Chương 21
Ngày thứ hai mươi mốt xem tiền như rác
Không gian bên trong xe cực kỳ rộng, tài xế trung niên được đào tạo rất tốt, hai tay vẫn luôn đặt trên vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, bất kể phía sau có âm thanh hay động tĩnh gì cũng tuyệt đối không nhìn kính chiếu hậu.
Lực tay của Cố Minh Cảnh rất lớn, Sở Tích bị cái tay này nắm gáy nên nhất thời không thể tránh thoát, cô nức nở, nắm tay không ngừng đánh lên ngực anh lại giống như đánh lên bông, người đàn ông này một chút cũng không có phản ứng.
Cuối cùng Sở Tích có hơi nóng nảy, cắn một cái lên môi Cố Minh Cảnh, người đàn ông lập tức ăn đau, lúc này mới buông ra.
Tiếp theo, một tiếng “Chát” giòn vang.
Đầu Cố Minh Cảnh hơi lệch, lòng bàn tay Sở Tích cũng đau âm ỷ.
Tài xế trung niên vẫn luôn nhìn thẳng phía trước, sau khi nghe thấy âm thanh này cả người liền cứng đờ.
Trong xe cực kỳ yên tĩnh, âm thanh thở dốc của Sở Tích đặc biệt rõ ràng, mãi đến khi cô cảm thấy lòng bàn tay phải ẩn đau mới ý thức được bản thân vừa mới làm gì. Sở Tích lập tức xoay người muốn mở cửa xe rời đi, nhưng lại phát hiện cửa xe đã khóa từ lúc nào.
“Mở cửa.” Sở Tích nghiêng người nói với tài xế ngồi phía trước.
Tài xế ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời nói của cô, giống như chưa từng nghe thấy, ngồi thẳng lưng không nhúc nhích.
Sở Tích lại gạc khóa xe thêm hai lần nữa nhưng cũng vô ích, cô nắm nắm tay phải, sau đó cẩn thận xoay người lại.
Lúc này Cố Minh Cảnh đang nhìn cô, mày anh hơi nhíu lại, đôi mắt hẹp dài, con người đen nhánh không thấy đáy, áp lực toàn thân phát ra mạnh đến nỗi không khí xung quanh dường như đều đóng băng lại.
Lúc này Sở Tích mới bắt đầu sợ hãi thật sự, vẫn luôn không ngừng dịch chuyển ra xa Cố Minh Cảnh, cuối cùng gần như là đem toàn bộ cơ thể dán lên vách xe, một tay còn không ngừng gạc khóa xe, giống như cầu nguyện cửa xe có thể bị cô mở ra trong chớp mắt, sau đó mở cửa chạy đi.
Lần trước ở khách sạn tranh luận một hồi còn chưa tính, lần này cô vậy mà lại động tay đánh Cố Minh Cảnh.
Cô đánh kim chủ tiền nhiệm.
Cô tự tay đánh kim chủ tiền nhiệm hô phong hoán vũ tài sản kếch xù.
Cô tự tay đánh kim chủ tiền nhiệm mà trước kia ngay cả nói chuyện lớn tiếng với anh ta cô cũng không dám.
Cố Minh Cảnh dịch chuyển người.
Sở Tích lập tức căng thẳng, cả người cô cứng đờ, ánh mắt nhìn Cố Minh Cảnh giống như thú nhỏ đối mặt với kẻ thù, rõ ràng là tràn ngập sợ hãi nhưng lại không muốn yếu thế.
Người sai rõ ràng là anh ta, dựa vào cái gì vừa lên xe anh ta liền nhào đến hôn cô.
Cố Minh Cảnh nhẹ nhàng nghiêng người về phía Sở Tích dò xét.
Sở Tích lập tức không tự chủ được “hớ” một tiếng, tay nắm chặt phía dưới ghế dựa, cực lực áp chế nỗi sợ hãi.
