Lục Lâm Thành lại một lần nữa đi ra từ bệnh viện.
Trong nhà để xe dưới tầng hầm, người đàn ông khởi động xe, cánh tay đặt trên vô lăng, tiếng động cơ nổ ầm ầm nhưng trước sau vẫn không chịu rời đi.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên tai vẫn không ngừng vang vọng những lời mà vị bác sĩ mặt mũi hiền hòa đã nói với anh: “Lục tiên sinh, mặc dù tôi không biết người bạn mất trí nhớ kia của anh là ai nhưng giúp cô ấy khôi phục lại trí nhớ chỉ là một phương pháp trị phiến diện mà thôi, anh không thể chỉ gửi gắm hi vọng vào bệnh nhân khôi phục trí nhớ chủ động nhớ đến quan hệ với các anh được. Thay vào đó anh nên thử bắt đầu thành lập lại mối quan hệ giữa hai người một lần nữa xem sao, quá trình này ở một phương diện ý nghĩa nào đó còn có khả năng giúp bệnh nhân hồi phục cao hơn.’’
Bắt đầu thành lập quan hệ một lần nữa.
Lục Lâm Thành lẳng lặng ngẫm nghĩ mấy chữ này.
Sau đó không hiểu tại sao trong lòng lại trào dâng một cảm giác bực bội phiền não, nới lỏng bộ ly hợp*, đánh vô lăng lái xe ra khỏi hầm để xe.
(*Bộ ly hợp: Một bộ phận của ô tô.)
Điện thoại di động đột nhiên vang lên, người gọi đến là Trác Dương.
Lục Lâm Thành đeo tai nghe Bluetooth lên, nối máy.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại truyen5z.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trác Dương: “Lâm Thành, gần đây tôi có nhìn trúng hai bộ phim, tối nay cậu về xem lại một chút, tôi cảm thấy tổ sản xuất gì đó cũng không tệ lắm.’’
Lục Lâm Thành: “Không cần.”
Trác Dương: “Cái gì?”
Lục Lâm Thành lái xe rất vững vàng, tựa như giọng điệu của anh lúc này: “Khoảng thời gian sắp tới tôi không muốn vào đoàn.’’
Trác Dương ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Cho đến khi nào?’’
Lục Lâm Thành: “Không biết.”
Dường như Trác Dương đã hơi tức giận: “Lục Lâm Thành, mấy ngày nay cậu bị sao vậy? Rốt cuộc là cậu muốn làm gì?’’
Những ngón tay của Lục Lâm Thành đặt trên vô lăng siết chặt lại, sau đó đột nhiên hỏi: “Chị có thể nói cho tôi biết một người phụ nữ hai mươi ba tuổi thích nhất là cái gì không?’’
Trác Dương còn tưởng rằng mình đã nghe lầm: “Cậu nói cái gì???’’
********
“Nhân tâm” sắp bắt đầu được khởi quay, thông báo chính thức của đoàn làm phim cũng đã được công bố rộng rãi trên các phương tiện thông tin đại chúng, bậc thầy tình yêu Lương Yên của chúng ta bây giờ không có thời gian rảnh rỗi để quan tâm đến một đám người để lại bình luận bên dưới Weibo và tin nhắn xin hỏi ý kiến về vấn đề tình cảm, cô đang khẩn trương chuẩn bị vào đoàn.
Nghi thức khai máy của “Nhân tâm” diễn ra vô cùng náo nhiệt, những người trong giới đều khá chú trọng về nghi thức này, tiếng pháo nổ đùng đùng vang lên ở nơi diễn ra buổi lễ khai máy, trong tay Lương Yên cầm ba nén hương, đi theo mấy nhà sản xuất và diễn viên chủ chốt vái lạy cầu khấn cho quá trình quay phim diễn ra suôn sẽ, tác phẩm đạt được nhiều thắng lợi.
Mấy người vái lạy xong thì sẽ lần lượt cắm nén hương trong tay vào trong lư hương.
Đồng Lôi và Lộ Đan là nam chính nữ chính, sau khi hai người bọn họ cắm xong rồi mới đến lượt Lương Yên và một nam thứ đóng cặp với cô trong bộ phim lần này – Chung Trạch. Vai diễn của Chung Trạch trong bộ phim là một phú nhị đại điên cuồng theo đuổi vị bác sĩ thực tập do Lương Yên thủ vai, hai người gần như nhận thầu tất cả cảnh tình cảm của “Nhân tâm.’’
