Edit: SHERRY
Beta: Nhi Hồng Tửu
Kết hôn quả thật là một cuộc tác chiến trường kỳ, từ khâu chuẩn bị phòng tân hôn, chụp hình cưới cho đến ngày tổ chức hôn lễ, làm hết cũng mất nửa năm.
Vấn đề chuyên ngành của Sở Tích cũng đã xác định, tháng chín là bắt đầu khai giảng, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ còn hơn hai tháng, thời gian căn bản là không kịp.
Cho nên Sở Tích cảm thấy kết hôn vào dịp nghỉ đông rất thích hợp, cô còn có thể mời bạn học mới.
Thậm chí cô còn thấy đến nghỉ đông cũng còn quá sớm, chờ đến khi tốt nghiệp rồi kết hôn cũng không muộn.
Kết quả Cố Minh Cảnh lại nói với cô là mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, ngày lành cũng đã chọn, tháng sau kết hôn, tháng sau nữa đi du lịch tuần trăng mật, sau khi trở về liền đúng lúc khai giảng.
Sau khi Sở Tích nhìn thấy ngày kết hôn thì trợn mắt há hốc mồm, đột nhiên có một loại cảm giác mình lên thuyền giặc.
Cô nhìn qua chiếc nhẫn lấp lánh cực nặng trên tay, lập tức cởi ra: "Anh vậy mà chọn thời gian kết hôn sau lưng em, anh tự tin như vậy à? Anh có nghĩ tới chuyện lỡ như em không đồng ý lời cầu hôn của anh thì làm sao không?"
"Nửa năm trước đã bắt đầu chuẩn bị, em học hành rất vất vả nên không nói cho em biết." Cố Minh Cảnh cầm lấy chiếc nhẫn đeo lên lại cho Sở Tích, "Không phải Niên Niên cũng đồng ý rồi sao, sao có thể đổi ý chứ?"
"Vậy cũng không được, em đồng ý gả cho anh nhưng lại không đồng ý gả cho anh ngay lập tức." Sở Tích nghe được hai chữ "Niên Niên" vẻ mặt có chút bối rối, "Không được gọi là Niên Niên.".
Cô cảm thấy kỳ quái: "Vả lại, cho dù em không đổi ý, thế nhưng còn bà nội em, bà nội em còn chưa đồng ý đâu!"
"Cho nên không thể."
Cố Minh Cảnh nghe xong nở nụ cười, sờ lên mặt Sở Tích nói: "Thời gian tổ chức hôn lễ là anh và bà nội đã cùng nhau chọn."
Sở Tích: "..."
Tự bế.
Lần đầu tiên Cố Minh Cảnh biết được nhũ danh của Sở Tích là từ bà nội của cô, Sở Tích phát âm gần giống giao thừa, cho nên nhũ danh là Niên Niên.
Anh cực kỳ thích nhũ danh này của cô, sau đó liền gọi cô là Niên Niên, Sở Tích bị người không phải là trưởng bối của mình gọi nhũ danh khiến cho tai đỏ lên, đe dọa rất lâu Cố Minh Cảnh mới không treo cái nhũ danh ngây thơ này bên miệng mỗi ngày.
Chỉ là đôi khi anh vẫn sẽ gọi, nhất là lúc trời tối, cô nghe thấy là mặt đỏ tới tận tai.
Năm ngoái đưa Cố Minh Cảnh về nhà gặp bà nội, nói mình và tiểu Cố sau khi chia tay lại hợp lại một lần nữa, bà nội nhìn ảnh chụp hai năm cuối cùng cũng gặp được người thật, coi như hài lòng.
Chỉ là sau này khi nghe Cố Minh Cảnh vô ý nói ra chuyện dưới mông Sở Tích có một nốt ruồi nho nhỏ, đánh Sở Tích một trận, bà cụ rất truyền thống, tuy chỉ trách móc không đánh Cố Minh Cảnh nhưng thái độ rõ ràng không tốt như lúc trước.
Về sau Sở Tích vội vàng học tập, bởi vì giáo viên phù đạo ở trong thành phố nên cô cũng phải ở thành phố.
Cố Minh Cảnh đi thăm bà không ít lần, Sở Tích không biết Cố Minh Cảnh cho bà mình uống thuốc mê gì mà lúc Tết, thời điểm anh và cô cùng nhau về nhà, bà nội đối xử với Cố Minh Cảnh rất nhiệt tình, dường như không để ý đến chuyện nốt ruồi kia nữa, suýt chút nữa còn gạt cháu gái ruột sang một bên.
