói việc này không sao, các ngươi hẳn đã đoán được, kêu ta cứ dựa theo tình hình thực tế mà giải thích cho các ngươi, nhưng hắn hy vọng hai người đừng nói ra ngoài, nếu không nghĩa phụ ta......"
Trương Tiểu Nguyên không khỏi gật đầu, một mặt bắt lấy cánh tay Lục Chiêu Minh, ám chỉ hắn cũng mau học theo chính mình gật đầu, nói: "Yên tâm! Sẽ không!"
Lục Chiêu Minh nghi hoặc khó hiểu, hắn suy nghĩ trong chốc lát, từng chữ do dự nói: "Nghĩa phụ của ngươi là Mạc Vấn Thiên?"
Bùi Quân Tắc gật đầu.
Lục Chiêu Minh càng thêm nghi hoặc: "Kia Bùi minh chủ đâu? Hắn không phải cũng là nghĩa phụ ngươi?"
Bùi Quân Tắc che mặt gật đầu.
Lục Chiêu Minh dường như còn chưa vòng qua cong tới, hắn chỉ cảm thấy có chút không thể tưởng tượng được.
Một người có tận hai nghĩa phụ, loại sự tình này không thường thấy lắm, tuy vậy hắn cũng đã từng nghe nói qua, nhưng hai người nghĩa phụ này.....Một người là chính đạo minh chủ, người kia là tà đạo chí tôn......Chuyện này trên thiên hạ sợ chỉ là độc nhất.
Hắn cũng không phải loại người căm hận, thề muốn cùng tà đạo ta sống ngươi chết, huống chi Mạc Vấn Thiên có phải hay không là nghĩa phụ của Bùi Quân Tắc đều cùng hắn không có quan hệ gì, Lục Chiêu Minh thật ra chưa từng biểu lộ không vui, chỉ là nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, mới mở miệng hỏi Bùi Quân Tắc: "Bọn họ sẽ không đánh nhau tới lưỡng bại câu thương sao?"
( * lưỡng bại câu thương : ám chỉ trong cuộc giành giật, đấu đá vô nghĩa, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả )
Bùi Quân Tắc ngẩn ngơ: "A?"
Trương Tiểu Nguyên cũng đi theo sửng sốt, rồi sau đó mới đột nhiên hiểu được...... Đại sư huynh ước chừng là không nhìn ra Bùi Quân Tắc cùng Mạc Vấn Thiên có loại quan hệ không thể nói cho ai biết, y dở khóc dở cười, ho khan một tiếng, lôi kéo ống tay áo của đại sư huynh , nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Đại sư huynh, huynh ngẫm lại Kha Tinh Văn xem."
Lục Chiêu Minh khó hiểu: "Kha Tinh Văn làm sao vậy?"
Bùi Quân Tắc cũng thực khó hiểu: "Kha thiếu hiệp?"
Trương Tiểu Nguyên không khỏi mặt lộ vẻ xấu hổ.
Đại sư huynh như thế nào còn không hiểu!
Chẳng lẽ muốn hắn trước mặt Bùi Quân Tắc đem trưởng bối xào tới xào lui, nói Mai Lăng An cùng Kha Tinh Văn có một chân sao?!
Trương Tiểu Nguyên chỉ phải uyển chuyển nói: "Chính là...... Hắn cùng sư phụ hắn......"
Lục Chiêu Minh: "...... A?"
Hắn vẫn là không có nhớ tới.
Bùi Quân Tắc nghi hoặc khó hiểu: "Mai cung chủ cùng Kha thiếu hiệp? Hai người bọn họ làm sao vậy?"
"Ngươi chẳng lẽ không nhớ rõ đêm qua sao......" Trương Tiểu Nguyên vừa nhớ tới buổi tối cách vách ngày đó trong phòng Mai Lăng An cùng Kha Tinh Văn buồn nôn thủ thỉ, mạc danh có chút mặt đỏ tai hồng, lẩm bẩm nói, "Bọn họ ở cách vách......"
Không được, y như thế nào cũng không lặp lại những lời đó đâu, y là tuyệt sẽ không nói thêm gì nữa.
Lục Chiêu Minh cau mày, lúc này rốt cuộc mới nhớ tới cái gì, nhưng chưa đợi hắn đem việc này xâu chuỗi đến quan hệ của Bùi Vô Loạn cùng Mạc Vấn Thiên, Bùi Quân Tắc đã kinh ngạc mở to hai mắt, hình như vạn phần không thể tin tưởng, kinh ngạc nói: "Mai cung chủ cùng Kha thiếu hiệp thế nhưng là......"
Trương Tiểu Nguyên: "......"
Bùi Quân Tắc vì cái gì lĩnh ngộ nhanh đến như vậy!
Hắn nhìn về phía Lục Chiêu Minh, Lục Chiêu Minh lúc này mới chậm rãi gật đầu, nói: "Ta hiểu được, nguyên lai bọn họ hai......"
Hắn cảm thấy chuyện này ngày càng cổ quái.
Bùi Quân Tắc vẫn là đầy mặt kinh ngạc, trong miệng lải nhải nói: " Lúc Mai chưởng môn bằng tuổi Kha thiếu hiệp, Kha Tinh Văn còn chưa có đứng vững đâu......"
Hắn vốn định nói thầy trò hai người cách biệt tuổi tác, chẳng qua thời trẻ trong chốn giang hồ cũng từng có mấy chuyện như vậy, này còn không coi là việc lớn gì, nhưng hai người tuổi kém cạnh không khỏi có chút quá lớn, hắn nhất thời không biết nên nói lời gì mới tốt, mà ngay cả chuyện chính mình còn phải hướng Trương Tiểu Nguyên cùng Lục Chiêu Minh giải thích ngọn nguồn đều đã quên mất.
Trương Tiểu Nguyên nhỏ giọng nói: "Tuổi tác cách biệt thì làm sau, hai người nghĩa phụ của ngươi một bên chính một bên tà vẫn có thể thành một đôi đó thôi".
Bùi Quân Tắc: "......"
Bùi Quân Tắc gật đầu: "Ngươi nói đúng, là ta hẹp hòi."
Hắn tựa hồ đối với chính mình sinh ra chút ảo não, nhìn sang Trương Tiểu Nguyên thời điểm mạc danh lại cảm thấy tiểu huynh đệ tuổi còn trẻ lại có tư tưởng hào hiệp, cởi mở như vậy, có chút bội phục, bọn họ đã đem đề tài mạc danh kì diệu hướng sang giang hồ đồn đãi vớ vẩn cùng bát quái kỳ lạ, Bùi Quân Tắc khó tránh khỏi lại nhiều lời một câu, hạ giọng, nói: "Ta chỉ là có chút