Lương Yên vừa đi đến lư hương cắm hương vừa quay đầu nhìn sang Chung Trạch ở bên cạnh.
Nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông, Lương Yên hơi sửng sốt, cảm thấy quả nhiên có điểm giống thật.
Những nghệ sĩ mới xuất đạo trong làng giải trí này chỉ cần dung mạo mặt mũi có điểm tương tự nào đó với các bậc tiền đối đã thành danh trong nghề thì sẽ ngay lập tức bị cộp mác “Tiểu XXX”. Việc cộp mác này có lợi mà cũng có hại không ít, lợi ở chỗ là vừa xuất đạo đã dễ dàng được cọ nhiệt, dựa hơi sự nổi tiếng của tiền bối đi trước. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc dễ bị các fans của người kia mang ra so sánh, hơn nữa một khi đã gắn trên người nhãn mác kia thì rất khó có thể xé bỏ, không dễ tạo cho mình một phong cách riêng biệt mang đậm dấu ấn cá nhân.
Nghe nói cũng vì dáng vẻ Chung Trạch có hai phần giống với Lục Lâm Thành nên mới được tinh thám* để ý trên đường phố đông đúc, sau đó dựa vào danh xưng “Tiểu Lục Lâm Thành” để xuất đạo. Chẳng qua là đã xuất đạo được hai năm nhưng cũng không có tác phẩm nào nổi bật, đến tận bây giờ ấn tượng duy nhất của người này trong mắt công chúng vẫn là nhãn mác “Tiểu Lục Lâm Thành” đó.
(*Tinh thám [星探] Tinh ở đây có nghĩa là ngôi sao và Thám là tìm kiếm: Từ này chỉ những người chuyên đi tìm kiếm phát hiện những người có tiềm năng trở thành ngôi sao.)
Chung Trạch nhận ra được Lương Yên đang chăm chú nhìn mình, gật đầu chào hỏi với cô: “Yên tỷ, xin chào.’’
Lương Yên lần đầu tiên được người khác gọi là tỷ: “???”
Không quen chút nào.jpg.
Lương Yên đoán tuổi của Chung Trạch có lẽ còn lớn hơn cô, gượng cười hai tiếng: “Chuyện đó… Cứ kêu tên tôi là được rồi.’’
Chung Trạch: “Được, Yên tỷ.’’
Lương Yên: “………………”
Phân cảnh đầu tiên của Lương Yên chính là cảnh diễn cùng với Chung Trạch.
Trong phim Chung Trạch vào vai một phú nhị đại đang trên đường chạy trốn khỏi cuộc xem mắt do gia đình sắp đặt thì vô tình trượt chân rơi xuống nước, sau đó được Lương Yên trong vai bác sĩ thực tập đi ngang qua cứu giúp. Phú nhị đại sau khi được cứu lên bờ … nhổ ra hai bãi nước bọt, vừa mới mở miệng câu đầu tiên đã hỏi bác sĩ thực tập muốn bao nhiêu tiền, bác sĩ thực tập đang vội vàng đi làm, cô liếc nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi nhanh chóng nhấc chân chạy đi. Từ trước đến nay vị phú nhị đại đã quen với những phụ nữ hám tiền hám sắc mà bán rẻ bản thân quanh quẩn bên cạnh mình, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người con gái không chỉ xem nhẹ vẻ đẹp trai của hắn mà còn khinh thường đồng tiền, trong lòng lập tức nổi lên hứng thú. Sau khi nghe ngóng tìm hiểu thì phát hiện cô là bác sĩ thực tập trong bệnh viện thành phố, thế là bắt đầu quá trình theo đuổi của mình. Lúc đầu hắn cũng chỉ muốn theo đuổi chơi đùa một chút để chứng minh sức hấp dẫn của bản thân, những kết quả bị bác sĩ quèn lạnh lùng từ chối, phú nhị đại vẫn kiên nhẫn không từ bỏ, miệt mài theo đuổi cuối cùng lại nảy sinh tình cảm thực sự. Hắn thật lòng thích vị bác sĩ thực tập do Lương Yên thủ vai này, mỗi ngày đều đúng giờ đưa đón cô đi làm để được khen ngợi, để được vuốt ve.
Trải qua quá trình theo đuổi tựa như lên núi đao xuống biển lửa, tay không mò chảo dầu, hoàn toàn hối cả làm người, từ một tên chó săn biến thành một người bạn trai trung khuyển level max, rốt cuộc cũng chinh phục trái tim lạnh lùng của cô bác sĩ thực tập.