Sở Tích lúc ấy liền có cảm giác bị bà nội cho thất sủng, kết qua bây giờ lại cùng Cố Minh Cảnh quyết định xong hết cuộc sống của cô.
Chuyện này rõ ràng là ác bá ép hôn!
Mặc dù Sợ Tích đối với loại hành vi quyết định thời gian mà không nói cho cô có chút bất mãn, nhưng vẫn đưa Cố Minh Cảnh đến trước mộ của ba mẹ.
Hôm nay cô đưa con rể tới.
Cô muốn nói mình có lỗi với ba mẹ, mình đã từng bắt đầu với Cố Minh Cảnh như thế.
Nhưng mà tình huống năm đó, cô thật sự không biết phải làm sao, cô thật sự không còn cách nào khác nữa, ngày nào bệnh viện cũng thúc giục tiền viện phí, không có tiền bác sĩ liền không kê đơn thuốc.
Cô muốn bà nội sống tiếp, còn có thể cứu thì sẽ dốc hết toàn bộ sức lực, ba mẹ đã không cần cô rồi, cô không muốn thế giới sau này chỉ có mình cô lẻ loi trơ trọi một mình.
Bây giờ mọi thứ đều phát triển theo hướng tốt, mỗi tuần bà nội thường lọc máu hai lần, bệnh tình rất ổn định, cô cũng đã thi đậu một trường đại học không tệ lắm.
Sau đó muốn kết hôn với người đàn ông bên cạnh.
Cô hy vọng ba mẹ có thể tha thứ cho cô đã từng ở tình huống kia, lựa chọn việc đó.
Cố Minh Cảnh nghe được tiếng khóc của Sở Tích, một tay cầm ô, tay kia đưa khăn tay cho Sở Tích.
Anh nhìn cặp vợ chồng trung niên trên bia mộ, trong lòng hứa hẹn, liên quan đến chuyện Sở Tích đi cùng anh cả đời.
Cố Minh Cảnh không tùy tiện hứa hẹn, nhưng chỉ cần anh hứa thì vĩnh viễn sẽ làm được.
Thời điểm về nhà trời đã tối muộn, mưa cũng từ từ hết, không khí có chút ấm ướt lành lạnh, cực kỳ trong sạch dễ chịu.
Dì Trần làm một bàn lớn đồ ăn, Cố Minh Cảnh khen tay nghề của dì tốt, dì Trần cười không ngậm miệng được, bà nội Sở cũng cười theo, gắp cho Cố Minh Cảnh và Sở Tích không ít đồ ăn.
Lúc chiều Sở Tích có khóc nên khẩu vị không tốt lắm, bà nội Sở thấy hốc mắt cô ửng đỏ, biết cô đến thăm mộ rồi đau lòng, cũng không có bắt cô ăn nhiều, lại đau lòng cháu gái ăn ít, ban đêm còn cố ý nấu bữa ăn khuya cho cô.
Ăn xong bữa khuya, người già thường ngủ sớm, ngáp một cái liền trở về phòng, Sở Tích cũng sớm đi lên tầng.
Cô tắm rửa xong quay về phòng ngủ, Cố Minh Cảnh đang ngồi trên giường cô xem gì đó.
"Xem gì thế?" Sở Tích đi đến nhìn xem, trong phòng chứa tất cả mọi thứ từ nhỏ đến lớn của cô, Cố Minh Cảnh không biết từ chỗ nào lấy ra một tập ảnh khi còn bé của cô.
Tấm ảnh thứ nhất là lúc cô một trăm ngày tuổi, khuôn mặt nhỏ thon gọn bây giờ ngày xưa là một gương mặt nhỏ mũm mĩm, được ai đó đưa tay ra giữ ngồi trên chiếc sô pha kiểu cũ, trên trán dùng son điểm một nốt ruồi duyên, cười vô cùng đáng yêu.
Sở Tích đặt cằm lên vai Cố Minh Cảnh, chỉ vào cánh tay trong tấm ảnh kia: "Đây là tay của ba em, ông ấy đang đỡ em đấy."
Cố Minh Cảnh dịu dàng nhìn đứa bé cực kỳ đáng yêu trong ảnh, sau đó lật từng bức ảnh.
Hai người ngồi