Cô cho rằng Cố Minh Cảnh sẽ càng tiến lại gần hơn nhưng không ngờ anh ta ngồi lại như cũ, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, nhàn nhạt nói với tài xế:
“Lái xe.”
Trong xe rất yên tĩnh, hai người đều không nói chuyện, trên đường đi Sở Tích giống như ngồi trên đống lửa, rốt cuộc xe cũng ngừng trước cửa một nhà hàng tư nhân.
Sở Tích cũng không lạ nơi này.
Trước kia cô và Cố Minh Cảnh đã đến nhà hàng này vài lần, bên ngoài thoạt nhìn không có gì nổi bật nhưng nhà hàng này không phải lúc nào cũng nhận khách, họ chỉ nhận khách đã hẹn trước, hơn nữa mỗi ngày chỉ tiếp đãi vài bàn. Dù có nhiều tiền đi nữa nhưng không hẹn trước cũng vô dụng, dĩ nhiên, giá một ly nước chanh ở đây cũng đắt đến nỗi Sở Tích phải mắng thầm.
Sở Tích không ngờ Cố Minh Cảnh sẽ mang cô đến đây, bất đắc dĩ đành phải căng não đi vào.
Hai người ngồi đối diện, nhân viên phục vụ đem một chén canh cá đặt lên bàn: “Hai vị dùng từ từ.”
Sở Tích vẫn ngồi bất động, Cố Minh Cảnh đã cầm đũa lên: “Ăn đi.”
Vì thế Sở Tích hoàn toàn rơi vào mông lung.
Cố Minh Cảnh đến nhà trọ chờ cô, sau đó giống như tội phạm bắt cóc đem cô trói lên xe, ăn một cái tát cũng không có phản ứng, dọc đường đi không nói lời nào khiến cô sợ đến mức tim muốn vọt ra ngoài. Kết quả, mục đích cuối cùng chính là mang cô đến đây ăn cơm?
Cố Minh Cảnh đã ăn được một đũa, phát hiện Sở Tích ngồi đối diện vẫn ngây ra, ngay cả tay cũng chưa đặt lên bàn.
Anh buông đũa, nhíu mày hỏi: “Không hợp khẩu vị?”
Sở Tích lắc đầu, cô nghĩ nghĩ rồi cầm đũa lên gắp món vừa rồi Cố Minh Cảnh đã ăn.
Bầu không khí của bữa cơm rất kỳ dị, mỗi món mà Sở Tích ăn đều là chờ Cố Minh Cảnh gắp trước rồi cô mới dám ăn.
Cô sợ Cố Minh Cảnh hạ độc trong đồ ăn, sợ anh ta muốn độc chết cô.
Sau khi cơm nước xong liền đi về, lúc này Sở Tích mới bị trợ lý Cao tìm nói chuyện.
“Cô Sở.” Trợ lý Cao cười thân thiện, “Cô cũng thấy thái độ của tổng giám đốc Cố rồi đấy, nói vậy chắc cô cũng hiểu được ý tứ của tổng giám đốc Cố.”
Anh ta giống như có ma thuật, vừa nói vừa lấy một tờ giấy từ phía sau ra, bên trên viết đầy chữ, đưa đến trước mặt Sở Tích: “Đây là hợp đồng tổng giám đốc Cố đã soạn lại, điều kiện so với hợp đồng trước đó của cô tốt hơn rất nhiều, cô xem kỹ lại đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên luôn.”
“Tổng giám đốc Cố thật sự rất để tâm đến cô, cô xem chỗ này, ‘Không ngoại trừ khả năng sau này trở thành bạn gái’, đây là chính miệng tổng giám đốc Cố cố ý dặn dò thêm vào.”
Đầu tiên Sở Tích ngây ra, sau đó nghe được câu ‘Không ngoại trừ khả năng sau này trở thành bạn gái’ kia, đột nhiên cười ra tiếng.
