Chương 8
Ngày thứ tám xem tiền như rác
Nhiệm vụ huấn luyện ngày đầu tiên cũng xem như là nhẹ nhàng, bắt đầu bằng việc luyện tập đội hình đội ngũ, sáu người cao thấp mập ốm không đồng đều, có người đánh tay nhanh cũng có người nhấc chân cao, buồn cười nhất chính là tay chân Đổng Vi, dáng người anh ta là cao to nhất trong nhóm khách mời lại cũng là người không phối hợp được tay chân nhất.
“Trước tiên nâng chân phải, đánh tay trái, nhìn tôi.” tiểu đội trưởng Lưu kêu Đổng Vi bước ra khỏi hàng, tự mình đứng bên cạnh dạy anh ta.
“Rõ!” Đổng Vi đối chiếu với động tác nâng chân phải đánh tay trái của tiểu đội trưởng Lưu.
“Được, đi cùng tôi, chuẩn bị… một-hai-một… một-hai-một… một-hai-một…”
Tiểu đội trưởng hô khẩu hiệu rất có tiết tấu, đáng tiếc chỉ thấy Đổng Vi đi không được vài bước thì cánh tay giống như không kiểm soát được, lắc lư hai cái rồi lại đánh cùng hướng với chân.
Tiểu đội trưởng Lưu thấy Đổng Vi lại đánh tay chân cùng hướng liền nhịn không được mà nói: “Đồng chí nhìn chân nào của tôi nâng lên thì đồng chí nâng lên giống vậy, tôi đánh tay nào thì đồng chí cũng đánh tay tương tự như vậy, đã hiểu chưa?”
“Đã hiểu!” Đổng Vi trả lời vô cùng kiên định.
Hai người tiếp tục đi hai lần, kết quả Đổng Vi đi còn không bằng trước đó, vừa rồi ít nhất còn có thể đi tốt vài bước, hiện tại đi một bước liền nhìn tiểu đội trưởng một bước, vừa đi vừa nhìn nên quên mất tay chân của mình, một khi đã quên tay chân thì lại tiếp tục đánh cùng hướng.
Phương pháp dạy của tiểu đội trưởng Lưu chính là thực hành cho đến khi không được cũng phải thành được, anh ta kiên nhẫn cùng Đổng Vi tập luyện, rốt cuộc luyện đến lần thứ ba thì nhịp chân của hai cũng đồng bộ.
Không khí sân huấn luyện đột nhiên có chút yên tĩnh, chỉ có tiếng hô khẩu hiệu "Một-Hai-Một" của tiểu đội trưởng Lưu quanh quẩn.
Tiểu đội trưởng Lưu dẫn Đổng Vi đi một hồi mới phát hiện có chỗ không thích hợp, Đổng Vi thật vất vả mới cùng chính mình đồng bộ, thế nhưng vừa rồi anh liếc thấy Đổng Vi cái tên gia hỏa này vẫn đánh tay chân cùng hướng...
Tiểu đội trưởng Lưu đột nhiên phát giác một sự thật.
Đổng Vi rốt cuộc cũng cùng anh đồng bộ, nếu Đổng Vi đánh tay chân cùng hướng, vậy thì anh...
Màn hình chuyển theo thân ảnh hai người bọn họ, bọn họ đi hài hòa như vậy, tự nhiên như vậy, khí vũ hiên ngang như vậy, đương nhiên nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện hai người bọn họ đã vô tình hòa vào nhau, cùng nhau lặng lẽ đánh sai tay.
Tiểu đội trưởng Lưu ngừng lại.
Người xem ngồi trước màn hình cười đến phát điên, bình luận tràn ngập icon hahaha.
[Ha ha ha ha ha ha ha tiểu đội trưởng Lưu không sửa được Đổng Vi mà lại bị Đổng Vi sửa ngược lại, khiến tiểu đội trưởng đánh sai tay ha ha ha ha ha ha ha]
[Bộ dạng tiểu đội trưởng Lưu nghiêm trang đánh sai cũng rất đáng yêu a~.]
[Quả thật là giống hệt lúc tôi đi huấn luyện quân sự, một người đánh đúng tập cùng một đám người đánh sai ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Đổng Vi: Các người cười cái gì mà cười, coi chừng tôi đánh sai đó!]