Bởi vì trình tự quay phim của “Nhân tâm” được sắp xếp theo thứ tự các phân cảnh trong kịch bản, cho nên cảnh quay đầu tiên của Lương Yên sau khi gia nhập vào đoàn, còn chưa được nói chuyện với Thị Đế, Thị Hậu thì đã phải anh dũng nhảy xuống nước cứu nam thứ Chung Trạch.
Trên phim trường, Lương Yên đứng bên cạnh mép hồ nhân tạo trong công viên, nhìn mặt nước trong xanh phẳng lặng phía trước, cổ họng khô khốc nuốt một ngụm nước miếng.
Chung Trạch cầm kịch bản lại gần: “Yên tỷ, chị biết bơi không?’’
Lúc này Lương Yên đã quen dần với hai chữ “Yên tỷ” của Chung Trạch, cuối cùng bây giờ cô cũng đã hiểu tại sao người đàn ông này dựa vào danh hiệu “Tiểu Lục Lâm Thành” xuất đạo hai năm, mặc dù không có tác phẩm gì tiêu biểu nhưng vẫn luôn có triển vọng tham gia vào các bộ phim lớn, vừa mới làm quen với các thành viên trong đoàn chưa được bao lâu đã một hai gọi “ca”, “tỷ” vô cùng thuận miệng, quả thực nghe còn thân thiết hơn cả ruột thịt.
Lương Yên khẽ nhướn mày, ngoài mặt tỏ ra rất bình tĩnh: “Không biết, còn anh?’’
Chung Trạch cười hì hì: “Trước đây tôi đã từng nằm trong đội ngũ bơi lội của trường.’’
Lương Yên: “….Được rồi.’’
Trong các bộ phim điện ảnh hay truyền hình có rất nhiều phân cảnh liên quan đến nước, người diễn viên cũng không nhất thiết phải biết bơi, hơn nữa chỉ vì một cảnh quay tạm thời mà bắt họ phải đi học bơi quả thật không thực tế cho lắm. Nhưng việc diễn viên không biết bơi đóng cảnh dưới nước lại quá nguy hiểm đồng thời bản thân người đó cũng lo lắng sẽ không chú ý đến biểu cảm diễn xuất, cho nên phương pháp thường được dùng nhất ngoại trừ sử dụng kỹ xảo hậu kỳ chính là treo dây cáp, dùng dây cáp để diễn viên diễn xuất trong nước.
Lương Yên đã được nhân viên cài dây cáp lên người xong xuôi, mặc dù trước đó đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng, nhưng lúc chính thức bắt đầu bấm máy quay, nhìn mặt nước trong xanh kia, rốt cuộc vẫn lộ vẻ hốt hoảng.
Cô mang vẻ mặt đưa đám nhìn về phía Khương Mộc: “Phải làm sao đây?’’
Khương Mộc cho một một động tác tay tỏ ý cố gắng lên: “Cô có thể mà.’’
Lương Yên bị dây cáp thả xuống nước từng chút, từng chút một.
Ngay khi nước hồ còn chưa đến mắt cá chân Lương Yên, cô không nhịn được mà “a” một tiếng.
Tuy rằng bây giờ đã là giữa tháng tư, nhiệt độ cao nhất vào ban ngày có lúc cũng có thể đạt đến ngưỡng ba mươi độ, nhưng nước hồ mùa xuân vẫn còn lạnh như băng, cái lạnh tựa như một con rắn nước xuyên qua lớp quần áo chui thẳng vào xương cốt.
Nửa người Lương Yên đều ngâm trong nước, không nhịn được rùng mình một cái.
Chung Trạch lúc đầu còn hứng thú bừng bừng, nhưng sau khi bước xuống nước, cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo của mặt nước, toàn thân cũng khô héo trong nháy mắt.
“Mẹ kiếp, Yên tỷ, lạnh quá.’’
Lương Yên ôm chặt hai cánh tay chống chọi với cái lạnh, răng trên răng dưới đánh cầm cập vào nhau: “Biết…Biết là được rồi, tranh thủ… Một lần là qua.’’
Mọi người trong đoàn làm phim cũng hiểu được nỗi vất vả của diễn viên dưới dòng nước lạnh, sau khi người xuống nước vào vị trí thích hợp thì lập tức cầm loa tuyên bố bắt đầu quay.
