Chương 59
Ngày thứ năm mươi chín xem tiền như rác
Sở Tích đối với danh xưng “Nhị Cẩu” này đã có thể chấp nhận rồi, nhưng lúc nhìn đến hai chữ “Cẩu Ca” thì sửng sốt một chút.
Sau đó ôm điện thoại yên lặng quay đầu lại, lén lút nhìn thoáng qua Cố Minh Cảnh không biết đang làm gì đó trên điện thoại.
Hôm nay anh mặc vest đen, đầu tóc gọn gàng không chút cẩu thả, lúc này đang dùng tư thế lười biếng ngồi trên sô pha, anh hơi cúi đầu, từ góc độ này nhìn qua càng thấy rõ hơn sóng mũi cao thẳng và đường nét khuôn mặt anh, chỉ đơn giản là ngồi một chỗ nhưng vẫn khó nén được khí chất cao quý và ưu nhã.
…… Cẩu Ca.
Sở Tích nghĩ đến đây thiếu chút nữa là không nhịn được cười, dường như Cố Minh Cảnh đã phát hiện cô đang nhìn anh, lập tức quay đầu qua.
“Cười gì đó?” Cố Minh Cảnh ngẩng đầu hỏi, anh cảm thấy Sở Tích cười rất kỳ lạ, chắc chắn là không có chuyện gì tốt rồi.
“Không... không có gì.” Sở Tích cuống quýt phủ nhận, cô thấy ánh mắt Cố Minh Cảnh rõ ràng là không tin, vì thế lại hỏi, “Cố Minh Cảnh, à… lúc nhỏ anh có nhũ danh gì không?”
Cố Minh Cảnh suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có.”
“Ừm.” Sở Tích trả lời.
Cố Minh Cảnh nhướng mày: “Em có không?”
“Em?” Sở Tích liếc anh một cái, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, “Đương nhiên là có rồi.”
Vừa đáng yêu vừa rất ý nghĩa, vì là “Trừ tịch(*)” nên gọi là “Niên Niên”.
(*)Trừ tịch: giao thừa.
Cố Minh Cảnh hướng lại gần cô một chút: “Gọi là gì?”
Sở Tích phồng má suy nghĩ.
Nhũ danh là để người lớn trong nhà gọi, cha mẹ đã đi rồi, hiện tại cũng chỉ có bà nội gọi, nếu bị Cố Minh Cảnh gọi cô như vậy thì nghe sao cũng cảm thấy bản thân giống một đứa trẻ, cô lại không phải là đứa trẻ.
Hiện tại Cố Minh Cảnh rất có hứng thú với nhũ danh của Sở Tích, tiếp tục hỏi: “Là gì?”
Con gái thường dùng là gì nhỉ? Điềm Điềm? Bối Bối? Bảo Bảo?
Cố Minh Cảnh nghĩ những từ đáng yêu như vậy rất có khả năng là nhũ danh của Sở Tích, dường như nghĩ đến dáng vẻ Sở Tích khi còn nhỏ, khóe môi mang theo ý cười.
Sở Tích hắng giọng, nhìn Cố Minh Cảnh, vô cùng nghiêm túc nhả ra hai chữ: “Thúy Hoa.”
Cố Minh Cảnh: “………………”
Sở Tích cười ha ha ha không ngừng.
Cố Minh Cảnh xụ mặt kéo gương mặt nhỏ của Sở Tích đối diện với anh: “Rốt cuộc là cái gì?”
Hai má Sở Tích bị anh bóp, môi chu ra giống như cá vàng, cô rất bất mãn về việc Cố Minh Cảnh công kích mặt mình, vô cùng khí phách trả lời: “Không nói.”
Cố Minh Cảnh siết tay hơn một chút, môi Sở Tích lại chu cao một chút, anh kề sát vào: “Vậy sau này sẽ là Sở Thúy Hoa.”
Sở Tích: “………………” Là cô tự đào hố cho mình rồi.
Hơn nữa bị bóp mặt thật sự là mất hết hình tượng, rõ ràng trước kia lúc cô làm tình nhân cũng không bị bóp mặt như vậy, Sở Tích kéo tay Cố Minh Cảnh ra, dường như có chút tức giận: “Anh mới là Thúy Hoa, buông ra, buông em ra!”
Cố Minh Cảnh cũng không chọc cô nữa, biết điều buông tay ra, Sở Tích chỉ cảm thấy quai hàm hơi đau, còn chưa kịp thở thì môi được bao phủ bởi sự ấm áp.
“A!” Sở Tích nắm tay đấm lên ngực anh hai cái cũng vô ích, đành phải nhắm mắt nhẹ nhàng đáp lại.
Nụ hôn hôm nay đặc biệt mãnh liệt, dường như ngày càng có tính chiếm hữu, Cố Minh Cảnh tiến gần một chút rồi lại một chút, Sở Tích chậm rãi lùi về phía sau, lui đến cuối cùng cả người tựa vào sô pha, không còn chỗ lui nữa.
Không gian chật chội, Sở Tích thiếu oxy nên có chút choáng váng, màn đêm yên tĩnh, nam nữ ở cùng một chỗ.