[Bộ dạng tiểu đội trưởng Lưu đánh sai cũng rất đẹp nha, quả nhiên tất cả trai đẹp đều cống nạp cho tổ quốc.]
Không chỉ riêng gì người xem cười mà ngay cả năm khách mời còn lại trên sân huấn luyện nhìn thấy cảnh tiểu đội trưởng bình thường nghiêm khắc vậy mà lại bị Đổng Vi dẫn dắt một màn trên sân như vậy, bọn họ cũng không nhịn được mà bật cười.
Tiểu đội trưởng Lưu và Đổng Vi càng đi càng xa, năm người còn lại cũng thả lỏng, đứng nghiêng ngã trên sân huấn luyện.
Sở Tích nghe Vu Nhất Nguyên bên cạnh cười cũng không nhịn được mà cúi đầu cười trộm.
Dáng vẻ tiểu đội trưởng đánh sai cũng quá thú vị, trong đầu Sở Tích vẫn luôn nghĩ đến bộ dạng vừa rồi của Đổng Vi và tiểu đội trưởng, càng nghĩ càng buồn cười thế nên nhóm người bên cạnh không biết đã ngừng cười khi nào mà cô vẫn còn cúi đầu nhìn đất, đắm chìm trong thế giới nhỏ của mình mà cười trộm.
Sở Tích cười một hồi mới phát hiện có điểm không thích hợp.
Hình như có chút yên tĩnh.
Không có tiếng hô khẩu hiệu của tiểu đội trưởng, cũng không còn âm thanh cười trộm của Vu Nhất Nguyên, Sở Tích lặng lẽ ngẩng đầu, cô phát hiện Vu Nhất Nguyên bên cạnh không biết đã ngưng cười khi nào, lưng thẳng tắp, vẻ mặt nghiêm túc, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.
Những khách mời còn lại đều giống như Vu Nhất Nguyên, tư thế ngay ngắn.
Sở Tích mơ hồ cảm thấy lạnh sống lưng, cô sợ sệt ngẩng đầu, quả nhiên, đối diện là khuôn mặt nghiêm khắc của tiểu đội trưởng Lưu.
Tiểu đội trưởng Lưu: “Sở Tích, cười đủ chưa?”
Sở Tích: “...”
Thế giới này có một số việc chính là xui xẻo như vậy, rõ ràng là tất cả mọi người đều cười, tư thế của mọi người đều không đúng tiêu chuẩn, thế nhưng lại chỉ có Sở Tích là bị bắt tại trận.
Ánh mắt tiểu đội trưởng Lưu vô cùng nghiêm nghị: “Sở Tích, vừa rồi trước khi tôi đi đã nói như thế nào? Cho các đồng chí đứng nghiêm tại chỗ là để cho các đồng chí ngã trái ngã phải cười hi hi ha ha sao? Đồng chí nhìn lại bản thân mình hiện tại đi, có tác phong của một quân nhân không?”
“Tiểu đội trưởng, tôi...” Sở Tích giống như muốn tranh luận.
Bình luận lại bắt đầu loạn lên:
[Sở Tích không phải là muốn kéo những người còn lại theo chứ? Mẹ nó người phụ nữ này sao lại có thể ghê tởm như vậy!]
[Vừa rồi Nghiêm Chuẩn căn bản cũng chưa có cười, anh ấy là người nghiêm túc nhất, nếu Sở Tích dám nói đến Nghiêm Chuẩn thì bà đây liền cùng cô ta liều mạng!]
[Loại người này cũng thật là, bản thân xuống nước liền lập tức kéo người khác xuống theo, trời ạ, chơi vậy ai thèm làm bạn với cô ta nữa.]
[Đệch! Nếu chương trình này không có Sở Tích thì tốt rồi.]
[Các người làm sao vậy? Vừa rồi không phải nhóm khách mời còn lại cũng lười biếng sao? Cho dù Sở Tích có khai ra thì cô ấy cũng không làm sai.]