Trước đó Lương Yên và Chung Trạch đã diễn thử cảnh quay này ở trên bờ, vừa nhận được hiệu lệnh từ đạo diễn đã nhanh chóng luồn một tay xuống nách hắn, một tay khác đẩy nước, dáng vẻ tựa như kỹ thuật bơi lội của mình rất tốt.
Nhưng sự thật đã chứng minh diễn xuất ở dưới nước hoàn toàn khác biệt với lúc trên bờ, khi mực nước còn chưa quá vòng eo mình Lương Yên còn có chút tự tin, nhưng lúc người phụ trách dây cáp thả cô xuống thấp, mực nước hồ còn chưa quá ngực cảm giác tức ngực bắt đầu trào dâng trong lòng. Chung Trạch đứng ở bên cạnh vẻ mặt vô cùng lo lắng, Lương Yên lấy lại can đảm, một tay túm lấy Chung Trạch, tay kia nơm nớp lo sợ duỗi ra, vừa muốn thử gạt nước thì đúng lúc này cả người lại đột nhiên mất thăng bằng, cắm mặt vào trong mặt nước.
Làn nước lạnh như băng tràn qua miệng mũi và đỉnh đầu, Lương Yên uống một ngụm nước lớn, theo bản năng vùng vẫy giãy giụa, cũng may Chung Trạch ở bên cạnh nhanh chóng kịp thời phản ứng lại, nhân viên cứu hộ và phao bơi còn chưa đến đây thì Lương Yên đã được hắn nhanh tay lẹ mắt vớt lên.
Mặc dù sự việc chỉ xảy ra trong vòng một giây ngắn ngủi, nhưng đối với một người không biết bơi như Lương Yên mà nói, cảm giác bỗng nhiên chúi người xuống đất, dòng nước tràn qua đỉnh đầu kia giống hệt như đã dạo qua một vòng Qủy Môn quan quay về vậy, Lương Yên tựa như bắt được cọng rơm cứu mạng nắm chặt lấy cánh tay Chung Trạch, không ngừng ho khan.
Người phụ trách dây cáp lập tức kéo Lương Yên lên bờ.
Mọi người xung quanh rối rít đi đến bên bờ hồ: “Lương Yên, cô không sao chứ?’’
Lương Yên hoàn hồn lại, trước lúc bắt đầu vẫn còn nói với Chung Trạch nhất định phải tranh thủ làm một lần cho xong, nhưng cô không thể ngờ được còn chưa chính thức bắt đầu thì mình đã bị tuột dây xích, Lương Yên lau sạch nước trên mặt, lắc đầu: “Không sao.’’
Một cảnh quay chỉ được chiếu mấy giây trên màn ảnh, nhưng hai người lại phải quay mất mấy tiếng đồng hồ. Mặc dù Lương Yên vẫn còn sợ nước, nhưng dưới sự giúp đỡ của dây cáp và Chung Trạch, miễn cưỡng cũng có thể lờ đi như không thấy gì, nhưng đối với mặt nước hồ lạnh như băng, cô cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Lúc được dây cáp đặt lên bờ, Lương Yên có cảm giác như cả người mình đã bị đông cứng cả rồi, tay chân không hề có bất kỳ cảm giác nào nữa. Khương Mộc vội vàng cầm khăn lông đến khoác lên người cô rồi nhanh chóng đi ra phía sau phim trường ngồi trong xe bảo mẫu thay quần áo khô.
Trong lúc thay quần áo, Lương Yên đột nhiên cảm thấy bụng đau dữ dội, cô cúi xuống nhìn một cái, quả nhiên dì cả của mình vừa mới ghé thăm, cũng may lúc nãy mặc quần áo màu đen nên mới không bị người khác nhìn thấy, nếu không thì thật đúng là quá xấu hổ.
****
Ngày hôm sau, trong đoàn làm phim “Nhân Tâm”, Lương Yên che cái bụng nhỏ đang nặng trĩu đau nhức cuộn tròn nằm trên ghế.
Sáng sớm hôm nay nhân viên trang điểm đột nhiên lại nổi lên ý trưởng trang điểm theo phong cách xinh đẹp đào hoa cho Lương Yên, sắc môi màu đỏ tươi phối hợp với má hồng san hô*, hoàn toàn che giấu sắc mặt ảm đạm và đôi môi nhợt nhạt, thoạt nhìn còn thấy khí sắc không tệ chút nào.
(Màu san hô: Là màu da cam ánh hồng, lấy theo màu sắc của các lớp san hô.)