Cô không nhịn được mà “Ưm” một tiếng.
Tiếng kêu này khiến cho trái tim rung lên một chút, Cố Minh Cảnh ngửi được hương thơm trên người cô, con ngươi sâu hút, nhìn thấy hai má cô ửng đỏ, ánh mắt mê ly liền ôm lấy eo, muốn ôm vào phòng ngủ.
Sở Tích lại cảm thấy trước mắt cô bay đầy sao, không thể phân biệt đúng sai, chỉ cảm thấy bản thân đang rời khỏi mặt đất.
Bỏ đi, cô không nên nghĩ nhiều, nhắm mắt nghĩ nghĩ.
Cố Minh Cảnh bế Sở Tích trong lòng ngực, cô ngoan ngoãn lạ thường, còn có chút mê muội, đang chuẩn bị rời đi thì trong không khí bất ngờ vang lên tiếng chuông điện thoại.
Cùng với âm thanh “Buzz… Buzz” khi điện thoại rung.
Màn hình điện thoại bị Sở Tích ném trên sô pha sáng lên.
Giây tiếp theo, người trong lòng ngực liền mở mắt, nhảy xuống, chạy đến sô pha cầm điện thoại lên.
Gương mặt Sở Tích đỏ bừng cầm điện thoại, trái tim nhỏ bé đập “thình thịch”, “thình thịch”.
Nếu chuông điện thoại không đột ngột vang lên, sợ là cô đã mơ màng hồ đồ đi theo vào.
Sở Tích nuốt một ngụm nước miếng, nhìn thấy người gọi đến là “Phó Bạch”, cô ghé người vào sô pha, đưa lưng về phía Cố Minh Cảnh hiện tại đã không biết đang là biểu tình gì, sau đó bắt máy.
“Alo.” Sở Tích vừa lên tiếng thì giọng nói hưng phấn của Phó Bạch lập tức truyền đến, “Chúc mừng! Chúc mừng! Thật tốt quá!”
Sở Tích không thể không dời điện thoại ra xa tai: “Sao… sao vậy? Em trúng số?”
“Không có trúng số, mà là còn hơn trúng số.” Giọng nói Phó Bạch vẫn khó nén được kích động: “Bên kia vừa liên lạc với anh, đã có kết quả thử vai《 Vực Thẳm Sương Mù 》rồi, nữ chính đã xác định là em.”
“Em…” Sở Tích đơ cả người, giống như không thể tin được, sau đó lông tơ cả người dường như dựng thẳng lên, “Thật sao? Không đúng, sao lại nhanh như vậy?” Cô cẩn thận hỏi, giống như sợ hãi giây tiếp theo sẽ nghe được câu nói hôm nay là ngày cá tháng tư.
Phó Bạch ở đầu dây bên kia hít hai hơi, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại: “Đương nhiên là thật, quyết định một nhân vật không phải chuyện nhất thời, đã xác định hết rồi, hai ngày nữa qua đó ký hợp đồng và chụp ảnh tạo hình, sau đó bên điện ảnh Thâm Hải sẽ công bố vai chính lên Weibo.”
“Không có đi cửa sau, hôm nay đạo diễn và nhà sản xuất đều nhất trí đồng ý vai nữ chính là em.”
“Em giỏi quá, anh biết em có thể làm được mà!”
“À, được.”
Sở Tích ngơ ngác cúp điện thoại, có mất nửa phút mới tiếp thu được sự thật này, sau đó kích động đấm lên sô pha.
Cô kích động đến nỗi thiếu chút nữa là bật khóc, không ngừng đấm sô pha, cố nén tiếng thét chói tai, không thể chờ đợi nổi mà tìm người chia sẻ niềm vui, sau đó quay đầu lại nhìn Cố Minh Cảnh, lập tức tiến đến ôm chầm lấy anh.
Cố Minh Cảnh nghe đoạn đối thoại giữa hai người cũng đoán được là chuyện gì, vỗ nhẹ lưng Sở Tích: “Chúc mừng.”
Sở Tích cảm thấy cả người vẫn lâng lâng như cũ, qua hồi lâu mới ổn định được cảm xúc, chậm rãi buông Cố Minh Cảnh ra.
Sở Tích nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường, cúi đầu hỏi: “Chừng nào anh đi vậy?”
Khuya rồi, cô buồn ngủ.
Cố Minh Cảnh nghe được lệnh đuổi thì nghẹn họng lại, vừa định duỗi tay ra thì Sở Tích đã trốn ra phía sau hai bước: “Anh không được làm bậy nha!”
Cùng với người vừa rồi ngoan ngoãn tùy ý để người ta sắp xếp trong ngực anh như hai người khác nhau.
Cũng là vì cuộc điện thoại kia.
So với Sở Tích chân mày khóe mắt đều là tươi vui thì vẻ mặt Cố Minh Cảnh lúc này tối sầm lại.
Người kia gọi là cái gì Bạch đúng không?
Phòng làm việc dù đổi thành trại nuôi heo, nuôi vịt hay gì gì đó thì vẫn không thể