[Cũng tại cô ấy không có cảnh giác, trước kia các người đi học không phải cả lớp đều ồn ào cho đến khi chủ nhiệm đến sao? Lúc đó cũng chỉ có một mình các người ngốc nghếch ngồi giỡn, chủ nhiệm không phạt các người thì phạt ai?]
Sở Tích nói một được nửa liền thấy ánh mắt nghiêm khắc của tiểu đội trưởng Lưu, đột nhiên cô cúi đầu, mím môi nói: “Thật xin lỗi tiểu đội trưởng, là tôi lười biếng.”
Trước đó đơn vị sản xuất chương trình đã thông báo không cần vì Sở Tích là nữ mà ưu ái cô, tiểu đội trưởng càng thiết diện vô tư, tuyên bố xử phạt: “Đổng Vi sau khi kết thúc huấn luyện tiếp tục tập thêm một tiếng, Sở Tích sau khi huấn luyện tập thêm nửa tiếng.”
“Rõ!” Đổng Vi và Sở Tích đồng loạt hô.
Những người vừa rồi còn ầm ĩ cho rằng Sở Tích muốn kéo thêm người khác xuống nước cuối cùng cũng không lên tiếng nữa.
Hai bình luận ngắn trôi trên màn hình:
[Sở Tích đúng là xui xẻo.]
[Cũng thảm thật.]
Ngày huấn luyện đầu tiên kết thúc, tất cả mọi người đều đi ăn cơm chiều, trên sân huấn luyện chỉ còn lại có hai bóng người cô độc, mặt trời dần lặn, ánh hoàng hôn buông xuống đem bóng dáng hai người kéo dài thêm một chút.
“Một-hai-một! Một-hai-một! Trái-phải-trái! Trái-phải-trái! Một-hai-một!”
Sở Tích vừa hô khẩu hiệu vừa nhìn chăm chú vào động tác của Đổng Vi.
Tay chân lại tiếp tục cùng hướng, Đổng Vi cảm thấy thất vọng mà dừng lại, dường như có một số người bẩm sinh tay chân đã không thể phối hợp. Thế nhưng trong quân đội lại rất coi trọng sự nhịp nhàng, nếu là huấn luyện bình thường thì cũng cho qua, vấn đề quan trọng chính là đây cũng là phần kiểm duyệt cuối cùng mà chương trình “Trái tim dũng cảm” phối hợp tổ chức với quân khu xx, sáu người bọn họ cũng phải ở trong đội kiểm duyệt, tất cả mọi người đều đi đều với nhau, nếu có một người đi sai thì sẽ lập tức bị nhìn ra.
Sắc trời dần tối, Đổng Vi nhìn đồng hồ rồi nói với Sở Tích: “Em ở đây nửa tiếng rồi, mau đến nhà ăn ăn cơm đi.”
Sở Tích lắc đầu: “Không sao, em ở lại giúp anh tập, dù sao cũng đã trễ, trễ nhiều hay ít thì cũng vậy.”
“Hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên, cách ngày kiểm duyệt còn khá lâu, chắc chắn không thành vấn đề.”
Đổng Vi cảm kích trong lòng: “Tốt quá, anh nhất định sẽ tập thật tốt.”
Bầu trời dường như bắt đầu xuất hiện một vài ngôi sao, đèn cao áp trên sân huấn luyện cũng được bật, tổ chương trình đương nhiên sẽ không bỏ qua tiết mục phát huy sức mạnh tinh thần này, ống kính vẫn luôn ghi lại hình ảnh Sở Tích cùng Đổng Vi chăm chỉ luyện tập.
Năng lực tác chiến của tiểu đội trưởng Lưu tuy rất mạnh nhưng dạy học hình như không phải sở trường của anh ta, điều anh ta có thể làm nhiều nhất chính là khiến Đổng Vi nhìn theo anh ta, ngược lại là Sở Tích vẫn luôn kiên nhẫn, tỉ mỉ sửa lại cho Đổng Vi từng chút.
Đổng Vi tập có chút hiệu quả thì đúng lúc đến thời gian, tiểu đội trưởng Lưu kêu anh tiếp tục tập thêm một tiếng nữa, kết quả tập một hồi bất tri bất giác đã trôi qua hai tiếng.