Cái mũi Lương Yên ngứa ngáy, chỉ nhẹ nhàng hắt hơi một cái, bụng dưới lập tức trào dâng một dòng nước ấm.
Lương Yên cảm nhận được dòng nước ấm ấy, gian nan đổi một tư thế ngồi khác.
Hôm nay Khương Mộc có người thân đến thành phố B nên xin nghỉ một ngày, Lương Yên cũng không tiện nói với hắn kinh nguyệt của mình đến, cho nên bây giờ ngay cả người rót cho cô một ly nước cũng không có.
Hôm nay cô và diễn viên Đồng Lôi – người đóng vai người hướng dẫn của cô sẽ có cảnh quay chung với nhau, trong giới giải trí này không có đạo lý để tiền bối phải đi tìm hậu bối, vì thế Lương Yên chỉ có thể chống đỡ đứng dậy, chủ động đi tìm Đồng Lôi đổi thời gian quay.
Đồng Lôi đang ngồi trước gương trang điểm lại, nhìn thấy Lương Yên khó nhọc lê người đi đến, nhưng khí sắc trên mặt lại không tệ mặt, nhíu mày: “Có chuyện gì vậy?’’
“Nghe nói cảnh quay dưới nước hôm
qua cô và Chung Trạch phải quay vất vả lắm?’’ Đồng Lôi không mặn không nhạt nói, “Chỉ là những việc như thế này người ngoài nhìn vào cảm thấy hấp dẫn và nhàn hạ, nhưng những mệt mỏi và khổ cực trong đó cũng chỉ có mình cô biết, cũng chỉ có mình cô chịu, bản chất mọi người đều là thương nhân, chẳng có ai sẽ sẵn lòng bỏ chín làm mười chiều theo người khác đâu.’’
“Em biết…’’ Lương Yên rũ mắt, “Tiền bối Đồng Lôi, em tìm ngài là muốn…’’
Lương Yên chỉ mới nói một nửa thì đúng lúc này điện thoại Đồng Lôi đột nhiên vang lên, hắn đưa tay ra hiệu cho Lương Yên đừng lên tiếng: “Tôi nghe điện thoại trước đã.’’
“Nha, sao có thể dám làm phiền cậu đến thăm bạn cơ chứ.’’ Lương Yên lẳng lặng đứng chờ bên cạnh, chỉ chốc lát sau đã nghe Đồng Lôi cười nói.
Lương Yên lại không để ý chút nào.
“Nhân Tâm” vừa mới khai máy, địa điểm quay phim ở thành phố B, những diễn viên lão làng trong giới như Đồng Lôi có bạn bè đến thăm bạn cũng là chuyện bình thường.
…
Buổi chiều hôm đó, Lục Lâm Thành mang theo trợ lý xuất hiện ở phim trường “Nhân Tâm.”
Anh ăn mặc vô cùng giản dị, chỉ có mũ lưỡi trai đội trên đầu cộng thêm khẩu trang đen, rất nhiều nhân viên trong đoàn làm phim không thể nhận ra anh.
Lúc Lục Lâm Thành đến, cả phim trường đang tập trung quay phim, lời thoại của Đồng Lôi mạnh mẽ vang vọng đến mức còn đang đứng ở xa xa cũng có thể nghe thấy.
Đạo diễn: “Cắt.’’
Sau đó một một giọng nói của người phụ nữ không ngừng xin lỗi: “Xin lỗi đạo diễn, vô cùng xin lỗi, Đông Ca, em xin lỗi.’’
“Thôi quên đi.” Đạo diễn đứng lên từ sau máy quay giám sát, “Hôm nay cô bị sao vậy? Ngày hôm qua vất vả lắm sao? Còn chưa điều chỉnh tâm trạng xong ư? Đi chuẩn bị một chút đi.’’
“Cảm ơn đạo diễn, xin lỗi.’’
Đồng Lôi nghỉ quay, liếc mắt nhìn về phía Lục Lâm Thành đang chờ hắn một cái.