Nói vậy thì Cố Minh Cảnh đưa cô đi ăn cơm không phải là mục đích cuối cùng, cái hợp đồng này mới là mục đích cuối cùng.
Không ngoại trừ khả năng sau này trở thành bạn gái, nhượng bộ đến như vậy à, có phải cô còn phải quỳ xuống cảm tạ ân đức của tổng giám đốc Cố?
Sở Tích nhịn xuống cảm xúc muốn lật bàn ngay bây giờ, hít một hơi, nhìn trợ lý Cao: “Trợ lý Cao, có phải anh cảm thấy bộ dạng tôi rất giống tình nhân không?”
Trợ lý Cao: “?”
Sở Tích: “Cố Minh Cảnh có phải cũng cảm thấy bộ dạng tôi rất giống tình nhân không? Trời sinh ra là mạng tình nhân?”
Trợ lý Cao hiểu ý, vội vàng khuyên nhủ: “Cô Sở, đây là chuyện tốt, cô lần nữa…”
“Đưa chuyện tốt này cho anh, anh có muốn hay không?” Sở Tích ngắt lời trợ lý Cao, cô hỏi lại.
Trong lúc nhất thời, trợ lý Cao không trả lời được.
Sở Tích bắt đầu bực mình: “Ai thích ký thì ký, anh ra bên ngoài hét lên thử xem, bảo đảm có vô số người nguyện ý ký.”
Sở Tích cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài, trợ lý Cao đuổi theo hai bước: “Ây da cô Sở, cô Sở, cô…”
“Ây da!” trợ lý Cao cầm chặt hợp đồng nhìn bóng lưng Sở Tích, thất bại dậm chân.
Sở Tích tự bắt xe về nhà.
Chuyện đầu tiên cô về nhà chính là lấy điện thoại ra gọi cho bà nội.
Mỗi lần về nhà bà nội đều nhắc đến cháu rể.
Biểu cảm Sở Tích chết lặng, rốt cuộc cũng nói ra câu nói có thể khiến cô cảm thấy được giải thoát:
“Bà nội, con và Cố Minh Cảnh đã chia tay.”
********
Hai ngày sau là thứ hai, chương trình 《 Chúng Ta Là Bạn Học 》 ghi hình đúng dự kiến.
Chương trình được ghi hình tại một ngôi trường công lập trong thành phố. Vì là thứ hai nên có không ít xe riêng và xe điện đậu trước cổng trường, học sinh mặc đồng phục nối nhau đi không dứt, nói chuyện ríu rít vô cùng náo nhiệt.
Sở Tích mặc đồng phục mà tổ chương trình đã đưa cho cô trước đó, trên lưng đeo cặp sách, đứng trước cổng trường ngẩng đầu nhìn bảng hiệu.
Bởi vì mặc đồng phục nên đám học sinh vội vàng đến lớp cũng chưa ai chú ý đến cô. Trước cổng trường có nhân viên bảo vệ kiểm tra thẻ học sinh, Sở Tích thấy phía trước có một bạn học nhuộm tóc đã bị ngăn lại, cô đi đến cổng, ngoan ngoãn đem thẻ mà tổ chương trình phát cho nhân viên bảo vệ xem.
Nhân viên bảo vệ dường như cũng không nhìn, trực tiếp khoát tay nói: “Vào đi.”
Đúng 8 giờ sáng, tập đầu tiên của《 Chúng Ta Là Bạn Học 》chính thức phát sóng.
So với mức độ náo nhiệt khi phát sóng 《 Trái Tim Dũng Cảm 》 mà nói thì lượng người xem qua mạng của《 Chúng Ta Là Bạn Học 》 chỉ khoảng vài chục ngàn, thậm chí còn kém hơn một số người nổi tiếng trên mạng livestream, vô cùng thê thảm.
Bình luận ít đến nỗi có thể đếm được, vài cái trôi thưa thớt trên màn hình, trên cơ bản đều là fans của Sở Tích. Nhưng như vậy cũng có chỗ tốt, so với những