Đổng Vi đã rất tiến bộ, tuy ngẫu nhiên sẽ đánh tay cùng hướng với chân, nhưng nói chung là vẫn có thể tự mình đi một đoạn dài.
“Một-hai-một! Một-hai-một! Trái-phải-trái! Trái-phải-trái! Nghiêm!”
Đổng Vi không sai một động tác nào, hoàn thành đi 50m.
Hai người thậm chí đều quên bản thân còn chưa ăn cơm, bụng vẫn còn trống rỗng.
Người xem thấy Đổng Vi vẫn luôn tập từ khi mặt trời lặn đến lúc bầu trời đầy sao cuối cùng cũng có tiến bộ nên cảm động không thôi.
[Đây mới là tinh thần quân nhân, Đổng Vi đã rất nỗ lực.]
[Hiuhiuhiu, nhìn thấy Đổng Vi tiến bộ mắt tôi cũng đỏ theo.]
[Đổng Vi làm tốt lắm!]
[Có thể nhiều người cảm thấy hành quân là một chuyện rất đơn giản, nhưng đối với một người tay chân không phối hợp mà nói thì đây thật sự không dễ dàng chút nào.]
Cũng có người nhắc đến Sở Tích.
[Sao không ai nhắc đến Sở Tích nhỉ? Cô ấy là người giúp Đổng Vi tập đấy.]
[Đúng vậy, cảm thấy Sở Tích rất có kiên nhẫn, cô ấy luôn bên cạnh dạy Đổng Vi.]
[Ha ha! Rõ ràng diễn kịch trước ống kính. Giả tạo!]
[Dối trá!]
[Các người cũng chỉ là tùy tiện suy đoán, Sở Tích thật sự đã giúp Đổng Vi tập, cho dù là diễn trước ống kính thì cũng không thể thay đổi sự thật là cô đã giúp Đổng Vi.]
[Aiyo! Sở Bạch Liên đã có người bảo vệ rồi, hiện tại cũng có thể mua thuỷ quân đi bình luận trực tuyến được sao?]
[Có thể xem chương trình một cách bình thường nhất được không? Đừng có làm phiền người khác nữa!]
......
Sau khi Sở Tích và Đổng Vi tập xong thì nhà ăn cũng đã sớm đóng cửa.
Quân khu không có cửa hàng bán đồ ăn vặt, cho dù có thì hai người bọn họ cũng không có tiền, vốn dĩ có mang theo đồ ăn vặt để trong hành lý nhưng buổi sáng cũng đều bị tịch thu.
“Chuyện này... thật ngại quá, hôm nay làm phiền em rồi.” Đổng Vi đi cạnh Sở Tích nói.
Sở Tích cười nói: “Không sao, xem như em giảm béo.”
Hai người trở về ký túc xá, vừa đẩy cửa liền thấy tiểu đội trưởng Lưu và bốn khách mời còn lại đều đang ngồi trên ghế đẩu nói chuyện phiếm, bên cạnh còn có hai cái ghế trống, hẳn là dành cho Sở Tích và Đổng Vi.
“Tập thế nào rồi?” Tiểu đội trưởng Lưu nhìn hai người hỏi.
Đổng Vi: “Cũng được, ha ha.”
“Vừa rồi tôi có đến sân huấn luyện xem hai người tập, thấy hai người tập nghiêm túc như vậy nên cũng không quấy rầy.” Tiểu đội trưởng Lưu đứng dậy, từ phía sau lấy ra hai hộp cơm đã được giữ ấm, “Nhà ăn đã sớm đóng cửa, cái này là giữ lại cho hai người.” Tiểu đội trưởng Lưu nhỏ giọng, “Quy định không cho phép ăn trong ký túc xá, hai người ăn từ từ, đừng để đại đội trưởng phát hiện, ăn xong đem hộp cơm đưa cho tôi, tôi mang về đại đội rửa.”
Sở Tích và Đổng Vi ôm hộp cơm vô cùng cảm động.
Bình luận:
[Chời oi, tiểu đội trưởng Lưu thoạt nhìn nghiêm khắc nhưng thật ra bên trong rất ấm áp.]
[Tiểu đội trưởng Lưu em yêu anh!]
[Lầu