Khi Lục Lâm Thành vừa mới bước chân vào giới điện ảnh và truyện hình, hai người đã hợp tác với nhau. Vào thời điểm đó, Đồng Lỗi đã thành danh, có một chỗ đứng vững chắc trong nghề, còn Lục Lâm Thành lúc ấy vẫn chỉ là một idol có lưu lượng lớn, vừa mới bắt đầu quay phim không bao lâu. Lúc đầu Đồng Lôi không hề đánh giá cao một idol lấn sân sang diễn xuất anh, nhưng bất kể là tài năng thiên phú hay sự chăm chỉ cần cù, Lục Lâm Thành đều khiến cho người khác phải đi đến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác. Sau lần hợp tác đó mối quan hệ giữa hai người cũng không tệ lắm, Lục Lâm Thành càng ngày càng nổi tiếng, ảnh đế tam Kim* gì đó cũng đến tay, nhưng vẫn một mực giữ mối quan hệ thân thiết với những bạn bè cũ trước kia, Đồng Lôi tham gia bộ phim gì Lục Lâm Thành cũng sẽ hỗ trợ tuyên truyền.
(*TAM KIM TRUNG QUỐC – Kim Mã (Đài Loan), Kim Tượng (Hồng Kông), Kim Kê (Đại lục), 3 giải thưởng có ý nghĩa vinh danh lớn lao đối với các diễn viên Hoa Ngữ.)
Đồng Lôi cười một tiếng, đi đến, câu nói đầu tiên lại chính là: “Nếu không phải hôm qua có một cảnh quay dưới nước thì với biểu hiện này hôm nay đã sớm bị ăn mắng không biết bao nhiêu lần rồi.’’
Lục Lâm Thành bị đâm trúng tâm sự, lảng tránh quay mặt sang chỗ khác.
Hắn thấy cách đó không xa, cái người thiếu chút nữa đã bị ăn mắng không biết bao nhiêu lần một tay che bụng dưới, một tay cầm kịch bản, cau mày đọc thoại.
Ánh mắt người đàn ông rơi vào trên bụng cô.
Lương Yên đang ngẫm nghĩ kịch bản, bỗng nhiên thấy mọi người trong đoàn làm phim náo nhiệt hẳn lên.
Nghe nói là bạn của Đồng Lôi vừa mới đến thăm rồi tặng đồ uống cho tất cả mọi người ở đây.
Mỗi người đều được chia một ly.
Lúc mọi người nhận lấy đồ uống còn vô cùng cao hứng nhìn túi đựng, kết quả nhìn thấy mấy chữ “Trà gừng đường đỏ” trên bao bì, đầu óc choáng váng ngây người.
Không phải là trà sữa sao?
Có ai lại đi mời người ta uống cái này đâu!
Chỉ có Lương Yên bưng một ly trà gừng đường đỏ, cảm thấy mỹ mãn uống một hơi.
***
Trên thế gian này chỉ có ba chuyện không thể nào che giấu được, đó là cảm lạnh, thích và nghèo túng.
Lương Yên vẫn không thể nào tránh khỏi, cô bị cảm, mặc dù trước đó đã được uống một cốc trà gừng đường đỏ ấm áp.
Nhưng trận cảm lạnh này đến quá nhanh tựa như một cơn bão.
Lưỡng Yên không muốn chỉ vì mình mà làm ảnh hưởng đến quá trình quay phim của “Nhân Tâm”, cho nên vẫn một mực chịu đựng cảm giác khó chịu trong người tiếp tục quay.
Nhưng mà bây giờ trời lại đang nổi gió lạnh, cô cảm thấy quả thực là lạnh thấu tim, đầu óc cũng hơi choáng váng quay cuồng.
Chung Trạch đang diễn chung cảnh quay với Lương Yên cũng phát hiện cô rất khác lạ, lo lắng hỏi: “Yên tỷ, chị không sao chứ?’’
Lương Yên lắc đầu: “Không có việc gì, khá tốt.’’
Chỉ là cảnh quay tiếp theo cô phải nói lời thoại.
Nhưng một lời còn chưa kịp nói ra thì Lương Yên đã “Hắt xì” hắt hơi một tiếng.
Cô vẫn không thể che giấu được chuyện mình bị cảm lạnh.
Chúng Trạch nhíu mày, nói với đạo diễn: “Đạo diễn, Yên tỷ bị cảm rồi, anh để cho cô ấy nghỉ ngơi một chút đi.’’
Lương Yên còn muốn khoát khoát tay nói rằng mình không sao đâu nhưng cánh tay kia lại giống như bị gãy thành từng khúc, làm thế nào cũng không thể nhấc lên nổi.
Cô từ bỏ, cam chịu số phần nghe đạo diễn để cho bác sĩ đến giúp cô đo nhiệt độ cơ thể.
Giống như các đoàn làm phim khác, để phòng ngừa xảy ra những chuyện không mong đợi “Nhân Tâm” cũng cho mời một đội ngũ y tế đi theo đoàn.
Lương Yên ngồi một bên nghỉ ngơi, nghiêm túc nhìn Đồng Lôi và Vương Nhất Lỵ quay phim.
Lúc hai diễn viên gạo cội của giới giải trí diễn chung với nhau, trong ánh mắt giống như bùng cháy những tia lửa rực rỡ.
Chung Trạch đi theo bên cạnh cô, không ngừng lẩm bẩm: “Yên tỷ à, chị cũng không thể bị công việc mà mặc kệ sức khỏe của mình được, chị xem những nghệ sĩ thế hệ trước chúng ta ở trong làng giải trí này đi, lúc về già sức khỏe lại xuất hiện đủ các vấn đề đấy thôi.’’
“Chung Trạch.” Lương Yên nghiêm túc nhìn hắn, hỏi: “Biết được quá nhiều chuyện sẽ bị giết người diệt khẩu đấy.’’
Chung Trạch: “……”
Chẳng mấy chốc bác sĩ đã đến, trước tiên đưa cho Lương Yên một ống cặp nhiệt độ cơ thể.
Vài phút sau, Lương Yên lấy nhiệt kế đưa cho bác sĩ.
Bác sĩ này là một người đàn ông trẻ tuổi, nhận thấy nhiệt kế nhìn xem, sau đó cau mày nói: “Nóng đến 39 độ rồi.’’
Đúng lúc Đồng Lôi vừa mới kết thúc cảnh quay đi đến nơi này, nghe được lời bác sĩ nói, ngạc nhiên nhìn về phía Lương Yên một cái.
Lương Yên sờ đầu, uể oải nói: “Vâng.’’
Chung Trạch sợ hết hồn: “Mẹ nó, chị sốt đến mức này rồi sao.’’
Đạo diễn cũng không thể ngờ Lương Yên lại đang phát sốt, rõ ràng nhìn qua khí sắc vẫn rất tốt cơ mà.
Cũng may các cảnh quay hôm nay của Lương Yên cũng đã xong hết rồi, không còn việc gì làm nữa hắn lập tức cho cô về nhà nghỉ ngơi.
Lương Yên lê bước chân nặng nề rời khỏi phim trường.
Đồng Lôi đưa mắt nhìn theo những nhịp bước lảo đảo không vững của Lương Yên, lại nhìn thoáng qua biểu cảm trên mặt cô một chút, vẻ mặt hết sức phức tạp.
Loại tâm tình này giống như vốn dĩ bạn là một con sói mạnh mẽ trong khu rừng, nhưng một ngày nào đó bỗng nhiên trở thành một chú dê con yếu ớt, không hề có lực sát thương nào nhưng vẫn kiên trì chống đỡ đến cùng.
Cuối cùng Đồng Lôi vẫn quyết định gọi điện cho Lục Lâm Thành, người này mặc dù nói là đến thăm bạn nhưng ngay cả mặt mũi cũng không thấy, trước khi rời đi còn tặng cho đoàn làm phim “Trà gừng đường rõ”, rõ ràng là khẩu thị tâm phi, miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo.
“Này, vợ trước của cậu đang phát sốt đấy, 39 độ.’’
“Tôi chỉ nói với cậu một tiếng thế thôi, không có ý gì khác đâu.’’
***
Lần này Lương Yên thực sự ốm rất nghiêm trọng, cô một mình một người quay về phòng trọ, ngay lập tức lên giường nằm.
Vừa vào trong chăn, cô cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, mí mắt cũng dán chặt vào nhau.
Lương Yên ngủ một giấc, sau đó bị tiếng chuông cửa bên ngoài đánh thức.
Cô không muốn rời giường đi mở cửa chút nào, trở mình tiếp tục ngủ, sau đó kéo chăn trùm kín người, nhưng tiếng chuông vẫn cứ vang lên, Lương Yên không ngủ được, chẳng còn cách nào khác đành phải đứng dậy đi ra cửa.
“Ai vậy?’’ Cô hơi tức giận mở cửa ra.
……
Lương Yên tiếp tục đi ngủ.
Lục Lâm Thành ngồi trên ghế sô pha trong chốc lát, nhìn quanh quan sát cách bài trí căn hộ nơi Lương Yên đang ở, sau đó đứng dậy đi đến phòng ngủ của cô.
Lương Yên ngủ rồi, đôi môi khẽ mấp máy tựa như như đang muốn nói gì đó.
Lục Lâm Thành vô thức cúi người xuống.
“Mệt quá… Nặng quá…’’
Lục Lâm Thành nghe không hiểu.
“Cái gì mệt quá, cái gì nặng quá cơ?’’ Anh nhẹ giọng hỏi.
Đối mặt người phụ nữ vẻ mặt nhợt nhạt ốm yếu đang nằm trên giường, giọng nói anh không tự chủ mà trở nên dịu dàng ôn nhu.
“Tạ nặng quá.’’ Lương Yên đột nhiên nức nở hai tiếng, “Em không thể nâng nổi, quá nặng.’’
Lúc này Lục Lâm Thành mới hiểu Lương Yên đang nằm mơ thấy khi cô còn nhỏ ở trong trường thể thao luyện tập cử tạ.
Trước kia anh chưa bao giờ nghe Lương Yên kể về gia đình, hay về thời thơ ấu của mình, anh vẫn luôn cho rằng chắc hẳn cô phải được sinh ra trong một gia đình bình thường nào đó, cho cho đến khi nhìn thấy bức ảnh chụp huấn luyện cử tạ của Lương Yên trong hot search lần đó.
Chiếc áo lót ố vàng, hai gò má phúng phính cao nguyên đỏ bừng, còn có ánh mắt kiên cường lúc nâng cây tạ nặng nhọc.
Và cả Trần Tuyết Vân.
Năm đó cô cũng chưa từng nói với hắn Trần Tuyết Vân đã từng xuất hiện và tìm đến cô.
Tại sao lại không nói. Bây giờ anh rất muốn hỏi cô, nhưng đáng tiếc cô lại bị mất trí nhớ, thậm chí ngay cả bản thân anh cũng không thể nhớ nổi.
Lục Lâm Thành trầm mặc, ánh mắt rơi vào trên đôi môi khô khốc vì sốt cao của Lương Yên.
Lục Lâm Thành đi rót một ly nước, lúc quay lại trong lòng bàn tay có thể mấy viên thuốc màu trắng.
Anh chưa từng chăm sóc người ốm bao giờ, vì thế lúc đút nước cho Lương Yên không cẩn thận làm đổ, một ít nước chảy từ cằm cô vào trong cổ áo.
Cô sở hữu một làn da trắng nõn nà không tì vết, xương quai xanh quyến rũ nổi bật.
Anh và Lương Yên đã kết hôn hơn hai năm.
Yết hầu Lục Lâm Thành khẽ nhúc nhích, cố gắng kiếm chế ham muốn đang trào dâng trong lòng, nhưng cơ thể lại không nghe theo bộ não, anh cảm thấy hơi xấu hổ.
Lục Lâm Thành dứt bỏ tạp niệm đen tối, đưa thuốc hạ sốt đến trước mặt Lương Yên: “Lương Yên, uống thuốc đi.’’
Có thể là vì nước chảy trong quần áo khiến Lương Yên có chút không thoải mái, cô nhắm chặt hai mắt kéo cánh tay anh, giọng nói hơi hàm hồ không rõ: “Không uống.’’
Lục Lâm Thành đặt viên thuốc kề sát bên môi cô: “Lương Yên, dậy uống thuốc xong rồi hẵng ngủ tiếp.’’
Lương Yên không để ý đến.
Lục Lâm Thành hơi tức giận, dứt khoát nâng Lương Yên lên, nói: “Lương Yên, nhanh dậy uống thuốc nào.’’
Lương Yên mơ mơ màng màng mở mắt ra, khuôn mặt người trước mắt vô cùng quen thuộc, rất giống chồng cũ của cô.
Nhưng Lục Lâm Thành sao có thể biết cô đang bị bệnh được chứ. Không phải anh ta.
Lương Yên loại bỏ chồng cũ ra khỏi ra khỏi đáp án, vì thế lại cho rằng người này chính là “Tiểu Lục Lâm Thành” Chung Trạch.
Chậc chậc, tiểu tử này, ở đoàn làm phim thì mở miệng ra là một Yên tỷ, hai Yên tỷ.
Lương Yên đưa tay ra…
“Bốp” một tiếng, lòng bàn tay nóng bừng vì sốt cao tựa như đang vô tình đạp chết một con muỗi đánh vào sau gáy “Chung Trạch”.
“Tại sao cậu không gọi tôi là Yên tỷ nữa?’’